Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

KNLMNCKTC - Chương 11

Sesshomaru căn bản chưa từng gặp qua Muzan, Muzan cũng không dám trêu vào cường giả.

Cứ xét theo bá đạo người trước theo đuổi và đặc tính cẩu mệnh của người sau, giữa họ đừng nói đến kết thù, phỏng chừng tí ti khả năng có giao thoa cũng không có.

Hỏng là hỏng ở chỗ vào một ngày đẹp trời, Sesshomaru đang tản bộ trong rừng nghe thấy hai con liệt quỷ nói "Vị đại nhân kia muốn ăn bán yêu thành Inuyama".

Một phát dẫm trúng bãi mìn!

Cho dù Sesshomaru không thích bán yêu, cũng không đến lượt liệt quỷ thảo luận nên ăn huyết mạch bạch khuyển thế nào trước mặt hắn. Con bán yêu kia có thể chết trên tay hắn, cũng có thể chết dưới đao đại yêu, duy độc không thể chết trong miệng tạp toái.

Từ đó, liệt quỷ liền vào sổ đen của Sesshomaru. Mà sinh hoạt hàng ngày của Sesshomaru cũng từ đánh nhau tìm đao giết Uraume biến thành tìm đao đánh Muzan giết liệt quỷ, đều là ba việc một đường, không khác biệt lắm.

Chẳng qua, "không khác biệt lắm" chỉ có Sesshomaru, đến lượt Muzan thì phải là "khác quá nhiều".

Lúc đó, Muzan tốn thời gian vài thập niên, cuối cùng tìm ra được Đoàn Diệt Quỷ ở đâu, đương chủ là ai, có bao nhiêu thành viên. Vì trả thù Đoàn Diệt Quỷ vì muốn truy kích tiêu diệt y, Muzan mệnh lệnh đám quỷ tấn công Đoàn Diệt Quỷ, tuyệt không thể lưu lại người sống.

Đêm đó, đương chủ tiền nhiệm của Đoàn Diệt Quỷ chết thảm, thành viên cấp Trụ Cột mười không còn một. Chỉ còn mỗi con trai nhỏ nhất mới tám tuổi không ở Tamba, mới may mắn còn tồn tại.

Sau đó, Đoàn Diệt Quỷ thu lại ẩn trong bóng tối, đương chủ tân nhiệm thay tên đổi họ. Vì nghi ngờ cành ôliu thành Inuyama đưa ra là cái bẫy của Muzan, bọn họ thử hồi lâu, mới vươn tay hợp tác...

Mà Muzan, y còn chưa kịp hưởng thụ thành quả thắng lợi đã bị Sesshomaru chú ý tới.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính y. Vì khống chế cấp dưới, củng cố quyền lực, phòng ngừa tạo phản, Muzan rót máu mình vào cơ thể mỗi một con quỷ, gia tăng liên hệ, thuận tiện có thể đọc được suy nghĩ của quỷ.

Không nghĩ tới, chỉ chút mùi máu này đã đủ để Sesshomaru phát hiện kỳ quặc, từ đó tiến tới đuổi giết hắn tới chân trời góc biển.

Điểm chết người chính là, đặc tính quá có thể cẩu của y khiến Sesshomaru nhớ tới Uraume, thù mới hận cũ chồng lên nhau, Muzan liền xui xẻo.

Tuy họ chưa từng trực tiếp giao thủ, Muzan đã bị dọa tè ra quần.

"Cho nên, các ngươi đều chưa trêu chọc hắn, chẳng lẽ là ta trêu chọc hắn?" Khe núi, Muzan còn đang rít gào, "Các ngươi..."

"Đại nhân!" Một con quỷ nhiều tuổi khóc không ra nước mắt, "Ngài không cần nói chuyện lớn tiếng quá, ngộ nhỡ bị khuyển yêu nghe thấy thì làm sao bây giờ?" Cả khe núi quỷ liền tèo.

Tiếng rít gào của Muzan đột nhiên im bặt, y răng rắc tên quỷ nói thật này.

Mắt thấy đồng bạn vèo cái chết hai, đám quỷ còn lại dù đầu óc không thông minh cũng hiểu được —— gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp Muzan đại nhân không thể nói thật!

Không, mau bóp chết suy nghĩ đại bất kính này đi, sẽ bị giết!

Khe núi an tĩnh không tiếng động, Muzan đảo qua đám quỷ quỳ đầy đất, cánh tay bỗng nhiên vươn dài thành hình lưỡi hái, treo trên đầu một con quỷ: "Ta nhớ rõ ngươi, nhân tài trong Monchujo (1) tại Daikyo, ở kinh thành Heian chỉ đứng sau Viện Chính. Ngươi thông minh như vậy, luôn có thể nghĩ được cách giải quyết đi?"

Lưỡi hái lướt qua đỉnh đầu quỷ, tước đi vài sợi tóc.

Con quỷ kia quỳ thấp đến cuộn người lại, run giọng nói: "Đại, đại nhân!" Hít sâu một hơi, cái khó ló cái khôn, "Trước mắt chỉ có hai biện pháp."

Muzan: "Nói thử xem."

"Chỉ cần có khí vị, khuyển yêu là có thể tìm thấy chúng ta. Biện pháp thứ nhất, đó là tiêu trừ hoặc che lấp khí vị của chính mình." Quỷ nói, "Nhưng dù đại nhân thân ở Hanamachi, dính đầy son phấn, khuyển yêu kia cũng sẽ loanh quanh ở ngoài thành. Mà đại nhân ở trong thành lâu sẽ khiến trừ yêu sư chú ý, cho nên ——"

"Cho nên cái gì?"

"Cho nên phương pháp này không thể thực hiện được!" Quỷ chém đinh chặt sắt.

Chúng quỷ: ... Này không phải quá rõ sao!

Muzan: ... Có tin ta giết ngươi không.

"Vậy chỉ còn có loại phương pháp thứ hai." Quỷ nói, "Xin đại nhân hãy đi tới thành Inuyama ở Shinano, nghe nói chỗ đó có sát khí của đại yêu che chở."

Thành Inuyama... Muzan bỗng nhiên nhớ lại cái tên này.

Bị Sesshomaru dọa lâu lắm, y quên mất Inuyama có một con bán yêu hi huyết.

Lại nói tiếp, con bán yêu kia mặt mũi ra sao? Y từng thấy được thông qua đôi mắt của một con quỷ bị giết, bất đắc dĩ lúc ấy trời tối quá, chỉ nhớ rõ đối phương có tóc bạc?

"Thành Inuyama không có chú thật sư, vu nữ hay kiếm sĩ diệt quỷ, chỉ có một đám võ sĩ thực lực không ra gì."

Nói cách khác, đồ ăn sung túc, còn không có thiên địch.

"Ta nghe nói sát khí của đại yêu có thể bức lui yêu quái." Quỷ tiếp tục nói, "Tuy rằng không biết con khuyển yêu kia địa vị thế nào, nhưng Gyuki là đại yêu được nhân loại ghi lại trong Bách Quỷ Dạ Hành."

Nói cách khác, thanh danh của Gyuki lớn hơn khuyển yêu, thực lực chắc cũng mạnh hơn khuyển yêu?

Hiển nhiên, nguồn tin tức nghèo nàn lạc hậu khiến đám quỷ không biết những thay đổi xảy ra gần đây tại thành Inuyama. Mà sinh thời, khi còn là nhân loại, chúng nó cũng không hiểu biết về những tin tức liên quan đến yêu quái.

Sở đoản một khi tồn tại, chính là khuyết tật trí mạng. Mà Muzan đã động tâm, y thu về lưỡi hái trên đầu thuộc hạ.

"Tốt, tới thành Inuyama."

Chẳng qua vấn đề là, y nên tới thành Inuyama bằng cách nào?

Khoảng cách giữa Tamba và Shinano rất xa, quỷ thì không đi lại được vào ban ngày. Đi vào ban đêm, chẳng phải càng dễ bị khuyển yêu đuổi giết hơn sao?

Muzan: Vẫn nên ngốc ở Hanamachi bán rẻ tiếng cười đi thôi, ít nhất khuyển yêu sẽ không đi dạo Hanamachi.

...

Cuối cùng, sau suốt một tháng, Yoriichi thu được cây yêu đao sau khi rèn lại.

Có lẽ là vì dung nhập Xích Hồng Thiết Sa, lưỡi đao trắng lạnh chuyển thành màu đen nhánh.

Khi Yoriichi nắm lấy chuôi đao, điều chỉnh hô hấp, lưỡi đao đen sẽ biến thành đỏ đậm như lửa, như một cái móng rồng nằm ngang, đế trắng văn đỏ, tương tự màu tóc và yêu văn của hắn, nhìn đẹp mà không mất khí thế.

"Đây là Nhật Luân Đao sao?" Myoga nhảy lên mặt đao, không cảm giác được có gì không khỏe, "Yêu đao ở trong tay thiếu gia trông thật ngoan, đã nhận chủ sao? Đúng rồi thiếu gia, ngươi nghĩ ra nên đặt tên gì cho đao chưa?"

"Ushi."

Myoga: ...

Thiếu gia, về sau ngươi có được Thiết Toái Nha rồi có phải còn muốn đặt tên cho nó là 'Koinu' (chó nhỏ) không? Đao sẽ khóc cho ngươi xem!

"Myoga gia gia, ta cần bao lâu mới có thể lớn lên?" Yoriichi hỏi.

Không biết vì sao, thân thể hắn ngừng phát dục một cách quỷ dị. Rõ ràng tuổi tác nhỏ, ở độ tuổi hay ăn chóng lớn, kết quả qua nửa năm hắn không cao lên được tí nào.

Vẫn không cao bằng tachi như trước, xương cốt cũng không đủ cứng cáp. Nếu sử dụng Hơi Thở Mặt Trời, hắn thường thường sẽ bởi không khống chế được thân thể trẻ con quá mềm mại mà ngã xuống đất.

Này không thể được, kém một chiêu thôi là quỷ sẽ chạy mất.

"Lớn lên sao?" Myoga hồi ức nói, "Tộc bạch khuyển khoảng hai trăm tuổi sẽ thành niên."

Yoriichi: ...

"Yêu quái có huyết mạch càng mạnh, thời ấu tể càng dài, trưởng thành càng chậm. Nhưng chỉ cần sống được đến lúc trưởng thành, chính là đại yêu danh xứng với thực."

Chẳng hạn như con trai cả của lão gia Sesshomaru, thường thường vì trưởng thành chậm mà bị mẫu thân trêu đùa, ngày nào mặt cũng xị ra, dần dà không bao giờ cười nữa... A không, dừng lại dừng lại!

Myoga lắc lắc đầu, gia thần phê bình chủ tử là đại bất kính!

"Thiếu gia Inuyasha, tuy rằng ngươi là bán yêu, nhưng ngươi có yêu văn có thiên phú, hẳn là trưởng thành không nhanh. Có lẽ chờ phu nhân Izayoi già rồi, ngươi vẫn là hài tử choai choai?"

Ánh mắt Yoriichi hơi tối.

Sau khi chuyển kiếp thành bán yêu, hắn không bao giờ là nhân loại nữa. Thời gian dài lâu, vĩnh sinh thật sự là một điều tốt sao?

Hắn sẽ nhìn mẫu thân dần dần già cả, đi tới chung điểm cuộc đời. Mà tiễn mẫu thân đi rồi, hắn còn phải du đãng trên thế gian hơn trăm năm, mới có thể chờ tới khi cặp song sinh nhà Tsugikuni sinh ra, mới có thể gặp lại thê tử và bạn bè Đoàn Diệt Quỷ kiếp trước.

Nhưng, họ là nhân loại, hắn là bán yêu.

Tái ngộ trong giây lát, nghĩa rằng sẽ có biệt ly càng khó chấp nhận chờ đợi phía sau. Họ chỉ có tuổi thọ không quá một trăm năm, hắn lại phải mang theo hồi ức đi tiếp mấy trăm năm, mấy ngàn năm thậm chí vạn năm.

Thực không công bằng, lại không thể làm gì được.

Khó trách yêu quái luôn giảm bớt giao thoa với nhân loại, rốt cuộc cả đời của nhân loại đối với yêu quái mà nói quá ngắn ngủi, mà thống khổ lại dài lâu đến vậy...

"Thiếu gia? Thiếu gia Inuyasha?" Myoga nhảy lên đỉnh đầu hắn, "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì." Yoriichi lắc đầu, hắn nhẹ nhàng bắt lấy Myoga đặt trong lòng bàn tay, nói, "Myoga gia gia, ngươi nhớ rõ những nhân loại mình từng gặp sao?"

"Số lượng quá nhiều." Myoga nói, "Gia chủ tiền nhiệm vừa qua đời nhà Mishima, 50 năm trước vẫn còn là thằng nhóc đâu! Nháy mắt liền không còn, sinh mệnh con người thật ngắn ngủi a..."

Myoga nói rất nhiều, Yoriichi cẩn thận nghe. Giống như nghe chuyện xưa vậy, hắn ôm đao ngồi dưới hành lang thật lâu thật lâu.

Lâu đến mặt trời lặn xuống mặt trăng mọc lên, cửa thành Inuyama vốn nên đóng lại không hiểu sao vẫn mở ra.

Bên ngoài truyền tới tiếng kinh hô của đám trẻ xem náo nhiệt, mơ hồ có tiếng nghị luận hưng phấn của các võ sĩ. Tối nay trường nhai núi Inuyama sáng lên từng ngọn đèn dầu, tiếng người ồn ào náo động như ban ngày.

Yoriichi theo tiếng nhìn lại, chỉ nhìn thấy một góc đình viện.

Chiharu bà bà vào lúc này đi tới, bế hắn lên: "Thiếu gia muốn xem sao? Nghe nói là Oiran (hoa khôi) từ 'Túy Ốc', Daikyo tới, sẽ dừng chân tại Inuyama một thời gian, rồi tới thành Musashi."

Chiharu bà bà thở dài: "Một đại nhân ở Musashi chỉ tên muốn nàng, nàng nhất định phải từ Daikyo tới Musashi." Là một nữ nhân đáng thương.

"Oiran?" Yoriichi lẩm bẩm nói, "Là chỉ nữ hài tử mà rất lợi hại sao?"

Chiharu bà bà: "... Cũng có thể nói vậy."

Hiểu biết của Yoriichi về Oiran chỉ giới hạn trong săn quỷ.

Hãy còn nhớ kiếp trước vì giết một con quỷ ngủ đông tại Hanamachi, huynh trưởng Michikatsu bị bắt ngây người nửa tháng tại Hanamachi, còn nghiêm lệnh cấm hắn tới thăm.

Cuối cùng hắn vẫn lén lút đi, bởi vì lo lắng huynh trưởng bị thương.

Kết quả hắn nhìn thấy —— huynh trưởng mặc hoa phục ngồi trong phòng, trên đầu cắm rất nhiều trâm cài. Không chỉ đương trường ném đàn Nguyễn, còn giơ tay tát thẳng vào mặt khách nhân, mắng: "Cút! Cách ta xa một chút! Ngươi không phải thứ đồ ta đang đợi!"

Yoriichi: ...

Từ nay về sau, lý giải của hắn về "Oiran" chính là "Lợi hại giống huynh trưởng vậy".

"Có thể đi xem sao?" Yoriichi hơi mang tò mò.

"Có thể." Chiharu bà bà cười nói, "Mọi người đều muốn nhìn xem Oiran tới từ Daikyo có phong thái ra sao đâu! Vị trí thành Inuyama khá khuất, mười mấy năm mới có cơ hội một lần, bỏ lỡ quá đáng tiếc."

Nói, Chiharu đội lên đầu Yoriichi một chiếc mũ nhỏ, dẫn hắn rời khỏi võ gia.

...

Muzan ngồi ngay ngắn trong kiệu, trang điểm cực kỳ đậm, bôi hương phấn mười mấy lần, khí thế cao quý minh diễm, lãnh ngạo đại khí.

Tốn thời gian hơn một tháng, y cuối cùng cũng tới được thành Inuyama. Như thuộc hạ đoán trước, cái mũi của khuyển yêu đại để là không chịu nổi mùi son phấn quá nồng, dọc đường không hề thấy hắn tới tìm tra.

Hay lắm! Y biết nên cẩu mệnh thế nào rồi!

Muzan tâm tình rất tốt dạo phố, y nhìn người và võ sĩ đứng đầy đường, chỉ cảm thấy mãn nhãn là đồ ăn ăn không hết. Trong tiếng ồn ào náo động, Quỷ Vương cười càng thêm càn rỡ.

Chỉ là lúc này, y còn chưa ý thức được tình hình nghiêm trọng.

"Chiharu bà bà, Oiran khi đi qua thành Inuyama sẽ dừng chân tại nơi nào?" Yoriichi xen lẫn trong đám người nhìn chăm chú vào Muzan, ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ.

"Ở võ gia Tagiri tại cửa nam?" Chiharu bà bà cười nói, "Thiếu gia rất thích Oiran sao?"

Yoriichi mặt đơ lắc đầu.

800 tầng filter cho Oiran vì có huynh trưởng làm mẫu, khi nhìn thấy Muzan xong lập tức vỡ tan.

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay, chào mừng lái buôn cẩu số 2 · Muzan C vị đưa tang!

PS: Nhiều năm sau, lái buôn cẩu ngồi quây quần bên nhau mở họp, thảo luận làm thế nào giải quyết cẩu huynh đệ. Kết quả nhân thương lượng không tốt mà vung tay đánh nhau —— người đời sau xưng lần hội nghị lần này là "hội nghị bàn tròn bản pha kè" 【 châm thuốc lá.jpg 】 

Chương trước

Mục lục

Chương sau

__________

(1) Monchujo: một cơ quan trong hệ thống hành chính thời kỳ Mạc phủ Kamakura, có trách nhiệm theo dõi và xét xử tố tụng, buộc mọi người thực hiện đúng trách nhiệm và quyền hạn của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét