Uraume, mặt ngoài là cấp dưới đắc lực của Nguyền Vương, sau lưng thật ra là bí thư xã súc của Ryomen Sukuna.
Hắn từng đi theo Ryomen Sukuna cùng nhau xây dựng sự nghiệp, không ngờ trên đường lật xe. Không chỉ có lỗ sạch vốn, ngay cả hai mươi ngón tay sếp lưu lại cũng không giữ được, bị đám chú thuật sư chia cắt gần như không còn.
Uraume hận.
Trên thế giới này không bao giờ sẽ có ông sếp nào hợp ý hắn hơn Ryomen Sukuna nữa!
Để giúp sếp sống lại, Uraume cẩu thành xã súc tinh anh. Hắn đổi mới quá nhiều thể xác, ngủ đông hơn 300 năm, bôn ba bốn phương tám hướng, cuối cùng tìm được manh mối của bảy tám ngón tay.
Đám chú thuật sư rất biết cách giấu đồ, hơn nữa mỗi gia tộc lại có bí pháp phong ấn riêng, cao thủ trông coi chú vật cũng không ít. Uraume có thể bằng thực lực của bản thân vớt đến ba trong số đó cũng đã đủ tài ba.
Hiện tại, hắn chỉ cần tìm được vật chứa thích hợp là có thể khiến sếp hắn sống lại.
Ngón tay nào cũng chứa độc tố cực mạnh, người ta rất dễ chết bất đắc kỳ tử ngay khoảnh khắc nuốt vào, chỉ có ai chịu được độc tố mới có thể trở thành vật chứa đủ tư cách. Nhưng nhân loại nhỏ yếu, không ai chống đỡ được kịch độc ăn mòn, nếu thật muốn chờ một kỳ tài chịu độc ra đời, sợ là phải chờ thêm vài trăm năm nữa.
Uraume không phải không suy xét việc lấy yêu quái làm vật chứa, bất đắc dĩ, biến số trên người yêu quái quá nhiều.
Quá mạnh hắn không bắt được, quá yếu hắn không thể dùng. Rốt cuộc, nếu sếp tỉnh lại phát hiện chính mình biến thành rắn, ếch xanh, nhện hoặc là gián, kẻ đương trường qua đời rất có thể là hắn.
So sánh với đám yêu quái, bán yêu có thể xem như một lựa chọn không tồi.
Nhưng vận may của Uraume quá tệ, suốt ba tháng, hắn không những cách thành Inuyama càng ngày càng xa, thậm chí vài lần bị thương nặng.
Nguyên nhân là hắn xem nhẹ thực lực của Sesshomaru, cũng xem thường tính chấp nhất với con mồi của khuyển yêu.
Hắn rời "trướng" không bao lâu, hai gã cấp dưới đã bị Sesshomaru đánh chết. Thằng nhãi này theo khí vị đuổi theo một đường, Uraume tức giận cực kỳ, chuẩn bị cùng đối phương đại chiến 300 hiệp.
Kết quả phát hiện, hắn đánh giá cao chính mình, mà đối phương là thiên địch của hắn. Đừng nói 300 hiệp, đỡ được 30 hiệp đã là kỳ tích.
Cũng chẳng phải do hắn quá yếu, mà là đối thủ có ngoại quải!
Bên hông khuyển yêu có một cây đao, nhìn qua thường thường không có gì đặc sắc, lại ẩn chứa lực lượng nghịch chuyển sinh tử, tỏa ra hơi thở của Minh giới. Đối với hắn, đối với chú vật, đối với linh thể, đều có lực áp bách cường đại đến không thể tưởng tượng.
Có thể nói, nếu khuyển yêu rút đao ra chơi lớn một hồi, hắn và ngón tay Sukuna đừng mong thoát khỏi. Nhưng không biết khuyển yêu là cố ý hay vô tình, không hề rút đao, chỉ dùng lực lượng bản thân đối chiến với hắn.
Nhưng đối phương là yêu quái, hắn là người! Lực lượng, thuật pháp, sức chịu đựng cùng bản năng hắn đều không so nổi, đánh cái gì mà đánh?
Uraume không ngừng chạy, Sesshomaru bám riết không tha đuổi theo. Ba tháng không thấy ánh mặt trời, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy mình bị đánh, làm Uraume chỉ muốn chết luôn cho rồi!
"Ầm vang!" Đỉnh núi bị đánh xuyên qua.
Uraume cấp tốc rơi xuống điều chỉnh thân thể, mũi chân hướng sườn núi dẫm xuống phát lực, như hạc nhảy lên. Tăng bào tung bay, tay hắn khum lại, dọc theo chỉ tay thổi ra một làn khói trắng.
【 Sương Phong! 】
Khí trắng lan tỏa, nhanh chóng kéo dài thành một con rắn dài. Nơi nó đi qua, băng tuyết bao trùm khắp núi đồi.
Thuật pháp hệ băng cường đại mười phần, có thể nháy mắt đông cứng kẻ địch thành khối băng. Trong lúc đóng băng, nếu đối thủ giãy giụa, thân thể bị nhốt bên trong sẽ vỡ ra thành từng mảnh.
Uraume nghĩ Sương Phong hẳn sẽ ngăn được Sesshomaru một đoạn thời gian, không ngờ con cẩu này thật sự cẩu, yêu lực của hắn không chi chứa kịch độc có tính ăn mòn cực cao, còn có thể nổ tung như sấm chớp ngày mưa bão!
Chỉ thấy trên người Sesshomaru hiện lên ánh điện lập lòe, yêu lực tự thành lĩnh vực, san bằng cánh đồng băng.
Trong băng tuyết phiêu phù đầy trời, Sesshomaru hai ngón tay khép lại, đánh ra cây roi dài do yêu lực ngưng kết thành thẳng vào mặt Uraume. Người sau nguy hiểm tránh được, tóc bên nách tai lại bị cắt mất một đoạn.
Đáng chết! Không thể làm hắn tới gần người!
Uraume cấp tốc kéo dài khoảng cách, ai ngờ Sesshomaru đột nhiên tăng tốc, Độc Hoa Trảo rơi xuống bổ ra phòng ngự của Uraume, rồi thay đổi phương hướng đột ngột cắm thẳng vào ngực hắn.
Trong lúc nguy cấp, Uraume cái khó ló cái khôn tụ tập lực lượng, kết ấn: 【 Băng Ngưng Chú Pháp · Trực Bộc! 】
Thoáng chốc, mười mấy tầng băng sương giao nhau, lấy Uraume làm tâm tỏa từng vòng ra ngoài. Sương tuyết hợp lại trên đỉnh thành một thanh kiếm sắc nhọn, hướng về phía Sesshomaru đâm xuống.
Sesshomaru dừng thế công, linh hoạt tránh thoát sát chiêu, chuẩn bị cho tên chú thuật sư này một kích cuối cùng.
Đuổi giết ba tháng, Uraume quá có thể cẩu, hắn đã phát ngấy. Thứ Sesshomaru hắn muốn là cường giả có thể đường đường chính chính mà chém giết, không phải loại đối thủ vì sống sót mà không từ thủ đoạn.
Cho dù Uraume rất mạnh, cách làm này cũng làm hắn nhìn không thuận mắt.
Nhưng mà, Uraume cẩu 300 năm sớm cẩu ra kinh nghiệm. Hắn đánh vào vách đá, khiến cho nửa vách đá sập xuống. Cùng với đá vụn, Uraume thuận thế rơi xuống, chìm vào con sông chảy xiết dưới đáy vực.
Đến đây, khí vị biến mất.
Sesshomaru dừng ở trên cây, mắt vàng nhìn chằm chằm mặt nước trầm mặc hồi lâu, cuối cùng từ bỏ đuổi giết con mồi.
"Nhàm chán."
...
Yoriichi không chán ghét tắm rửa, cùng tắm suối nước nóng cùng huynh trưởng Michikatsu, bạn bè tại Đoàn Diệt Quỷ là một trong số thời gian thích ý không nhiều lắm trong trí nhớ.
Chỉ là sau khi chuyển kiếp, bản tính của loài chó dường như dung nhập vào máu, khiến hắn chán ghét cảm giác "da lông" của mình bị ướt nhẹp.
Nhìn làn khói lượn lờ dâng lên từ bồn nước ấm, ánh mắt Yoriichi có chút mơ hồ.
Không phải rất muốn chạm vào nước...
Đặc biệt là khi chiều cao mình quá lùn, bồn tắm quá lớn, cho dù hắn trình bày mãi là mình có thể tự tắm, mẫu thân, Chiharu bà bà và các thị nữ không một ai yên tâm. Các nàng vây quanh lột sạch hắn ném vào bồn tắm, xoa đầu xoa mặt, liên tục cảm thán "đáng yêu", "thật mềm", khiến khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Yoriichi trở nên càng không cảm xúc.
"Mẫu thân, về sau xin hãy để con tự tắm." Yoriichi mặt đơ.
"Thiếu gia thẹn thùng sao?" Chiharu bà bà cười hiền từ, "Thật đáng yêu."
Bọn thị nữ cười nói: "Hóa ra thiếu gia cũng sẽ thẹn thùng sao? A, đáng yêu quá đi, về sau nhất định rất được nữ hài hoan nghênh."
Yoriichi: ...
"Mẫu thân." Ngữ khí đặc biệt nghiêm túc.
"Được, được." Izayoi cười khẽ, "Chờ Inuyasha tròn 4 tuổi sẽ để con tắm một mình."
Yoriichi tay nhỏ bám bồn tắm, bình tĩnh lôi chuyện cũ ra: "Năm ngoái ngài cũng nói như vậy."
Trong nhà yên tĩnh một lát, bọn thị nữ không khỏi cười càng thêm vui sướng.
Khi các nàng bắt đầu thảo luận vải dệt có màu sắc và hoa văn như nào hợp với làn da của đứa nhỏ, nước hoa hương vị gì thích hợp hơn với tóc bạc, Yoriichi đột nhiên cảm thấy... Nếu mấy tháng trước hắn theo đại yêu rời đi, có phải hay không không cần tắm rửa?
Lau khô tóc ướt, một đầu ngốc mao bay loạn. Tai chó run run văng đi bọt nước, Yoriichi mặc áo tắm thêu hình ngọn lửa, tùy thân ôm lấy yêu đao, ngồi trên hành lang ngắm sao.
Làm kiếm sĩ quen rồi, đao sẽ không bao giờ rời khỏi người. Đao mạnh hay không không phải vấn đề, đối với Yoriichi mà nói, đao chỉ cần có thể chém là được.
Ít khi, Myoga bò lên đầu vai hắn. Tuy rằng bán yêu bảo bảo rất thơm, nhưng máu hắn rất nóng, ân, không thể cắn, nhịn xuống!
Ánh mắt Myoga từ cổ Yoriichi dời đi: "Thiếu gia, thanh đao này theo ngươi mấy tháng, ngươi đặt tên cho nó chưa?"
Yoriichi: "Chưa, vì sao phải đặt tên cho nó?"
Kiếp trước hắn chém hỏng không biết bao nhiêu thanh Nhật Luân Đao, nếu thanh đao nào cũng đặt tên, có lẽ số tên đó còn nhiều hơn số người hắn quen biết.
"Tên là một kiểu tán thành, đao sẽ nhận được tâm ý của ngươi." Myoga nói, "Đồ vật vượt trăm năm có thể thành tsukumogami (1), huống chi thanh đao này lấy cốt làm tài liệu, sinh linh là chuyện sớm hay muộn. Nó nhất định cũng muốn có tên, được đến sự khẳng định từ chủ nhân."
Là thế này sao?
Yoriichi sờ sờ yêu đao.
Nề hà Yoriichi chém quỷ không ít, lại không đọc nhiều sách lắm, chuyện phong hoa tuyết nguyệt như đặt tên hoàn toàn chẳng liên quan tới một kiếm sĩ diệt quỷ như hắn.
Hắn cân nhắc một lát, nói: "Cứ gọi là 'Gyuki' đi?"
Myoga lắc đầu: "Giờ nó đã là một thanh đao, cùng Gyuki là hai thứ khác nhau. Thiếu gia cần phải tôn trọng đao, đao mới có thể thích ngươi."
"Vậy gọi là 'Ushi' (bò) đi."
Myoga: ...
"Thiếu gia Inuyasha, mời ngươi ngày mai lập tức cùng đám trẻ nhà Mishima cùng nhau tập viết đọc sách." Myoga nói, "Nếu ngươi sợ mình dọa tới chúng nó, thì nhờ gia chủ nhà Mishima mời một gia sư riêng về dạy cho ngươi."
Yoriichi không muốn làm phiền người khác, hắn không phải không biết chữ, chỉ là kiếp trước điều kiện có hạn, chưa học được một cách đầy đủ hệ thống.
"Không cần..."
"Không được!" Myoga khó được cường thế, "Thiếu gia, ngay cả yêu quái đều có thể đặt cho đao những cái tên như Tuyết Tẩu, Tùng Vân, Hắc Ngọc gì đó, đao của ngươi tên Ushi sẽ bị cười nhạo! Khí thế! Tên đao chính là một loại khí thế!"
Thời buổi này, không có văn hóa thì không thể làm yêu quái. Thiếu gia nhà hắn vốn chính là bán yêu, không đọc sách thì chẳng phải sẽ lạc hậu so với nhân loại và yêu quái sao?
Myoga nhìn mặt trăng nắm chặt tay, xung quanh phảng phất bốc cháy lên ngọn lửa phấn đấu: "Thiếu gia! Nghe lời Myoga, ngươi cần thiết phải học tập, học cái gì cũng được!"
Yoriichi: ...
...
Uraume thật sự rất liều mạng!
Vì phòng ngừa lại bị Sesshomaru tìm tới, từ lúc hắn bò lên khỏi sông liền vào Hanamachi (phố đèn đỏ), chịu thương chịu khó búi tóc trát phấn thơm nức mặc nữ trang, che khí vị của mình không còn chút nào, nhẫn nhục phụ trọng giả thành một kỹ nữ.
Hắn không tin một con yêu quái còn đi dạo ở Hanamachi của nhân loại!
Quả nhiên, cuộc sống khá hơn nhiều, hắn rốt cuộc không thấy quả mặt chó đáng ghét của Sesshomaru nữa. Chẳng sợ mỗi ngày phải đánh đàn shamisen đến run hết cả tay, nhưng tốt xấu gì vết thương trên người cũng khỏi hẳn.
Lúc sau, Uraume rời khỏi Hanamachi. Chuyên chọn hướng dòng người dày đặc, khí vị pha tạp mà đi, cuối cùng gần một tháng sau tới được thành Inuyama.
Hắn không dám tiến vào nhà Mishima trực tiếp ra tay, e sợ thuật pháp sẽ tiết lộ hơi thở của chính mình. Vốn tưởng rằng cứ như vậy, để tiếp xúc với bán yêu cần phải phí sức lực một phen, ai dè thời tới đột nhiên không kịp phòng ngừa!
Nhà Mishima cần một vị tiên sinh.
Một vị tiên sinh có thể dạy dỗ bán yêu!
"Nghe nói mấy người được mời trước đó đều không dạy được bán yêu." Có người nói, "Chắc là do bán yêu trông quá đáng sợ chăng?"
"Dù sao cũng là kẻ có thể chém chết rết trăm chân, khẳng định có ba đầu sáu tay." Một người khác nói, "Thành chủ vì lấy lòng hắn, tốn khá nhiều tâm tư."
Uraume nghĩ, khó trách nhà Mishima coi trọng một con bán yêu, còn giúp nó mời tiên sinh dạy dỗ, hóa ra là vì lấy lòng.
Được chút tin tức, Uraume tới nhận lời mời. Không biết do khí chất hắn quá nho nhã, hay là do khuôn mặt hắn trông tràn ngập trí tuệ, người hầu nhà Mishima căn bản không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý.
"Ngươi biết cái gì?"
Bản năng Hanamachi của Uraume trỗi dậy: "Biết đánh đàn shamisen."
Không, không đúng, sai rồi...
"Tốt lắm, chính là ngươi!" Người hầu vô cùng mừng rỡ.
Uraume: ...
Hắn nở nụ cười ôn hòa, thuận lợi đi vào nhà Mishima.
Dọc theo đường đi, hắn nghĩ tới hàng trăm loại khả năng về huyết mạch của bán yêu, nghĩ tới hàng nghìn loại cách thức Sukuna sống lại, lại trăm triệu không ngờ tới sau khi mình nhìn thấy bán yêu, dạ dày hắn đau đến mức này!
Trên hành lang phòng tây bắc, một bán yêu đứng chờ tiên sinh. Một đoàn nho nhỏ, người còn không cao bằng cây tachi, khuôn mặt lại quen thuộc đến vậy.
Đôi mắt vàng kim, tóc dài trắng bạc, yêu văn ngọn lửa chiếm nửa cái trán, ngay cả biểu tình và ánh mắt đều lạnh nhạt không chút sai biệt.
Không thể nói không chút nào tương quan, chỉ có thể nói giống nhau như đúc. Uraume trong nháy mắt nhớ tới Sesshomaru từng đuổi giết hắn ba tháng.
Yoriichi: "Chào ngài, xin chỉ giáo nhiều hơn." Ngữ khí lãnh đạm như khúc gỗ.
Uraume: ...
Hắn PTSD phát tác.
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Sesshomaru: Ta đuổi giết ba tháng, kết quả bị bán yêu nhặt lậu?
Yoriichi thành tựu MVP!
PS: Uraume: Thực xin lỗi, Sukuna đại nhân, ta không thể theo ngươi ôm đoàn được nữa.
Sukuna: ...
__________
(1) Tsukumogami: người Nhật cho rằng, khi một vật đã phục vụ chủ nhân được 100 năm, chúng sẽ trở nên có linh hồn. Niềm tin này được cho là bắt nguồn từ một quyển truyện cổ tích thời Muromachi (1336 - 1573) có tên là "Tsukumogami Enmaki". Các Tsukumogami thường vô hại, mặc dù chúng có xu hướng chơi khăm con người. Tuy nhiên, chúng vẫn có khả năng nổi giận và trả thù những người đã vứt bỏ hoặc đối xử không tốt với chúng. Vì lý do này, nhiều nghi lễ đã được tiến hành ở các đền thờ Thần đạo ở Nhật Bản để an ủi những đồ vật bị hỏng hoặc không còn được sử dụng nữa trước khi vứt bỏ chúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét