Thứ Hai, 28 tháng 6, 2021

TPTTTCKD - Chương 65

 "Phắc!" Mục Tứ Thành nhìn chiếc gương vỡ nằm dưới đất không nhịn được chửi thề, "Thế mảnh gương vỡ bên trong lấy ra thế nào? Trương Khôi đã bị đốt chết bên trong rồi! Chẳng lẽ cần chúng ta vào mới lấy được?"

"Cậu tỉnh táo chút đi Mục Tứ Thành, Trương Khôi bị lửa đốt, là vì giá trị tinh thần của gã bị gương dị hóa hao sạch, dựa theo quy tắc trò chơi gã cần bị biến thành quái vật trong phó bản, cho nên gương mới đốt gã thành than." Bạch Liễu giọng ung dung, không chút nào hoảng hốt, "Từ góc độ này suy luận, chúng ta chỉ cần giữ giá trị tinh thần không bị về 0, cơ bản ở trong gương là an toàn."

Hắn vừa nói, vừa tháo mặt nạ lặn, ngậm một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, sau đó Bạch Liễu còn dùng ánh mắt ý chỉ Mục Tứ Thành nhanh chóng uống đi, uống xong dễ vào gương.

Con hàng Bạch Liễu này một chút tự giác mình là đi chịu chết cũng không có! Anh mẹ nó giá trị sinh mạng có 1 thôi đó!

Mục Tứ Thành cạn lời, tâm thái hơi sụp đổ, nhưng phó bản không qua được cũng chết, cuối cùng cậu cắn răng uống một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, sau khi uống xong, hai người lao xuống xuyên qua bề mặt đi vào gương, mặt gương hơn gợn sóng hai cái, lại lặng yên không tiếng động.

Tâm thái Bạch Liễu không tồi, người xem trước TV nhỏ thì tâm thái sắp vỡ đến nơi:

"Trời ạ không phải chứ?! Lại là NPC thần cấp, cậu ấy còn mẹ nó muốn vào gương? Độ khó cấp ác mộng ok?!"

"Tôi thấy Bạch Liễu vào gương mà tay chân lạnh toát... Cậu ấy còn mỗi 1 máu..."

"Con mẹ nó, tôi không cam lòng!! Liễu ca cố lên! Tôi donate cho cậu!! Đến chương kết rồi! Ổn định chúng ta có thể thắng!!"

"Liễu ca ổn định nha!!!"

Sắc mặt Vương Thuấn căng thẳng đến sắp chảy ra nước, Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc donate toàn bộ số điểm mình có được cho Bạch Liễu, hai người sợ không dám chớp mắt nhìn TV nhỏ, biểu tình hoảng hốt, chắp tay không ngừng nói nhỏ: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ Bạch Liễu bình an vô sự! Nhất định không thể có chuyện gì! Người tốt một đời bình an!"

Bạch Liễu trong gương không biết người bên ngoài căng thẳng đến mức nào, hắn ngược lại rất bình tĩnh mang theo thanh máu ít tí tẹo tiếp tục lãng.

Chủ yếu là do cảnh tượng bên trong gương làm Bạch Liễu không căng thẳng nổi.

Đoàn tàu xình xịch tiến về phía trước, chung quanh toàn là học sinh trung học vừa tan tiết tự học buổi tối hoặc công nhân tan làm cúi đầu xem di động, mỏi mệt đánh ngáp.

Dòng người lên xuống xe huyên náo chật chội, mỗi người đều mang thần sắc uể oải chết lặng, đây là cảnh tượng thường ngày Bạch Liễu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, không có thi thể cháy, không có ngọn lửa, không có bất kì dấu vết kì lạ nào, nếu không phải Bạch Liễu nhớ rõ ràng rằng mình đang trong trò chơi, hắn có lẽ cho rằng mình đã trở lại thế giới thực.

Bạch Liễu nhìn lướt qua màn hình LED trong toa tàu —— ngày X tháng Y năm 20ZZ, 10:57 tối, đây là chuyến xe cuối cùng trong ngày, trí nhớ Bạch Liễu không tồi, hắn nhớ chuyến tàu hắn từng đi nổ lúc mười một giờ —— nếu đây là cảnh tượng chân thực, qua trạm này đoàn tàu sẽ nổ.

Giọng nữ vui vẻ từ loa phát thanh trong buồng xe vang lên: "Trạm kế tiếp phố Lục Gia, trạm cuối —— phố đồ cổ, mời các hành khách muốn xuống xe chuẩn bị sẵn sàng, xuống trước lên sau ——"

Bạch Liễu đứng trong toa, hắn nhớ mình và Lục Dịch Trạm cùng nhau xuống trạm này, nếu đây là hình ảnh phản chiếu chân thực của vụ nổ hôm đó, vậy thì —— Bạch Liễu quay đầu đi qua một hai toa, hắn nhìn xung quanh một chút, cuối cùng thấy được chính mình và Lục Dịch Trạm ngay giữa toa.

"Bạch Liễu" cũng giống như các công nhân khác trong toa tàu, mắt nhập nhèm nhìn di động, há miệng miễn cưỡng ngáp ngáp, hắn khi đó còn chưa bị đuổi việc, thường tăng ca đến rất khuya, Lục Dịch Trạm nếu cũng làm thêm giờ sẽ chờ hắn ở trạm xe lửa, hai người cùng đi, xuống tàu thì ai về nhà nấy. Mặc dù Bạch Liễu không hiểu lắm tại sao Lục Dịch Trạm phải chờ hắn, kiểu chờ nhau như học sinh tiểu học chờ nhau đi vệ sinh thế này Bạch Liễu luôn có thái độ phê bình kín đáo.

Nhưng Lục Dịch Trạm thì ngược lại rất kiên trì, anh cảm thấy Bạch Liễu trễ như vậy về nhà một mình không an toàn, có thể cùng hắn đi được đoạn nào sẽ đi cùng hắn đoạn đó, Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu cùng nhau trưởng thành, anh đã quen với việc chăm sóc Bạch Liễu, bởi người này thực sự không để người khác yên tâm nổi, chẳng hạn như bây giờ, "Bạch Liễu" đang tựa đầu vào cột, khoanh tay, gật gà gật gù ngủ rồi.

Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, anh cởi áo khoác, trùm lên bả vai "Bạch Liễu", anh có tính cảnh giác luôn có ở nhân viên cảnh vụ, đậy kín áo cho "Bạch Liễu" xong liền đứng bên cạnh hắn, ánh mắt quét qua toàn bộ toa tàu, cùng Bạch Liễu đối diện.

Sau đó như không thấy gì cả vậy, rất tự nhiên lướt qua.

Bạch Liễu xa xa đứng nhìn, bóng người hắn lộ ra cảm giác nửa trong suốt không chân thật như một hình chiếu 3D vậy, hắn cảm thấy mình như nháy mắt biến thành một bản copy của người mang tên "Bạch Liễu" vừa được Lục Dịch Trạm đắp áo khoác kia.

Lục Dịch Trạm không thấy được hắn.

Rất nhanh đoàn tàu đã đến trạm phố Lục Gia, cửa xe mở ra, theo trí nhớ của Bạch Liễu họ xuống tàu tại trạm này, bởi Lục Dịch Trạm nhận được một cú điện thoại có chuyện lâm thời phải làm, thực tế thì Bạch Liễu cần đến trạm phố đồ cổ mới xuống, theo lý mà nói hắn hẳn phải chết trong vụ đánh bom, tuy nhiên nhờ Lục Dịch Trạm mang theo hắn xuống tàu trước thời hạn, Bạch Liễu cuối cùng may mắn thoát.

Nhưng lần này, "Bạch Liễu" không hề đi xuống.

Lục Dịch Trạm nhận được một cuộc điện thoại, rõ ràng cũng có chuyện xuống tàu trước thời hạn, nhưng "Bạch Liễu" tựa lưng vào ghế ngồi gật gù ngủ, Lục Dịch Trạm muốn gọi hắn xuống xe cùng mà gọi không dậy, đành để lại áo khoác của mình cho "Bạch Liễu", rất rõ ràng người này đang giả vờ ngủ, không muốn xuống cùng Lục Dịch Trạm, cuối cùng Lục Dịch Trạm không thể làm gì khác hơn là một mình xuống trạm.

"Bạch Liễu" an tĩnh đứng đối diện cửa xe, ánh mắt mệt mỏi khép lại, những người khác cùng Lục Dịch Trạm xuống tàu, theo thời gian trôi qua, "Bạch Liễu" vẫn đứng đó, mà đoàn tàu đã chuẩn bị khởi hành.

Trên mặt Bạch Liễu xuất hiện từng khối vuông lập lòe không ổn định, chúng không an phận lóe lóe, như dữ liệu nhập vào sai lầm vậy.

Giọng nói từ loa phát thanh lại vui vẻ vang lên: "Đoàn tàu sắp khởi hành, trạm cuối..."

【 Số liệu tin tức người chơi do hệ thống nhập vào có sai lầm... Kiểm tra đến người chơi Bạch Liễu đã chết... Chết trong vụ nổ không thể tiến vào trò chơi... Cần xóa số liệu của người chơi Bạch Liễu, số liệu nhân vật trò chơi của người chơi Bạch Liễu đang xóa... 】

Trên người Bạch Liễu bắt đầu xuất hiện vô cùng nhiều khối vuông không ổn định, lập lòe lóe lên trên khắp người hắn, nhưng Bạch Liễu không có cảm giác khẩn trương, mà là nhướng mày: "Không ngờ đúng là thế giới thực."

Độ hoàn nguyên vô cùng cao của cảnh tượng xung quanh khiến Bạch Liễu cảm thấy chúng là do ký ức của người chơi tạo nên, nhưng trò chơi đã vượt qua phạm trù bình thường, hoặc là nói nó năng lực tiếp nối với thế giới thực, khi Bạch Liễu xác định đoàn tàu này giống đoàn tàu ở thế giới thực như đúc, hắn bắt đầu hoài nghi có khả năng khác.

Đó là, đây căn bản không phải ký ức của hắn, mà là thực tế, trò chơi này mang hắn trở lại hoàn cảnh ban đầu của vụ đánh bom, bởi hắn vẫn còn ở trên tàu, cảnh tượng nơi này xuất hiện một sai lệch rõ ràng so với trí nhớ của hắn —— Bạch Liễu nhớ vô cùng rõ, hắn hôm đó mặc dù rất buồn ngủ, nhưng hắn căn bản không ngủ được trên tàu, bởi khi đó quá lạnh.

Nơi này căn bản không phải cảnh tượng diễn sinh ra từ ký ức của hắn, đây chính là chuyến tàu cuối sắp nổ mà Bạch Liễu từng đi, chỉ có thứ tồn tại chân thực mới xuất hiện sai lệch so với ký ức.

Nếu "hắn" vẫn còn trên tàu, đoàn tàu chính thức khởi hành, Bạch Liễu sẽ chết trong vụ đánh bom, phía sau không tồn tại câu chuyện tiến vào trò chơi, tất cả dữ liệu trò chơi sau đó sẽ xuất hiện 【 nghịch biện 】, hệ thống nhất định sẽ nhắc nhở hắn số liệu của hắn có sai lầm, kết quả quả nhiên như vậy.

"Bạch Liễu" đầu tựa vào cây cột bên cạnh, nửa mê nửa tỉnh, hắn mệt mỏi thực sự, Bạch Liễu biết hắn rất mệt mỏi.

Nhưng Bạch Liễu cũng không trơ mắt ra nhìn mình ngủ chết trên chuyến tàu này, mặc dù giờ hắn chẳng qua chỉ là hình ảnh số liệu tạo ra.

Bạch Liễu thần sắc tỉnh táo mở Cửa hàng mua một chiếc điện thoại di động, hắn tuy chỉ là tồn tại giả tưởng dựa trên số liệu, nhưng số liệu cũng có thể chạm tới thực tế, thay đổi thực tế, dùng cách thức thuyên chuyển số liệu.

Bạch Liễu nhập vào số điện thoại của mình, bấm gọi, nháy mắt đường dây kết nối, Bạch Liễu nhìn thấy chính mình tiếp điện thoại, hắn cong khóe miệng rất nhỏ đến khó nhận ra, hơi chỉnh giọng nói của mình một chút: "Alo, xin hỏi đây là số điện thoại của Bạch Liễu tiên sinh sao?"

"Đúng, là tôi." "Bạch Liễu" tiếp điện thoại, lười biếng hỏi, "Cậu là?"

"Tôi nhặt được di động và ví tiền của một vị tiên sinh tên Lục Dịch Trạm ở gần trạm phố Lục Gia, bên trong có thẻ căn cước và bằng lái của hắn, dãy số liên hệ khẩn cấp của hắn là số của ngài, nhưng di động của vị tiên sinh này sắp hết pin, cho nên tôi đành dùng di động của mình để gọi cho ngài." Bạch Liễu mặt không đổi sắc bịa chuyện, "Có thể phiền ngài tới đây lấy di động của hắn sao?"

Đoạn thời gian này theo Bạch Liễu nhớ thì Lục Dịch Trạm mới thay di động, còn là loại di động có chút đắt, Lục Dịch Trạm bình thường rất yêu quý, nhưng làm gì cũng sẽ có lúc lơ là, đồ vật có quý thế nào đi nữa cũng có lúc không cẩn thận làm rơi.

Ví tiền cộng di động mới, đối với Bạch Liễu mà nói chính là động lực vô cùng đầy đủ.

"Bạch Liễu" dừng hai giây, hắn sống lưng thẳng tắp đứng dậy, bắt đầu đi về phía cửa xe, ra khỏi tàu ngay một giây cuối cùng trước khi cửa tàu hoàn toàn khép lại, hắn nhẹ giọng nói: "OK, cậu đứng ở đó đừng di chuyển, tôi ra lấy, làm phiền cậu."

Các khối vuông trên mặt Bạch Liễu từ lúc "Bạch Liễu" ra khỏi cửa lập tức biến mất, hắn nhìn "Bạch Liễu" trong trạm xe, mỉm cười: "Làm phiền ngài, tôi sẽ không di chuyển."

Chương trước

Mục lục

Chương sau

5 nhận xét:

  1. Chỉ có bản thân mới biết mình sợ gì nhất:)))))

    Trả lờiXóa
  2. Đầu óc nhanh nhẹn thật. Bạch Liễu - thông minh!!!

    Trả lờiXóa
  3. Quá khứ thay đổi thì tương lai cũng sẽ theo đó mà thay đổi theo, Bạch nương nương giỏi thật.

    Trả lờiXóa
  4. biết mình biết ta trăm trận trăm thắng =)) không hổ là 6 ca

    Trả lờiXóa
  5. T nghĩ ra 1 thuyết TGian thế này, vốn BL đã chết, lại vì BL TL ở ngay chính thời điểm đó gọi điện và thoát được 1 kiếp, tạo ra một vòng tròn luân hồi, nhưng BL tại thời điểm đấy gặp 1 số vấn đề riêng nên hệ thống điều chỉnh lại kí ức, chắc vậy

    Trả lờiXóa