Thứ Năm, 11 tháng 4, 2024

KNLMNCKTC - Chương 13

Nhà chính, trên đỉnh núi.

Sesshomaru khoanh tay để trong tay áo, đang nhàn nhã xem hỗn loạn bên dưới. Nhân loại sống hay chết không có quan hệ gì với hắn cả, Muzan giết người hay không, hắn không có nhiều hứng thú.

Rốt cuộc chỉ là một con liệt quỷ bốc mùi mười dặm, ra tay hắn đều ngại bẩn. Nếu bán yêu bên dưới muốn săn mồi, vậy nhường cho nó cũng không sao.

Bạch khuyển thành niên không tranh đoạt con mồi của ấu tể, cho dù bán yêu không phải bạch khuyển hoàn chỉnh, Sesshomaru cũng không tự tiện can thiệp cuộc săn thú của đối phương.

Chỉ có tự mình thực tiễn, mới có thể giúp ấu tể trưởng thành càng nhanh, học được làm thế nào vận dụng nanh vuốt, lĩnh ngộ tầm quan trọng của chiến đấu và lực lượng.

Mà Muzan, đối với bán yêu tới nói, là khối đá thí luyện tốt nhất.

Sesshomaru thừa nhận kiếm thuật của bán yêu hợp mắt hắn, nhưng đối phương vẫn coi nanh vuốt và huyết mạch như đồ trang trí.

Trước khi liệt quỷ kịp tự bạo, điều bán yêu nên làm nhất không phải giơ đao lên chém, mà là khum năm ngón tay đâm thủng đại não y, trực tiếp dập nát đầu địch thủ.

Cho dù điểm yếu hại của con liệt quỷ kia không chỉ có đầu, nhưng đầu bị hao tổn sẽ khiến phản ứng của cơ thể trở nên chậm chạp. Đến lúc đó, chỉ cần bán yêu phản ứng đủ nhanh, hoàn toàn có thể dùng móng vuốt xé nát con mồi, khiến nó đến cơ hội tự bạo cũng không có.

Đáng tiếc, bán yêu chỉ nghĩ tới vung đao... Cũng không hẳn, còn biết đi xin giúp đỡ.

Nghe thấy lời thỉnh cầu từ Yoriichi, Sesshomaru chưa nói giúp cũng chưa nói không giúp, chỉ bình đạm trả lời: "Bán yêu, đó là con mồi của ngươi."

Nói tóm lại, hắn không muốn xen vào việc của người khác, cũng không có nghĩa vụ hỗ trợ. Chẳng qua lần này, hắn không trách cứ đối phương tự chủ trương gọi hắn "huynh trưởng đại nhân".

Yoriichi hơi rũ tai, chỉ tốn mấy giây, hắn biết giờ muốn giết Muzan đã không còn kịp rồi.

Sương máu lan tràn, người trong đình viện thì nhiều. Bất kể là thị nữ, võ sĩ hay gia thần, trên người nhiều hoặc ít đều dính một chút. Cộng thêm những người đã chạy ra ngoài, trừ phi hắn ra chiêu không màng mạng người, nếu không chỉ có thể để Muzan chạy toán loạn.

Yoriichi buông xuống mũi đao, hắn không thể không từ bỏ.

Mùi tanh tưởi khiến khứu giác hắn tê mỏi, trước khi hoàn toàn khôi phục, hắn không thể theo khí vị để truy tung Muzan.

"Chỉ kém một chút..." Lại chỉ kém một chút.

Qua lần này, Muzan chỉ biết trốn càng kĩ, mà hắn phải đợi bao lâu mới có cơ hội chém giết y lần nữa? Mười năm, 50 năm, một trăm năm? Sẽ lại có thêm bao nhiêu người chết trong tay Muzan?

Bên người truyền đến tiếng vang nhỏ, là âm thanh mũi chân chạm mặt đất.

Yoriichi đang rủ lỗ tai ngẩng đầu, liền thấy yêu quái huynh trưởng đứng bên người hắn, ánh mắt lạnh nhạt: "Bán yêu, thu lại bộ dáng ngu xuẩn của ngươi."

"Kẻ hèn tạp toái cũng đáng để ngươi đắn đo, bán yêu chính là bán yêu."

Nói, Sesshomaru hai ngón tay khép lại, một cây roi dài xanh ngọc vung ra, quấn lấy thanh đao trong tay Yoriichi.

Yoriichi trước nay không hề đề phòng huynh trưởng, rất tự nhiên để đao rời khỏi tay, xoay tròn rơi vào tay Sesshomaru. Người sau nắm lấy chuôi đao, thân đao đen tuyền nháy mắt chuyển thành màu tím bạc mang theo ánh điện.

Màu tím...

Yoriichi hơi trợn to đôi mắt vàng.

"Chỉ có lúc này." Sesshomaru nhàn nhạt nói.

Hắn đảo ngược Nhật Luân Đao, cắm mũi đao xuống mặt đất. Khoảnh khắc, mấy chục đạo lôi quang đội đất vọt lên, đan xen quét ngang toàn bộ đình viện, cấp tốc thiêu cháy sương máu của Muzan, tản đi mùi tanh khắp viện.

Máu thịt cháy đen rơi xuống đất, trường phòng bị phá thành từng mảnh nhỏ. Tiếng thét chói tai của nhân loại càng thêm thảm thiết, họ coi như ý thức được phi nhân loại khủng bố đến mức nào, rốt cuộc cũng vội vàng cướp đường mà chạy.

"Ầm" một tiếng, một nửa phòng ốc nhà Tagiri sụp đổ.

Sesshomaru thu hồi Nhật Luân Đao, nhẹ nhàng vung tỏa đi sương khói lượn lờ trên thân đao. Xử lý xong chín phần của liệt quỷ, đã là nhân từ lớn nhất hắn ban cho bán yêu.

Hắn nói: "Chỉ có lúc này đây, ta can thiệp cuộc săn của ngươi." Ném thanh đao cho Yoriichi, cười nhạt, "Thứ ti tiện như nhân loại, ngươi càng để ý họ chết hay sống, họ càng không để ý ngươi sống hay chết."

Nể tình chiến lực của bán yêu miễn cưỡng thuận mắt, Sesshomaru không ngại nhiều lời vài câu.

"Đao đầu tiên của ngươi nên bổ về phía nhân loại, mà không phải liệt quỷ."

Trên chiến trường của yêu quái, nhân loại chính là chướng ngại vật. Nếu họ thông minh, biết dùng chân chạy đi thì thôi; nếu không hiểu nặng nhẹ cứ một hai muốn ở lại, Sesshomaru hắn không ngại dính thêm chút máu.

Nhưng bán yêu rõ ràng bị nhân loại dạy hư, chỉ vì nhân loại ở đây liền bó tay bó chân, thật là ngu không ai bằng.

Yoriichi ôm Nhật Luân Đao, tai chó một lần nữa dựng thẳng lên. Tuy rằng hắn không tán đồng cách nói của huynh trưởng, nhưng hắn sẽ không cãi cọ với huynh trưởng, đặc biệt khi huynh trưởng vừa mới giúp đỡ hắn.

Tuy rằng có tiếng nhân loại kêu rên liên tục, mùi máu tươi chậm rãi lan tràn, nhưng Yoriichi biết —— yêu quái huynh trưởng đã lưu thủ.

Bằng không, tất cả mọi người, bao gồm hắn, đều đã hóa thành tro bụi.

Đây là thực lực của đại yêu sao?

"Không hổ là huynh trưởng đại nhân." Yoriichi ngẩng đầu lên nhìn Sesshomaru, tựa như khi còn nhỏ nhìn ca ca Michikatsu vậy, ánh mắt ôn hòa nhụ mộ, "Cảm ơn ngươi giúp ta."

Sesshomaru: ...

"Nghe cho kỹ bán yêu, ta không thừa nhận ngươi là đệ đệ ta." Sesshomaru khoanh tay, "Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

Yoriichi: "Vâng."

Sesshomaru: ...

Đại yêu quái không tìm ra được lỗi sai, rốt cuộc điểm duy nhất bán yêu không bị nhân loại dạy hư chính là khiêm tốn và thủ lễ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, một nửa huyết mạch ti tiện trong cơ thể bán yêu khiến hắn cảm thấy ghét bỏ.

Sesshomaru nhíu mày, không thèm nhìn Yoriichi, lướt qua hắn đi ra ngoài.

Chỉ là đi rồi không xa, hắn bỗng nhiên dừng chân, nghiêng đầu, mắt vàng lãnh đạm: "Thanh đao trong tay ngươi tên là gì?"

Có thể được bán yêu dùng múa ra hỏa long đầy trời, có thể nháy mắt chém đứt đầu quỷ, còn có thể thừa nhận được yêu lực của hắn, chẳng sợ tài liệu rèn đao không ra gì, vẫn có thể xem như một thanh danh đao.

Danh đao, đáng giá để người ta nhớ kỹ 'chiến tích' của nó.

Yoriichi thành thật nói: "Tên là 'Ushi'."

Sesshomaru: ...

"Bán yêu ngu xuẩn."

...

Hỗn loạn tại nhà võ gia Tagiri khiến thành Inuyama đang ngủ say đều thức tỉnh.

Từ "Oiran từ Daikyo tới là yêu quái" đến "Nhi tử nhà Tagiri bị yêu quái tập kích", lại đến "Bán yêu nhà Mishima kịp thời cứu người", cuối cùng đến "Bán yêu đánh bại Oiran", một vở tuồng vừa ra, trong một đêm liền truyền khắp thành Inuyama từ trên xuống dưới.

Không ít người mới đầu còn không tin, thẳng đến khi tới gần nhà Tagiri hóng hớt, nhìn thấy đình viện hỗn độn cùng phòng ốc sụp đổ, họ mới tỉnh ngộ đây là sự thật.

Mặt đất phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng, phòng ốc như bị thiên phạt giáng xuống... Đây không phải lực lượng do nhân loại khống chế, đây là dị loại, là uy hiếp!

Trong lúc nhất thời, đủ loại lời đồn đãi vớ vẩn truyền ra, nhân loại cảm thấy khủng hoảng lại bắt đầu chĩa mũi đao về phía Yoriichi.

"Thành Inuyama chúng ta trước nay đều yên ổn, từ khi con bán yêu kia vào thành liền gây ra đủ sóng gió!"

"Đầu tiên là cung phụng yêu đao mất tác dụng, sau đó yêu quái tấn công Inuyama, tiếp theo là lão thành chủ qua đời, còn có một vị tiên sinh tên Uraume bị thần ẩn, rõ ràng là tai họa do bán yêu mang tới!"

"Hắn ở trong thành, quái vật sẽ không ngừng tìm tới, chúng ta..."

"Xin đừng nói loại lời này nữa!" Ra mặt chính là người nhà Tagiri, bao gồm Tagiri-kun được Yoriichi cứu. Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi đứng trước mặt mọi người, trầm giọng nói, "Nếu không có bán yêu, Tagiri Izumi ta đêm nay đã chết trong tay yêu quái."

Anh đảo qua mọi người, ngữ khí thành khẩn.

"Nếu bán yêu không ra tay, vậy thì đêm nay, ta cho rằng chư vị cũng không có cơ hội mở miệng nói chuyện."

Tagiri Izumi tiếp tục nói: "Nếu bán yêu không cầm yêu đao, sớm tại mấy tháng trước, chúng ta đã táng thân trong bụng rết trăm chân. Cho nên, các ngươi đã hiểu chưa? Các ngươi cho rằng tai nạn do bán yêu đưa tới, muốn xử tử cậu ấy. Nhưng sự thật là, cách làm này chỉ là đang mạo phạm ân nhân."

Nói năng có khí phách!

Sóng gió chưa kịp nổi lên đã bị bóp chết ngay giai đoạn nảy sinh, nhưng nhân tâm khác nhau, ý kiến khác nhau, Yoriichi thời gian này vẫn nghe thấy không ít lời phê bình.

Đi kèm lời phê bình, còn có một lời đồn khác ——

"Oiran Yuki bị Ushi đánh bại?" Myoga lẩm bẩm đọc mấy lần, sắc mặt càng thêm phức tạp, "Bị Ushi đánh bại... bị Ushi, Ushi!"

Thẳng đến giờ phút này, lão mới ngộ ra "thâm ý" và "nội hàm" khi đặt tên đao của thiếu gia.

 Dù là rết trăm chân, hay là ác quỷ, bất luận yêu quái có mạnh hay không, truyền thuyết có bao nhiêu, ngọn nguồn sâu đến mức nào, chỉ cần chúng ta đánh thiếu gia và thất bại, liền sẽ phải đeo trên lưng bêu danh "bị Ushi đánh bại" cả đời.

Tính thương tổn không lớn, kỳ thật tính vũ nhục cực cao! Nếu đổi thành đại yêu thành danh đã lâu bị thiếu gia đánh bị, phỏng chừng tâm tư muốn nhảy biển tự sát cũng có đi?

Đến lúc đó, yêu quái thử đao càng nhiều, sẽ càng có nhiều yêu quái không dám thử đao.

Chỉ cần thiếu gia nắm đao đứng đó, nói: "Đao của ta tên là Ushi, ngươi cũng muốn bị nó đánh bại sao?"

Eiiiiiiii, chỉ riêng khí thế liền đánh bại đối phương nha!

Myoga một lần nữa bị sự thiên tài của thiếu gia làm cho cảm động rơi lệ: "Thiếu gia Inuyasha, Myoga ta sống mấy trăm năm, ngươi thật sự là đứa trẻ thông minh nhất mà ta từng gặp! Là ta ngu dốt, không nghĩ tới thiếu gia chỉ đặt tên cho đao thôi mà nghĩ đến nhiều như vậy."

Yoriichi nghe không rõ nguyên do, nhưng vẫn vươn ngón tay nhẹ nhàng vỗ lưng Myoga trấn an.

Myoga dong dài lại nói thêm gì đó, Yoriichi đã không có tâm tình nghe. Sau khi khôi phục khứu giác, hắn từng theo một tia mùi hôi của Muzan đuổi tới ngoài thành, cuối cùng vẫn bị đứt manh mối cạnh dòng suối.

Nước mang đi hết thảy hương vị, hắn không ngửi được Muzan trốn ở chỗ nào.

Bị Hơi Thở Mặt Trời của hắn thiêu, lại đụng phải lôi đình chi lực của huynh trưởng, Muzan mệnh cứng nữa thì cũng phải đi vào kỳ suy yếu, Quỷ Vương suy yếu, đám quỷ ngày thường bị y áp chế sẽ mất khống chế.

Một khi mất khống chế, chúng sẽ không ngừng bắt nhân loại ăn...

Yoriichi ánh mắt hơi tối.

Trầm ngâm một lát, hắn cõng đao, phát lực nhảy lên nóc nhà, lên xuống vài lần liền biến mất ở sau núi. Ném sau đầu tiếng hô to gọi nhỏ của Myoga ném sau đầu, Yoriichi chạy về phía thác nước trong núi, quyết định bắt đầu một vòng tu hành mới.

Tóm lại, hắn cần trở nên mạnh hơn nữa mới được.

Muốn giống huynh trưởng yêu quái, học được truyền yêu lực ra ngoài, hình thành sát chiêu của chính mình.

Sau đó không lâu, Yoriichi học động tác của Sesshomaru nắm đao, thọc đao vào trong đất. Lực tùy tâm động, dọc theo kinh lạc cuồn cuộn trào dâng ——

"Oanh!" Yêu lực hóa thành hỏa long, giương nanh múa vuốt.

Yoriichi: Hình như không khó học lắm, còn có thể biến ảo vài loại hình thái.

...

Sâu trong rừng, tiếng chim hót líu lo.

Sesshomaru dẫm lên lá rụng đi tới trước mặt Bokuseno, trong đầu xẹt qua kiếm thuật nối liền cộng thêm hỏa long bay lên không của bán yêu, trực giác thấy mọi việc không đơn giản như vậy.

"Bokuseno." Hắn mở miệng.

"Như thế nào, lại tới hỏi tin tức của Thiết Toái Nha?" Bokuseno mặt không biểu tình.

Sesshomaru: "Ta tới hỏi về con bán yêu kia."

Bokuseno da đầu căng chặt: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Lại muốn làm thịt Inuyasha? Thế thì lần này nên tìm cớ gì lừa hắn đi bây giờ? Xong rồi, nếu không đánh lừa thành công thì lão chẳng phải toi mạng? Không thì bán đứng Inuyasha với Myoga đi thôi?

Không, không được, lão đã hơn hai ngàn tuổi, không thể nhát cáy như thế.

Sesshomaru: "Bán yêu do bạch khuyển và nhân loại sinh ra, trời sinh biết dùng đao phun lửa sao?"

Bokuseno: ... Ngươi nói cái gì, cẩu biết phun lửa?

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Vì thế Yoriichi học xong Thương Long Phá của Sesshomaru phiên bản "nhân từ", đồng thời siêu việt hắn.

Sesshomaru: ...

PS: Tương tác giữa cẩu huynh đệ thật khó viết, mỗi lần đều phải châm chước thật lâu ==

PS: Cảm ơn mọi người duy trì, muah muah (* ̄3)(ε ̄*)!!!

Chương trước

Mục lục

Chương sau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét