Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

KNLMNCKTC - Chương 3

 Yoriichi lợi dụng phương pháp hô hấp điều hòa thể chất bán yêu.

Từ khi ra đời đến nay, suốt mười lăm tháng thích ứng và hoàn thiện, giúp hắn vừa kích hoạt huyết mạch yêu quái, đồng thời kiêm dung lực lượng của nhân loại. Khi hai bên hợp nhất, tựa như đất cạn gặp mưa rào, mọc ra chồi non mang tên kì tích.

Yoriichi phát hiện, cơ thể bán yêu gần giống với quỷ, nhưng mạnh hơn quỷ.

Hiểu biết có hạn, Yoriichi chưa thấy qua đại yêu, cho nên không thể dùng "yêu quái" làm tiêu chuẩn tham khảo phán đoán mình mạnh hay yếu. Tuy nhiên, kiếp trước hắn làm người diệt quỷ cả đời, số quỷ mình giết chết còn nhiều hơn số muối mình từng ăn, tự nhiên có thể so sánh ra xấu tốt.

Quỷ là một quái vật do người chuyển hóa thành, tuổi thọ lâu dài, lấy người làm thức ăn.

Bọn chúng sức lực vô cùng lớn, tốc độ mau lẹ, khi bắt mồi ít khi thất thủ, bị thương nặng cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu. Một bộ phận quỷ còn có thể biến đổi hình dạng, thay đổi vị trí nội tạng, thậm chí sử dụng các loại thuật pháp quỷ quyệt. Trừ ánh mặt trời và đao Nichirin, bọn chúng không sợ bất kì thứ gì.

Trong nhận tri của Yoriichi, sinh vật tập trung rất nhiều năng lực như thế chỉ có thể là quỷ.

Vậy mà hôm nay, hắn bỗng ngộ ra chân lý "hóa ra ác quỷ lại là chính ta".

Móng tay được Chiharu bà bà cắt gọn gàng chẳng mấy chốc lại mọc ra đầy sắc nhọn; đầu gối bị thương khi ngã lúc tập chạy không đến nửa ngày là khôi phục như cũ.

Tai chó trên đỉnh đầu hắn có thể nghe rõ cả tiếng hoa nở, có thể bắt được chập chờn rất nhẹ trong không khí. Lỗ mũi hắn có thể ngửi ra các loại mùi vị, hơn nữa có thể phân biệt chúng hết sức rõ ràng.

Hơn một tuổi, hắn đã có thể dùng hai tay đẩy hòn đá rất to trong đình viện. Mà khi hắn cất hai chân ngắn chạy, cơ hồ có thể bắt được đuôi của gió.

Khiến Yorrichi thấy ngoài ý muốn chính là, đôi mắt hắn xảy ra biến hóa, không những có thể nhìn thấu, mà còn nhìn thấy được một vài thứ người thường không nhìn thấy...

"Myoga gia gia, đó là cái gì?"

Một buổi trưa nào đó, Yoriichi ngồi ở hành lang, chỉ phía đông nhà Mishima hỏi. Hắn thấy căn phòng phía đông bao phủ trong một tầng ánh sáng màu máu, tản ra sương mù dày vặn vẹo.

"Đó là sát khí của Gyuki, đã sắp biến thành nguyền rủa." Myoga thuận miệng trả lời. Đột nhiên, lão phát hiện ra không đúng, "Thiếu gia Inuyasha, ngươi nhìn thấy sao?"

Yoriichi gật đầu.

"Thật bất ngờ, không phải mỗi một bán yêu đều có 'yêu nhãn', xem ra tư chất của thiếu gia thật là..."

"Yêu nhãn là cái gì?"

"A, không có gì!" Có lẽ do cảm thấy giải thích rất phiền, Myoga lướt qua đề tài này, chỉ trầm giọng khuyên bảo, "Thiếu gia Inuyasha, ngươi phải nhớ, sau này nhìn thấy những thứ này thì coi như không thấy, nếu không, bọn chúng sẽ dây dưa ngươi."

Yoriichi an tĩnh nghe.

"'Nhìn thấy' là một điều kiện, khi thiếu gia đạt thành điều kiện này sẽ khiến linh chú ý, chính như đang nói với chúng 'ta có lực lượng đặc thù, tới ăn ta đi'."

Myoga làm mặt quỷ, Yoriichi mặt không chút nào gợn sóng.

Myoga: ... Trêu thằng nhóc này chẳng vui gì hết.

"Chậc, mà thiếu gia là bán yêu, còn là hậu duệ của bạch khuyển, bạch khuyển vốn có thể khắc chế tà vật. Linh nhỏ yếu có lẽ không gây tổn thương được thiếu gia, chẳng qua ——" Myoga buông tay, "Chúng nhất định có thể tổn thương phu nhân Izayoi và Chiharu bà bà."

"Cho nên, thiếu gia Inuyasha, trừ phi ngươi có thực lực mạnh mẽ đủ để giết chết hết thảy kẻ địch, bằng không thì đừng nên nhìn những thứ không nên nhìn."

Yoriichi không nhìn sát khí ở phía đông nữa, quay đầu sang chỗ khác nhìn đám mây trên không trung, hắn không muốn mang lại nguy hiểm cho người bên cạnh.

Mắt thấy Yoriichi hiểu chuyện như vậy, Myoga nổi lên hứng giảng giải, "Song thiếu gia cũng phải hiểu, có lúc chúng ta không gây rắc rối, rắc rối cũng sẽ tìm tới chúng ta."

"Chờ ngươi từ từ lớn lên, khí vị từ huyết mạch yêu quái sẽ càng ngày càng nồng. Đến lúc đó, luôn có yêu quái thèm máu thịt thiếu gia tìm tới."

Khí vị sẽ dẫn tới yêu quái sao?

Yoriichi rũ mắt không nói.

"Chúng ta chính là vì bảo đảm thiếu gia bình an mới đến Inuyama." Myoga nói, "Chỉ cần lực lượng của thiếu gia không mạnh được như sát khí của Gyuki, yêu quái liền không phát hiện được ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Myoga cảm thấy không khí xung quanh có chút lạnh.

Lão run lập cập, đang muốn khuyên Yoriichi về phòng, thì phát hiện thiếu gia nhà mình lại nhìn chằm chằm hướng đông phòng.

"Gyuki, rất mạnh sao?" Yoriichi lẩm bẩm hỏi.

Myoga giậm chân: "Dĩ nhiên! Nó chính là đại yêu, mặc dù chỉ còn lại đúng một cây xương sườn, nhưng sát khí dính ở trên có thể dọa lui yêu quái ra ngoài thành Inuyama. Lúc nó còn sống từng giết hơn một vạn người!"

Người từng chém chết mấy chục vạn quỷ, còn từng băm Quỷ Vương thành mảnh nhỏ Yoriichi: "..."

Từ ngày đó trở đi, mùi trên người Yoriichi biến mất vô tung.

Khi hắn cùng Myoga gia gia chơi trốn tìm, đối phương luôn vì không ngửi được mùi của hắn mà tìm đến đầu đầy mồ hôi.

"Thiếu gia Inuyasha! Thiếu gia Inuyasha! Ngươi trốn ở đâu thế?" Mệt mỏi tê liệt.

【 Yoriichi, Yoriichi! Ca ca bắt đầu tìm ngươi đây, trốn cho kĩ nha. 】

Thật lâu trước kia, huynh trưởng khi còn nhỏ mang theo hắn, tại nơi sân hoang vu nhất nhà Tsugikuni, cùng nhau chơi trốn tìm.

Huynh trưởng luôn không tìm thấy hắn, nhưng hắn luôn tìm thấy được huynh trưởng... Không nghĩ tới qua mấy thập niên, đoạn ký ức này vẫn sâu sắc đến vậy, đó là một trong số không nhiều ký ức vui vẻ kiếp trước của hắn.

Yoriichi ngồi xuống dưới tàng cây, cười nhu hòa.

...

"Trừ thành Inuyama, một con bán yêu còn có thể ở nơi nào?" Bokuseno huy động cành cây, thả bay chú chim mang đến tình báo, "Bán yêu nhỏ yếu, mùi biến mất là chuyện rất bình thường. Dẫu sao, Inuyama có xương sườn do Gyuki để lại, hắn chỉ cần lại gần một chút, mùi trên người sẽ bị sát khí bao trùm."

"Giống như khi hắn đứng ở trước mặt ngươi, yêu khí như đom đóm, sao có thể cùng nhật nguyệt tranh huy?"

"Chỉ cần Gyuki, là có thể che lại yêu khí của Bạch Khuyển?" Ánh mắt Sesshomaru cực kỳ lạnh lùng, "Bán yêu chính là bán yêu, thậm chí cần tìm đến che chở từ hài cốt của Gyuki."

Bokuseno: "..."

Ngươi cũng đâu cần trách hắn như thế, hắn mới bé tí tẹo!

"Một bán yêu nhỏ yếu như vậy, ngươi còn định tự mình đi giết hắn sao?" Bokuseno hỏi.

Sesshomaru xoay người rời đi: "Hắn không có giá trị giết hại."

Kẻ yếu chính là kẻ yếu, sẽ khiến bán yêu ở lại thành trì của nhân loại, già đi, thối rữa.

Anh em ruột duy nhất và cuối cùng của Sesshomaru hắn còn phải sinh tồn dưới sự che chở của hài cốt Gyuki - thủ hạ bại tướng dưới tay phụ thân, thật đúng là buồn cười tới cực điểm.

Phụ thân, cùng một nhân loại sinh hạ một bán yêu vô dụng, là quyết định sai lầm nhất ngươi từng làm.

"Nhàm chán."

Sesshomaru rời đi, ngay cả tâm tình liếc mắt nhìn thành Inuyama một cái cũng không có.

Bokuseno thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì độ ấm trong khu rừng cũng quay trở lại. Có quạ đen đậu lên cành Bokuseno, kêu quạc quạc, giống như đang nói gì.

"Ha? Tiểu tử kia uy hiếp ta nhiều lần, ta sống hai ngàn tuổi tại sao không thể dạy dỗ hắn?"

Bokuseno hỏi ngược lại: "Ngươi thấy trí giả nào đấu kiếm cùng võ sĩ chưa?"

Quạ đen không lên tiếng nữa.

"Đi nói cho mấy con tiểu yêu cách xa khu vực này một chút." Bokuseno tâm mệt, "Sesshomaru đi bộ chưa bao giờ đi đường vòng, ai không may mắn chắn đường hắn sẽ bị giết chết."

Quạ đen run run, lập tức vỗ cánh bay về phương xa.

Bokuseno thở dài một tiếng: "Lão Myoga, ta xem như bảo vệ được thiếu gia nhà ngươi." Quá đáng sợ!

...

Thời gian thấm thoát, hai năm lại trôi qua.

Phòng tây bắc nhà Mishima biến thành một vùng trời vắng vẻ, người người đều biết ở đó có người ở, nhưng chưa bao giờ coi người trong căn phòng kia là nhân loại. Không giao lưu, không qua lại, không nói chuyện, trừ cho chút lương thực, còn lại không bao giờ xuất hiện tại đó.

Bọn họ bài xích bán yêu.

Nếu không phải gia chủ nhà Mishima cố chống cơ thể bệnh tật mắng con trai cả một trận, có lẽ Izayoi và Yoriichi đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.

Dù vậy, mẹ con hắn cũng không lưu lại được bao lâu. Tức giận khiến bệnh tình gia chủ nhà Mishima trở nên trầm trọng thêm, chắc không chống đỡ được mấy tháng nữa...

Lại là thời khắc gặp ma (hoàng hôn) của ngày, mặt trời ngả về tây, sắc trời hồng thấu.

Yoriichi 3 tuổi ngồi xuống ngoài hành lang nhìn mây, con ngươi màu vàng kim chiếu ngược một thế giới khác.

Hắn nhìn thấy yêu quái trông như sâu bay giữa không trung, dọc theo ranh giới thành Inuyama vòng mấy vòng, nhưng không đi vào. Hắn cơ hồ ngày nào cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự, nhưng khác biệt chính là, tần số xuất hiện của yêu quái đang càng ngày càng cao.

"Gần đây trong thành không yên ổn." Là giọng của Chiharu bà bà.

Yoriichi tai chó run lên, lắng nghe.

"Mấy ngày trước, bên cửa đông có mười mấy võ sĩ tuần tra ban đêm mất tích, không tìm được hung thủ. Hôm nay, có người phát hiện hài cốt của họ ở ngoài thành... Là bị ăn sạch. Nghe nói do có yêu quái, nhưng phòng đông có thanh yêu đao, tại sao yêu quái có thể vào thành?"

"Vừa đến hoàng hôn cửa thành liền đống, võ sĩ mỗi đêm đều đi tuần, yêu quái không thể nào im hơi lặng tiếng đi vào đi?"

Tiếp theo, là tiếng trò chuyện của Izayoi và Chiharu.

Chờ hơi ấm tà dương còn dư lại tan hết, Yoriichi trong tiếng gọi của mẫu thân đi vào phòng ngủ. Izayoi đưa lưng về phía hắn bày chăn nệm, dịu dàng dặn dò: "Inuyasha, thời gian này phải ngoan ngoãn ở trong đình viện, chỗ đó cũng không cần đi."

"Vâng."

Mùi của gió thay đổi, truyền tới vị bùn đất. Lúc Yoriichi nhìn ra phía ngoài, trong thành bỗng nhiên có mưa, nhiệt độ giảm xuống vài phần.

Bóng đêm càng đậm, một mùi hôi thối vừa quen thuộc vừa xa lạ tràn ngập...

Izayoi không phát hiện dị thường, nàng thổi tắt nến, thúc giục Yoriichi đi ngủ. Yoriichi nhón chân với lên nóc tủ, khó khăn với tới một thanh đoản đao.

Đoản đao rất nhẹ, nhỏ gọn, là vũ khí phòng thân dành cho nữ tử. Izayoi mang hắn từ Tairakyo đi tới Shinano, thanh đao này chưa từng rời khỏi người. Chẳng qua sau khi định cư tại thành Inuyama, nàng không chạm qua thanh đao này nữa.

Ba năm không dùng, đoản đao đã cùn.

Yoriichi nắm chặt cán đao thử cảm giác một chút, cảm thấy cũng tạm được.

"Inuyasha..."

"Mẫu thân, ta muốn tới đông ti."

Đông ti là chỉ nhà xí, ở phía sau phòng tây bắc, cách không xa.

Izayoi nâng nến, đang muốn nói "Ta bồi ngươi đi đi", thì thấy đứa nhỏ đã chảy ra cửa, bộ dáng hình như gấp lắm.

Thật là...

Izayoi bật cười lắc đầu.

Nào ngờ, con trai nàng đâu có tới đông ti, mà mặt không đổi sắc đứng bên giếng nước ngoài đình viện, thu liễm tất cả khi tức.

Không bao lâu, giếng nước ùng ục bốc lên bong bóng đen, vật thể không rõ không định hình ngưng tụ thành một hình người cao lớn, tản mát mùi hôi thối đủ để Yoriichi ghi lòng tạc dạ.

Hắn sẽ không nhớ lầm...

Loại mùi hôi thối tích tụ sau khi ăn thịt người này, là mùi quỷ mà hắn từng giết hàng vạn lần kiếp trước!

"Hì hì, cơ quân (1), bán yêu?" Ác quỷ giống nước leo ra ngoài miệng giếng, "Thật lâu chưa ăn đàn bà và trẻ con... Hở?"

Nó đối diện với đôi mắt hờ hững của Yoriichi.

Yoriichi rút đoản đao: "Chính là ngươi, gần đây ăn thịt mười người võ sĩ phải không?"

Hoắc, con nít ranh hai ba tuổi, giả bộ như thật!

Lúc này, quỷ còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống.

Nó nhe răng nanh nhọn hoắt, toét miệng cười khẩy: "Là ta! Ha ha ha, nhóc con, ngươi chạy tới đưa..."

Ánh đao chợt lóe, trong tầm mắt nó trời đất quay cuồng.

?

Đầu nó đâu?

­­­__________

(1) Cơ quân: chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa.

Chương trước

Mục lục

Chương sau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét