Lần đầu Yoriichi nhìn thấy Muzan, là vào một đêm khuya nọ kiếp trước.
Rừng rậm âm u, sao thưa không trăng. Hắn đi theo quỹ đạo bay của quạ Kasugai, không bao lâu liền gặp gỡ Quỷ Vương Muzan.
Lúc đó, Quỷ Vương cẩu hơn 500 năm mang theo nụ cười tự tin, lớn mật đứng giữa đường mòn. Mái tóc quăn của y được xử lý tinh xảo, bên cạnh là một nữ quỷ xinh đẹp mặc kimono, y dùng đôi mắt đỏ tươi đánh giá "bữa ăn khuya" đưa tới cửa.
Yoriichi nhìn y, nắm đao.
Muzan nâng khóe môi, tạo thành độ cong khinh miệt: "Ta đã không còn hứng thú với kiếm sĩ hô hấp pháp các ngươi nữa."
Lời nói độc ác đã nói xong, thù hận cũng không bớt được tí nào. Mọi con đường đều dẫn tới La Mã, Muzan đi một phát tới tận cầu Nại Hà.
Y công kích Yoriichi, tám căn xúc tua, cánh tay biến thành lưỡi hái, một nhát chém chặt đổ cả góc rừng, oanh một phát đánh nát một khối đất to. Hiệu ứng âm thanh thanh thế to lớn, background kinh phí thiêu đốt, Muzan nguyên tưởng mình có thể chém Yoriichi thành tám khối, nhưng trên thực tế ——
Y còn chưa chạm đến góc áo Yoriichi, Yoriichi đã xem thấu toàn bộ nhược điểm của y.
Đao sắc nơi tay, chém quái đỉnh lưu. Yoriichi CD=0 lập tức dùng Ultimate, một kích chém đầu Muzan, lông tóc vô thương dừng trước mặt y.
Hắn hỏi Muzan: "Ngươi coi sinh mệnh là cái gì?"
Chất vấn đến từ linh hồn, vũ lực siêu phàm, biểu tình lạnh nhất, để lại cho Muzan bóng ma không thể tiêu diệt.
Cuối cùng, Muzan vì mạng sống tự bạo thành ngàn mảnh nhỏ thoát đi hiện trường. Yoriichi bất ngờ, không vung đao đủ nhanh để chém hết được từng mảnh, thế nên Muzan thoát thân.
Sau đó, thẳng đến khi hắn sống thọ và chết đi, Muzan đã cẩu lên không hề xuất hiện.
Chỉ kém một chút, một chút mà thôi...
Hồi ức kết thúc, bên tai mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả. Yoriichi nắm tay Chiharu bà bà, xuôi theo đám đông bám theo kiệu của Oiran.
Cho dù thời gian sớm hai trăm năm, Quỷ Vương Muzan còn ngụy trạng, hắn vẫn liếc mắt một cái là nhận ra được. Tuy rằng không biết vì sao Muzan phải tới Inuyama, nhưng nếu tới rồi, thì chết ở chỗ này đi.
Yoriichi nghĩ như thế.
Nhưng liên tưởng đến thân cao của chính mình, Yoriichi cảm thấy giết chết Muzan có chút khó khăn. Hơn nữa thành Inuyama không thể so với nơi rừng sâu hoang dã, tùy ý là có thể thấy được người sống. Nếu Muzan bắt người làm con tin, hắn chỉ có rơi vào thế bất lợi.
Không thể mặc kệ, càng không thể kéo dài thời gian.
Quỷ ác như Muzan, đêm nay nhất định sẽ bắt đầu săn mồi. Không chuẩn chẳng mấy ngày sau, trong thành Inuyama sẽ có quỷ mới ra đời. Đến lúc đó, mẫu thân hắn, Chiharu bà bà, nhà Mishima... đều sẽ trở thành lương thực cho quỷ.
Tối nay cần phải ra tay, Yoriichi hạ quyết tâm.
Có gió thổi tới, cuốn theo một sợi yêu khí nhàn nhạt. Yoriichi hơi giật mình, mạc danh nhìn ra phía ngoài thành Inuyama, lọt vào trong tầm mắt là ngọn núi cao đen nhánh.
Tựa có, lại tựa không...
Khí vị nhân loại thổi qua chóp mũi hắn, che lấp đi cảm giác kỳ lạ kia.
"Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?" Chiharu bà bà dắt tay hắn, hiền từ nói, "Muốn ăn konpeito (1) sao?"
Yoriichi lắc đầu: "Ta mệt mỏi, Chiharu bà bà, chúng ta trở về đi."
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, chẳng sợ Oiran dạo phố có náo nhiệt đến mấy thì vẫn mất hứng thú rất nhanh. Chiharu dẫn hắn đi lên đường nhỏ, dần dần rời xa trường nhai.
Trong lúc đi, Yoriichi luôn thường thường quay đầu nhìn hướng ngoài thành.
Là ảo giác của hắn sao? Hình như ngửi thấy mùi của yêu quái huynh trưởng?
...
Nếu nói độ cẩu của Uraume đổi mới nhận tri của Sesshomaru, vậy thì trình độ của Muzan thật khiến Sesshomaru tăng kiến thức.
Từ giết chết liệt quỷ tới tỏa định Muzan, Sesshomaru không tốn nhiều thời gian. Nhưng từ lúc tỏa định Muzan đến đánh chết đối phương, quá trình này bị kéo dài vô cùng lâu.
Vì tránh né hắn đuổi giết, con liệt quỷ kia chuyện gì cũng có thể làm ra được!
Thường trú trong thành trì của nhân loại, trốn trong Hanamachi. Đối phương không chỉ dùng huân hương phun nước hoa bôi phấn, còn có thể ngồi xổm trong nhà xí ba ngày không ra, nửa tháng chỉ ăn thi thể đã hư thối, chỉ vì thay đổi hương vị trên người.
Không thể không nói, cách làm này thực thành công.
Hương vị của Muzan đã khó ngửi tới mức độ chồn hôi cũng hổ thẹn không bằng, Sesshomaru tự nhiên không muốn chạm phải thứ đồ bẩn thỉu này.
Nhưng không muốn chạm vào không có nghĩa là không có sát tâm, Muzan càng vô sỉ, Sesshomaru càng tâm sinh phẫn nộ. Trong mắt hắn, đây là một loại lừa gạt và làm càn.
Thợ săn luôn rất giàu kiên nhẫn.
Hắn sẽ đợi đến thời khắc khi khí vị của đối phương đỡ khó ngửi tới mức độ hắn có thể chịu đựng được, sau đó lập tức ra tay!
Chẳng qua, chút tức giận này khi tiếp cận thành Inuyama liền chậm rãi tan đi. Đột nhiên, hắn nhớ tới con bán yêu từng chém chết rết trăm chân.
Không biết xuất phát từ tâm tư như thế nào, Sesshomaru tạm thời dập tắt ý tưởng giết Muzan. Khó được nhàn hạ bắt đầu sống chết mặc bây, muốn nhìn xem sau khi liệt quỷ vào thành, bán yêu có thể nhận thấy được một cách nhanh chóng hay không.
Giống như một bài kiểm tra săn thú vậy, Sesshomaru đang đánh giá giá trị trưởng thành của bán yêu.
Ngoài dự đoán, con bán yêu kia đạt tới những gì hắn mong muốn.
...
Đêm, vầng trăng bạc tỏa ánh sáng nhạt, ánh nến đã tắt.
Mẫu thân vừa nghỉ ngơi, Yoriichi liền lặng yên không tiếng động đứng lên. Hắn mặc áo kosode (2) để tiện hành động, lưng cõng Nhật Luân Đao. Tiếng quần áo sột soạt tuy nhỏ, nhưng vẫn đánh thức Myoga.
"Thiếu gia..." Myoga nhập nhèm buồn ngủ, đôi mắt nửa mở nửa không, "Ngươi đang làm gì thế?"
Yoriichi: "Đi ra ngoài một chuyến."
A, đi ra ngoài một chuyến. Vậy hẳn là đi đông ti, không có việc gì.
"Thiếu gia ngươi sớm chút trở về, Myoga không bồi ngươi..." cùng đi. Myoga trở thành, ngủ khò khè.
Yoriichi nhẹ nhàng mở cửa, tai không nghe thấy tiếng động gì từ phòng Izayoi, mới khép cửa lại, nhảy vài cái liền biến mất khỏi dinh thự nhà Mishima.
Nhờ có cái mũi chó, cộng thêm Muzan tốn tâm tư khiến chính mình trở nên khó ngửi, cho dù Yoriichi không biết võ gia Tagiri tại cửa nam là ở đâu, cũng có thể dựa vào khứu giác nhận biết Muzan tại nơi nào.
Hắn như một trận gió thổi qua nóc nhà, rất nhanh liền dừng ở ngoài trường phòng nhà võ gia Tagiri.
Tránh đi thị nữ và võ sĩ tuần tra ban đêm, Yoriichi thu liễm hơi thở đứng ngoài phòng Muzan, vốn định trực tiếp ra tay, không ngờ trong phòng còn có người.
Là một nam nhân, giọng nói tuổi trẻ mang theo lấy lòng, như chàng thanh niên rơi vào bể tình: "Yukikime, đây là trà hoa tử đằng do thành Inuyama chúng ta trồng ra, ngươi muốn nếm thử hay không?"
Muzan ở trong phòng: ...
Yoriichi ở ngoài phòng: ...
"Tagiri-kun, ta không thích trà hoa." Muzan dùng quạt che mặt, đánh giá con thứ nhà Tagiri một phen từ trên xuống dưới, cảm thấy đối phương trông sạch sẽ, thực thích hợp làm bữa ăn khuya.
Hàng năm trà trộn trong Hanamachi, bản thân cũng là nam nhân, Muzan cực hiểu tâm lý nam nhân thế nào.
Y cười càng thêm diễm lệ: "Tagiri-kun, chúng ta có thể ăn thứ khác." Nói, y dùng quạt nâng cằm nam tử, móng tay chậm rãi trở nên sắc nhọn.
Ngoài phòng, Yoriichi cảm nhận được sát khí từ Muzan, đang muốn phá cửa đi vào ——
Tagiri-kun được "nữ thần" cổ vũ thì mừng lắm, càng thêm nhiệt tình: "Yukihime, vậy ngươi nếm thử bánh hoa tử đằng đi!" Không muốn uống trà mà muốn ăn thứ khác, xem ra là muốn ăn bánh!
Muzan: ...
Yoriichi: ...
"Ta không thích hoa tử đằng." Giọng Muzan lạnh xuống.
"A? Thế, thế ta về sau không ăn hoa tử đằng nữa." Tagiri nói.
"Không ăn nữa? Ngươi thường xuyên ăn chúng?"
Tagiri gật đầu: "Thành Inuyama do nhà Mishima làm chủ, thành chủ buôn bán hoa tử đằng, chúng ta không phản đối. Tuy rằng hoa tử đằng trong thành còn chưa nở, nhưng trong núi có nhiều cây tử đằng mọc hoang. Các võ sĩ ngắt lấy không ít, làm thành trà và điểm tâm đưa tới, ta đã ăn hơn một tháng."
Ăn tử đằng hơn một tháng...
Người này đã biến thành lọ thuốc độc tử đằng biết đi rồi thì có!
Muzan không tự giác rời xa Tagiri một chút, khuôn mặt hơi vặn vẹo: "Ta hỏi ngươi, trong Inuyama có bao nhiêu người ăn tử đằng?"
Tagiri thành thật nói: "Rất nhiều."
Muzan: ...
Đôi tay nắm quạt run nhè nhẹ. Y thật sự không nghĩ tới, Inuyama tuy rắng không có thiên địch, nhưng mà có hoa tử đằng! Kịch độc!
Nếu mỗi người ăn hoa tử đằng, hắn ăn thịt nhân loại. Tuy rằng độc tử đằng số lượng nhỏ không có tác dụng với y, nhưng y không chịu nổi độc tố do một trăm người, một ngàn người cộng vào. Ở trong thành, ăn sẽ ngộ độc thức ăn mà chết, ra ngoài thành... ngoài thành có khuyển yêu a!
Càng nghĩ càng giận, càng giận càng thất trí.
Muzan chỉ cảm thấy cứ điểm Inuyama đã phế. Không chỉ phế, sợ rằng sau này sẽ trở thành nguồn cung cấp hoa tử đằng lớn nhất, tạo thành đả kích rất lớn cho kiếp sống cẩu mệnh của hắn.
Đã thế, không bằng liền giết sạch họ từ bây giờ.
Muzan chưa bao giờ đem mạng người đặt vào mắt, khi nghĩ đến tàn sát toàn bộ người dân trong thành, y không có lấy một chút do dự. Nhưng chỉ có y giết người một mình không khỏi mỏi tay, cần tạo thêm mấy con quỷ mới được.
Nghĩ vậy, Muzan đặt tầm mắt về phía Tagiri.
"Tagiri-kun, giúp ta một việc được không." Phía dưới kimono có cây xúc tua dài vươn ra, Muzan nở nụ cười âm trầm.
"Được, được! Ngươi muốn cái gì?"
"Đương nhiên là, mạng của ngươi." Muzan nhàn nhạt nói.
Tagiri sửng sốt, hoàn toàn đơ người tại chỗ. Hắn thấy con ngươi "nữ thần" hóa thành dựng đồng (trạng thái như mắt rắn) đỏ tươi, răng nanh sắc bén lộ ra khỏi khóe miệng. Đối phương cười dữ tợn, xúc tua phủ đầy gai nhọn đánh về phía hắn.
Đây là... Đồng tử hắn co rụt lại!
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị phá vỡ. Một đạo ánh đao màu máu hình cung xẹt qua mắt hắn, tiếng "keng" vang lên, tinh chuẩn chém đứt xúc tua.
Máu quỷ phun trào, Muzan hoảng sợ.
Tagiri bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy một đứa trẻ tóc bạc mắt vàng cầm đao mà đến. Đối phương liếc mắt nhìn hắn, sau đó không chút do dự nắm lấy cánh tay hắn, ném hắn ra ngoài.
"Loảng xoảng", trường phòng bị đập ra một cái hố lớn.
Tagiri lăn xuống đất, âm thanh lớn kinh động các võ sĩ đang tuần tra. Ngoài đình viện có cây đuốc sáng lên, hắn nỗ lực chống người đứng dậy, thì thấy một quỷ một bán yêu trong phòng đã bắt đầu đánh nhau.
Nhanh! Quá nhanh, mắt thường căn bản không thấy rõ!
Tagiri không phải người ngu ngốc, ném luyến ái não đi, lập tức hiểu ra vấn đề. Bởi vì họ đang ở chỗ này, đứa bé kia bị bó chân bó tay.
"Đừng tới đây!" Tagiri hô to, lảo đảo đứng dậy chạy ra bên ngoài, "Rời đi nơi này, đừng tới đây!"
"Keng!" Nhật Luân Đao và lưỡi hái va chạm, ma sát ra tia lửa.
Yoriichi dựa thế rơi xuống đất, mắt thấy Tagiri chạy ra khỏi phạm vi công kích của Hơi Thở Mặt Trời, hắn đôi tay nắm lấy chuôi đao, hai chân hơi trầm xuống. Với chiều cao hiện tại, hắn cần thiết nhảy tới chỗ cao mới có thể chém đầu Muzan.
Phát lực nhảy lên, xoay người chuyển động!
"Ngươi là ai?" Muzan kinh hãi thất thanh, y bị đánh trở tay không kịp, vội vàng lui về phía sau.
Y nhanh, Yoriichi càng nhanh. Hắn từng chém Muzan một lần, tự nhiên có thể chém lần thứ hai. Chiêu thức của Hơi Thở Mặt Trời liên miên thành phiến, không kịp hợp hai thành một đã chém về phía Muzan.
Không có cách nào, phụ cận trường phòng còn có người, hắn không thể không bận tâm.
Ánh lửa màu máu nở rộ, dung hợp yêu lực và chú lực, ngưng tụ thành hình hỏa long. Nó ngẩng cao đầu, như tia chớp xuyên qua cổ và tứ chi Muzan, cắt ra miệng vết thương!
Máu quỷ bắn ra, dính đầy khuôn mặt lạnh nhạt nghiêm túc của Yoriichi. Hắn biết Muzan sẽ tự bạo, biết cần phải bổ đao, cũng biết cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, hắn có lẽ phải đợi hàng trăm năm.
Hắn sẽ không hỏi lại một câu "Ngươi coi sinh mệnh là cái gì", trước khi giết chết Muzan, nói gì đều là dư thừa.
Tập trung lực lượng toàn thân, Yoriichi bổ đao về phía đại não Muzan. Ai ngờ dưới tình thế khẩn cấp, bản năng cẩu mệnh của Muzan đột ngột thức tỉnh, trực tiếp tự bạo thành mảnh nhỏ văng khắp nơi, nổ thành một tảng sương máu.
Máu loãng trộn với son phấn, hương vị quỷ dị xộc thẳng vào mũi. Dù ngửi được một tẹo, Yoriichi đã theo bản năng cảm thấy choáng váng.
Đáng chết!
Thân thể mất khống chế, hắn "bạch" một tiếng ngã xuống đất. Tiếp theo, hắn nhanh chóng bò dậy, vung Nhật Luân Đao tạo thành ngọn lửa màu máu đầy trời, bỏng cháy các mảnh vụn tán loạn của Muzan.
Tiếng thét chói tai của thị nữ chuyển đến, nhân loại gần trường phòng không ngờ còn chưa chạy hết. Chiêu thức của Yoriichi hơi dừng, ánh lửa từ Hơi Thở Mặt Trời tắt hơn nửa.
Không, không được, không kịp mất! Chỉ kém một ít, chỉ một ít!
Hương vị thật sự quá kinh, mũi thính quá cũng không phải chuyện tốt, Yoriichi bị hun đến ý thức bắt đầu mơ hồ.
Đúng vào lúc này, hướng gió thay đổi, mang đến hương vị quen thuộc.
Không sai, đây chính là ——
Yoriichi che lại mũi, nhìn về nơi cao nhất nhà Tagiri: "Huynh trưởng đại nhân, có thể giúp ta một chút sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Yoriichi: Không nghĩ tới đi, ta thả ca ta ra đánh ngươi.
Muzan: ...
PS: Sesshomaru hóng drama không bao lâu, Yoriichi đánh ra cái thẳng cầu.
Sesshomaru: ...
__________
(1) Konpeito: là một loại kẹo của Nhật Bản với hình dáng bề ngoài không đồng đều trông như một bông hoa giấy và cứng như đá. Vào thời kỳ Meiji, konpeito đã trở thành một trong những tiêu chuẩn cho các loại đồ ngọt trong văn hóa Nhật Bản và cũng được xem như một loại quà biếu trong Hoàng gia Nhật Bản khi đó.
(2) Kosode: là một loại trang phục ngắn tay của Nhật Bản và là tiền thân của kimono. Mặc dù các bộ phận của nó thường song song với các bộ phận của kimono, song lại mang tỷ lệ khác nhau. Kosode thường có phần thân rộng hơn, cổ áo dài hơn và tay áo hẹp hơn. Các tay áo của kosode thường được may liền vào thân và có các cạnh tròn bên ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét