Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2024

KNLMNCKTC - Chương 7

 Yoriichi ngồi quỳ trên giường, mở ra hộp kính của mẫu thân.

Cũng không phải hắn tò mò về đồ trang điểm của nữ tử hay gì, cũng không phải muốn soi gương tự ngắm, mà là vì giải quyết rắc rối lớn lớn nhất cần giải quyết thời gian này —— tai chó sinh động quá độ.

Giống như mèo không thể khống chế được cái đuôi hiếu động của mình, chó cũng không thể nào ngăn cản tai mình quá độ trắng ra.

Theo lời Chiharu bà bà: "Thiếu gia tuy rằng không thích nói chuyện, cũng không biểu đạt rõ ràng yêu ghét, nhưng lỗ tai hắn ngoài ý muốn thành thật đâu."

"Gặp được đồ vật mình cảm thấy hứng thú sẽ dựng thẳng lên, gặp phải sự vật mình không thích sẽ rũ xuống. Thật đáng yêu nha, ở chung với tiểu thiếu gia không cần đi nghiền ngẫm tâm tư gì, cho nên các thị nữ đều thực thích thiếu gia."

Bổn ý của Chiharu là khen, nhưng Yoriichi nghe xong tinh tế bình phẩm, cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt.

Cảm xúc của hắn rất nhạt, nhưng không phải không có cảm xúc. Nếu dao động cảm xúc bị tai chó biểu lộ ra ngoài, thì tai chó sẽ trở thành khuyết điểm lớn nhất của hắn.

Hắn đầu tiên là người, sau đó mới là kiếm sĩ diệt quỷ. Mà làm một kiếm sĩ diệt quỷ, bất kể là kiếm thuật hay tình cảm đều phải đạt được "tích thủy bất lậu". Nếu không, chỉ cần hắn thể hiện ra một chút để ý, quỷ sẽ uy hiếp người hắn để ý chiếm lợi.

Nói cách khác, tai chó có thể sinh động, nhưng cần thiết nằm trong sự khống chế của hắn, ít nhất không thể bại lộ vui giận của hắn trên chiến trường.

Nghĩ như vậy, Yoriichi nhìn gương bắt đầu huấn luyện, ý đồ nắm giữ quyền điều khiển tai chó. Nhưng kết quả không hoàn toàn như mong muốn, tai chó như có ý nghĩ của chính mình, luôn trái ngược với ý niệm của Yoriichi.

Yoriichi: ...

Tay nhỏ duỗi ra nắm lấy lỗ tai trên đỉnh đầu, bắt đầu làm ra đủ loại động tác kỳ quái mà ấu trĩ.

Thấy thế, Izayoi và Chiharu ở gian ngoài nhìn nhau cười, không quấy rầy "đứa trẻ" ham chơi bên trong. Khó được hắn giống trẻ con, mặc hắn chơi đến chán đi.

Xác thật, khó được hắn giống trẻ con...

Nghĩ đến điểm này, Izayoi nhíu mày ưu sầu, hỏi ra nghi vấn nấn ná trong lòng bấy lâu: "Myoga, ngươi nói... Inuyasha vì sao sẽ biết 'hô hấp pháp'?"

"Vì sao lại muốn cục đá có thể hấp thu ánh mặt trời? Vì sao biết có loại vũ khí tên là 'Nhật Luân Đao'?"

Nàng chưa từng nghe thấy điều này, cũng chưa bao giờ phát giác có ai có thể dạy cho Inuyasha những thứ đó. Ngay cả Myoga sống mấy trăm năm đều không biết, huống chi là nhân loại?

Hiểu con không ai bằng mẹ, Izayoi thực lo lắng.

"A, cái này sao?" Myoga tỏ vẻ không sao cả, "Mấy ngày trước ta bái phỏng Bokuseno, đã có được đáp án. Không có gì phải lo lắng, hẳn là thiên phú tự mang trong huyết mạch yêu quái."

"Thiên phú huyết mạch?" Izayoi cái hiểu cái không.

"Đúng vậy, giống như Bokuseno trời sinh biết làm thế nào giao lưu với các loài chim, đại bộ phận yêu quái đều có thiên phú của chính mình." Myoga sờ sờ cằm, "Giống như ta, nhảy và hút máu là bản năng; giống như lão nhân Toutousai, sinh ra đã biết phun lửa rèn đao."

Lại giống như Sesshomaru, vừa sinh ra liền kế thừa huyết mạch của cha mẹ một cách hoàn mỹ, còn trung hòa ra yêu lực chứa đầy kịch độc.

Yêu quái phần lớn như thế, bán yêu cũng có khả năng.

"Có lẽ thiên phú của thiếu gia Inuyasha chính là 'vừa sinh ra đã hiểu biết'." Myoga đưa ra linh hồn một kích, "Rất bình thường nha, thiếu gia không phải nhân loại, trên người xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ."

Bọn họ lần đầu tiên nuôi dưỡng bán yêu, không ai có kinh nghiệm có thể tham khảo, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Bọn họ đã là người lớn rồi, đừng nên thể hiện như mình chưa hiểu việc đời.

Sau khi nghe xong, trái tim Izayoi rơi xuống, không tìm tòi nghiên cứu bất thường trên người con mình nữa.

Dù sao cứ nghĩ nó "rất bình thường không tật xấu" là được rồi, bán yêu —— mọi chuyện đều có khả năng.

...

Kiếp trước Yoriichi chưa từng nếm qua thất bại, kiếp này khi đấu tranh với tai chó lại bại trận thảm hại.

Tai chó và hắn phảng phất như hai loại sinh vật, một tí đường sống để câu thông cũng không có. Chúng nó luôn có ý nghĩ của chính mình, hắn nói một, chúng nó dựng thẳng lên thành hai; hắn hướng đông, chúng nó hất theo hướng tây.

Vì thế, sau ba ngày huấn luyện tai, Yoriichi cuối cùng thất bại trong tay chính mình.

Thôi kệ, thay vì lãng phí thời gian với hai cái tai, còn không bằng xem võ sĩ luyện tập hô hấp pháp thế nào rồi. Yoriichi đứng dậy, đi đến sân huấn luyện.

Đại khái là do hắn được gia chủ đương nhiệm coi trọng, toàn bộ dinh thự nhà Mishima đều rộng mở cho hắn qua lại. Một đường lại đây, tôi tớ từng làm lơ hắn, trào phúng hắn đều cúi đầu, sôi nổi né tránh.

Lối đi nhỏ khá dài, hắn đi cũng không nhanh. Tai chó Yoriichi giật giật, tiếng giao lưu liền truyền vào lỗ tai hắn.

Tai chó thật là...

Hắn cũng đâu cố ý muốn nghe lén.

"Trước đấy là chùa Shirakawa ở Hida sao?" Giọng gia thần có chút ngưng trọng, "Cũng là bị yêu quái tấn công, không hề lưu người sống?"

"Vâng, sự kiện kia xảy ra một tháng trước, sớm hơn chúng ta nửa tháng." Lão nô nói, "Ngoại trừ Hida, cả chùa ở Mino và Musashi đều bị yêu quái tấn công."

Yoriichi nghỉ chân, dựng thẳng lỗ tai.

"Này rốt cuộc là chuyện thế nào?" Gia thần trầm trọng, "Cần thiết mau chóng tìm được nguyên nhân để ngăn chặn tai họa ngầm, Inuyama không thừa nhận nổi một đợt tấn công nữa của yêu quái."

"Gia chủ lệnh cách ngươi đi dò hỏi hậu nhân tộc Tsuchimikado, lâu như vậy, đã hỏi ra gì sao?"

Tộc Tsuhimikado là hậu duệ của Abe Seimei, cho dù không để ý chuyện dương gian của người sống từ lâu, cũng nên quản quản chuyện âm phủ như yêu quái đi.

Đầu lão nô cúi càng thấp: "Nghe nói là có cái gì đang tìm 'chú vật'."

"Chú vật?"

"Một loại đồ vật có thể biến thành nguyền rủa." Lão nô nói, "Bọn họ bảo là 'ngón tay' —— hơn ba trăm năm trước, Hida xuất hiện một quái vật bốn tay bốn mắt, tên là 'Ryomen Sukuna'. Gã giết người vô số, sau đó bị cường giả liên thủ phong ấn, để lại hai mươi ngón tay."

"Hai mươi ngón tay này bị phân tán ở hai mươi nơi khác nhau để bảo quản, trong đó có chùa Shirakawa ở Hida, chùa Mitsue ở Mino, chùa Tenkashiko ở Musashi, sau đó..."

Sau đó cả ba ngôi chùa đều bị hủy diệt, không người còn sống.

"Tương truyền những ngón tay chỉ cần có 'vật chứa', Ryomen Sukuna liền có thể sống lại."

Gia thần: "Inuyama không có ngón tay, hai việc này có liên quan sao?"
Lão nô: "Nhưng Inuyama có xương sườn của Gyuki, hậu nhân tộc Tsuchimikado nói, sát khí của yêu quái và hơi thở do những ngón tay đó phát ra có chút giống nhau."

Cho nên, thành Inuyama bị người có tâm tìm tới.

Khó trách... khó trách con yêu rết kia công kích tòa nhà cung phụng yêu đao đầu tiên, hóa ra là vì bị sai khiến sao?

Nhưng nếu đối phương có năng lực sai sử yêu quái, vì sao không dứt khoát vào trong nhà mà xem? Mất công làm yêu quái phá phách để làm gì?

Gia thần: Quả thực tai bay vạ gió!

Xem ra nhà Mishima không thể giữ xương cốt của Gyuki nữa, vẫn nên giao cho bán yêu thì hơn!

Hai người vừa nói chuyện vừa đi rất nhanh, Yoriichi cũng chưa nghe đến đoạn chính mình sắp được tặng khúc xương bò. Hắn vừa một mình tiêu hóa tin tức mới nghe được, vừa bước vào đạo tràng của các võ sĩ.

Không bao lâu, Yoriichi liền bắt đầu chuyên tâm xem mọi người huấn luyện.

Đối với người thường mà nói, hô hấp pháp không phải thứ dễ học. Không có cơ sở một hai năm lót nền, bọn họ không tu luyện ra được hiệu quả.

Hơn nữa sau khi học hô hấp pháp, người bình thường có tỉ lệ nhất định có thể xuất hiện vằn. Một khi vằn xuất hiện, bọn họ có thể có được 'thế giới thông thấu' như hắn trong một khoảng thời gian ngắn.

Chỉ là...

"Các ngươi thật sự quyết định sao?" Yoriichi hỏi, "Nếu có một ngày vằn xuất hiện, các ngươi sống không quá 25 tuổi."

Đây là đại giới.

Nhân loại có thể có thực lực mạnh mẽ đủ để chém giết ác quỷ, đối diện yêu quái, tiền đề là có gan thiêu đốt sinh mệnh của chính mình.

Yoriichi cũng từng cho rằng mình sẽ chết lúc 25 tuổi, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn là ngoại lệ duy nhất, ước chừng sống đến 50.

Trừ hắn ra, ngay cả huynh trưởng Michikatsu cũng không thể tránh khỏi tử cục. Cũng bởi vậy, huynh trưởng đi lên con đường sai lầm, làm quỷ dưới trướng Muzan.

"Quyết định." Một võ sĩ nói, "Có thể chết trong chiến đấu, là vinh quang của võ giả."

"Ta không muốn thành Inuyama lại trải qua một lần tai ương." Thiếu niên nói, "Gia đình Nobuko không một ai sống sót... Ta, ta muốn những người như Nobuko có thể sống sót!"

Bọn họ không đối đãi Yoriichi như một đứa trẻ, mà có chuyện nói thẳng.

Cũng chính là phần tin tưởng này khiến Yoriichi hiểu, cho dù thời gian sớm hơn hai trăm năm, tâm nguyện của nhân loại vẫn không đổi.

Yoriichi dốc túi dạy dỗ.

...

Từ biệt thành Inuyama, Sesshomaru liền ném bán yêu ra sau đầu.

Hắn làm thịt mấy con liệt quỷ, giết không ít yêu vật, dẫm đầu địa long, đuôi đại xà như dẫm kiến, bước qua rễ thụ tinh, lưng sơn hồ (hồ ly núi), thành tựu giá trị thù hận các yêu quái max, vĩnh viễn không đi đường vòng mà đi về phía trước.

Sesshomaru lại về Hida, nhớ kỹ khí vị trong chùa Shirakawa.

Ngoài dự đoán, khí vị kia không thuộc về đại yêu cũng không thuộc về liệt quỷ, trái lại thuộc về một nhân loại.

Đối phương dường như sớm đoán được sẽ có người dựa theo khí vị truy tung, còn xử lý hiện trường cẩn thận. Tiếc nuối chính là, hắn phòng bị được nhân loại tìm mình, lại không nghĩ rằng mình sẽ bị khuyển yêu nhớ thương.

"Chú thuật sư nhân loại." Sesshomaru theo gió bay lên.

Hắn yêu cầu rất nhiều cường giả để mài giũa thực lực, chỉ cần đối phương đủ lợi hại, kể cả nhân loại cũng không sao.

Không thể không nói, một khi xác định con mồi, thợ săn liền trở nên cực kỳ có kiên nhẫn. Sesshomaru theo tia khí vị như có như không nọ tìm gần một tháng, trong lúc đó lại làm thịt một đàn liệt quỷ, xem như tìm được đến hang ổ của tên chú thuật sư nọ.

—— Vị trí phía đông nhất tại ven biển Mutsu, nơi được nhân loại xưng là "man hoang".

Đối với hoàn cảnh này, Sesshomaru còn xem như vừa lòng. Nơi hoang dã không người, nghĩa là có thể thoải mái đánh nhau một trận.

Yêu lực bao trùm thân thể, Sesshomaru đặt chân lên khu vực quái thạch lởm chởm này. Vừa mới tiến vào, ánh sét rất nhỏ liền hiện lên trên người hắn, từ đầu đến chân.

Là kết giới, phạm vi bao phủ rất lớn, càng đi lực lượng càng mạnh, nhưng sắc mặt Sesshomaru không hề thay đổi mảy may.

Hắn có thể cảm giác được hơi thở của chú thuật sư nhân loại, không chỉ một cái.

Cùng lúc đó, sâu trong kết giới, trung tâm sơn cốc.

Một nam tử mặc trang phục tăng lữ nâng hộp đúng dậy, phân phó nói: "Có đại yêu vào 'trướng', thực lực không tầm thường, các ngươi làm tốt chuẩn bị đi chết đi."

"Vâng, Uraume đại nhân." Hai tên cấp dưới trầm giọng nói, "Chắc chắn ngăn lại hắn."

Nam tử tên là Uraume vuốt ve hộp, lại xác nhận một lần: "Thành Inuyama có vật chứa thích hợp, là thật vậy chăng? Một con bán yêu?"

"Vâng, là bán yêu."

Mắt thấy sắc mặt đại nhân không quá đẹp, cấp dưới giải thích: "Theo phân phó của ngài, chúng ta lợi dụng yêu quái tấn công thành để sàng chọn ra cường giả bên trong nhân loại, bắt bọn họ lại bắt nuốt ngón tay, từ đó lựa chọn vật chứa phù hợp nhất với Sukuna đại nhân."

"Chính là, thân thể nhân loại không chịu nổi kịch độc từ ngón tay, không một cái nào thành công."

Uraume cười nhạo: "Ý của ngươi là, một con bán yêu thì có thể thừa nhận được kịch độc?"

Cấp dưới lắc đầu: "Khi yêu quái công thành, con bán yêu kia... rất mạnh." Gã hồi ức nói, "Hơn nữa hình như có thể phóng thích lửa, thân thể hắn hẳn sẽ phù hợp với yêu cầu về vật chứa của Sukuna đại nhân."

"Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Bán yêu kia tuổi còn nhỏ, có lẽ cần bắt tới dưỡng một đoạn thời gian."

Uraume: ...

"Không sao, 300 năm ta chờ nổi, dưỡng một con bán yêu ta cũng chờ nổi." Uraume nói, "Đi ngăn lại yêu quái tiến vào, ta phải rời khỏi."

"Vâng!"

Hai cấp dưới tức khắc phóng đi tới phương hướng của Sesshomaru, còn Uraume nâng hộp, theo một hướng khác rời khỏi "trướng".

"Bán yêu nhỏ tuổi?" Uraume đón gió biển, nheo mắt, "Kẻ hèn bán yêu, còn cần 'bắt' sao?"

Loại tồn tại bị cả nhân loại và yêu quái ghét bỏ, chỉ cần có người thoáng tốt với hắn một chút, không phải sẽ theo người ta đi luôn rồi sao?

Hiển nhiên, Uraume lúc này còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình.

...

Yoriichi ngồi trong phòng (1), trước người đặt một thanh tachi còn cao hơn cả hắn.

Yêu đao rèn từ xương sườn của Gyuki, sau khi hắn trả về, lại được đưa đến trong tay hắn.

Gia chủ nhà Mishima hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn nguyện ý nhận lấy cây đao này, chờ có Xích Hồng Thiết Sa, bọn họ sẽ vì hắn nhận thầu quy trình rèn lại và duy tu cây đao.

Yoriichi tự nhiên đồng ý.

"Myoga gia gia, đây là người coi tiền như rác ngươi nói sao?" Yoriichi cầm đao, ánh mắt thực vô hại.

Không nghĩ tới, càng ngây thơ càng đáng sợ.

Myoga: ...

Biểu tình này, ngữ khí này, phảng phất đang nói: 【 Myoga gia gia, ta có đao, tiếp theo nên chém ai đây? 】

Myoga: Không, việc này cũng rất bình thường, trẻ con nhà ai có món đồ chơi mới mà không chơi tận tình một hai ngày đâu?

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt, chào mừng lái buôn cẩu số 1 · Uraume —— C vị đưa tang!

PS: Yoriichi: Khi nào ta đói bụng, ta liền ném đao vào trong nồi, ngao ra một nồi nước xương bò. 【 tiểu cẩu gặm xương.jpg 】

Chương trước

Mục lục

Chương sau

__________

(1) Nguyên văn là phòng Washitsu, là kiểu phòng truyền thống của Nhật Bản, ngoài cấu trúc của phòng, cách để chúng ta nhận biết được nơi đó có phải là phòng Washitsu không là nhờ vào những tấm chiếu Tatami. Hầu hết sàn nhà của những căn phòng Washitsu đều được lót chiếu Tatami, nên người ta còn gọi căn phòng này là phòng trải chiếu Tatami. Đặc điểm của phòng Washitsu là không bày biện quá nhiều đồ đạc, có nhiều không gian trống tạo cảm giác thông thoáng và dễ thở.

Trong thời kỳ Muromachi (1336 - 1573), phòng Washitsu thường được dùng để làm phòng học cho những nhà giàu có, sau trở thành nơi để tiếp đãi khách và tổ chức những hoạt động mang tính truyền thống như Trà đạo, cắm hoa Ikebana, Thư đạo... hoặc làm nơi đặt bàn thờ tổ tiên hay thần phật.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét