Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2021

TPTTTCKD - Chương 44

 Trương Khôi kiêu căng hừ một tiếng: "Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, ba người kia có một là Bạch Liễu, tên này thuộc tính cơ bản rất kém, tốc độ căn bản không thể nhanh bằng tốc độ tôi điều khiển các cậu được, tốc độ lục soát của cậu ta đương nhiên không nhanh bằng tốc độ lục soát của các cậu."

"Mục Tứ Thành tốc độ di động rất nhanh, nhưng trí lực không cao bằng Bạch Liễu, chuyện tìm đồ cậu ta không sánh bằng tôi với trí lực cao cộng thêm con rối, trừ phi hai người này hợp tác, bằng không tôi nhất định là người tìm kiếm nhanh nhất."

"Nhưng hai người này nhất định sẽ không hợp tác." Nụ cười của Trương Khôi trở nên đầy ác ý, gã tùy tiện đạp một trong số ba con rối, con rối kia bị "đạp" ngã, bang một tiếng quỳ gối trước mặt Trương Khôi.

Trương Khôi thờ ơ giẫm lên lưng con rối này, cúi đầu xuống xít lại gần cười nói: "Người từng là bạn tốt của Mục Tứ Thành, Lưu Hoài, tôi nói đúng chứ?"

Người chơi con rối tên Lưu Hoài không nói tiếng nào, tứ chi khẽ run.

"Tôi biết trong phó bản này có Mục Tứ Thành liền đặc biệt mang cậu tới đó." Trương Khôi cười hắc hắc, "Mục Tứ Thành chắc không ngờ tới cậu sẽ thành con rối của tôi chứ?"

"Ban đầu cậu ta vì bị cậu phản bội suýt nữa thành con rối của tôi, nhưng cuối cùng Mục Tứ Thành giá trị tinh thần giảm còn 18 vẫn giữ được tỉnh táo, dựa vào cuồng bạo giết chết bốn con rối của tôi trốn thoát, tôi bị mất nhiều người chơi con rối như vậy, đương nhiên không thể làm gì khác hơn là lấy cậu bổ sung."

"Chẳng qua làm con rối của tôi đãi ngộ không tệ, cậu chắc hẳn rất vui vẻ? Chờ chút nữa thấy Mục Tứ Thành rồi, nhớ biểu hiện tốt một chút nhiễu loạn tâm trí cậu ta, hiểu không? Nếu lại để cậu ta chạy mất, chờ đợi cậu tuyệt không phải chuyện gì tốt đâu."

Trương Khôi vừa nói vừa dùng tay vỗ nhẹ mặt Lưu Hoài, trên gương mặt gỗ của Lưu Hoài không ngừng chảy mồ hôi lạnh, không dám nói câu nào.

Trương Khôi tựa hồ cũng cảm thấy không thú vị, rất nhanh thu tay: "Mục Tứ Thành tuyệt đối sẽ không hợp tác với bất kì kẻ nào, càng không cần nói loại người tâm nhãn nhiều như Bạch Liễu, coi như Bạch Liễu cố ý hợp tác với cậu ta, Mục Tứ Thành tất sẽ bằng mặt không bằng lòng, hai người này bất kể là đơn độc hay phối hợp, tốc độ tìm kiếm khẳng định không bằng tôi, chúng ta hẳn là tổ hợp thu thập tốc độ nhanh nhất phó bản rồi, nhưng chúng ta vẫn không tìm được, khả năng chỉ có hai ——"

Gã giơ hai ngón tay lên, tiếp tục trình bày: "Khả năng thứ nhất: Mảnh gương vỡ phó bản yêu cầu thu thập căn bản không có trên tàu."

"Còn một khả năng khác ——" Ánh mắt Trương Khôi ý vị thâm trường nheo lại, "—— phó bản tổng cộng có bảy người chơi, Mục Tứ Thành, Bạch Liễu, tôi và ba người các cậu tổng là sáu, còn lại một người chơi cuối cùng vào phó bản, người đó có thể có năng lực thu thập hết tất cả mảnh gương vỡ trước chúng ta."

Lý Cẩu mặc dù sợ hãi, vẫn ngẩng đầu nghi ngờ đặt câu hỏi: "Nhưng chủ nhân, chúng ta đã lục soát nửa số toa tàu, hơn nữa đều dùng tốc độ nhanh nhất, vẫn không tìm thấy mảnh gương vỡ nào, không có khả năng tất cả mảnh gương vỡ đều ở nửa số toa còn lại, còn vừa lúc bị người chơi cuối cùng nhặt được đi?"

"Tại sao không có khả năng?" Nhắc đến tên người này, Trương Khôi cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, "Nếu người cuối cùng là Đỗ Tam Anh, coi như tất cả mảnh gương vỡ xếp đống chờ cậu ta nhặt cũng có khả năng!"

——————

Bạch Liễu liếc mắt nhìn Đỗ Tam Anh sau lưng, Đỗ Tam Anh có chút khổ não ngó hết các góc, cậu không phát hiện bất kì mảnh gương vỡ nào, nhưng cậu đã theo Bạch Liễu đi hết hai toa tàu rồi.

"Không nên a..." Đỗ Tam Anh lẩm bẩm, cậu thật sự cảm thấy kì quái, "Sao lại không tìm được mảnh gương vỡ nào vậy nhỉ?"

Trước nay khi làm nhiệm vụ thu thập cậu chưa từng gặp bất lợi, lần này tìm lâu như vậy vẫn tay không.

Đỗ Tam Anh đẩy mắt kính, sau khi xem lại hệ thống quản lý trò chơi thấy giá trị may mắn của mình vẫn là 100, lâm vào mê mang.

... Sao lại thế? May mắn 100 tìm đồ luôn rất lợi hại nha...

Hơn nữa Đỗ Tam Anh có dự cảm rất mãnh liệt, theo chân Bạch Liễu nhất định có thể thành công qua cửa, mặc dù đi đôi với nó là cảm giác rợn tóc gáy khá khó chịu, song Đỗ Tam Anh chưa từng nghi ngờ trực giác của bản thân, trực giác nói cậu đi theo Bạch Liễu nhất định có thể qua cửa, vậy nhất định có thể.

Bạch Liễu nhìn thấy Đỗ Tam Anh mở màn hình hệ thống kiểm tra giá trị may mắn thì quay đầu chắc chắn nói với Mục Tứ Thành: "Trong toa tàu không có bất kì mảnh gương vỡ nào."

Mục Tứ Thành đã buông tha tự mình suy tính quá trình suy đoán của Bạch Liễu rồi, cậu trực tiếp hỏi: "Tại sao?"

"Nếu trong toa có mảnh gương vỡ, Đỗ Tam Anh giá trị may mắn 100 không thể nào chưa từng phát hiện." Bạch Liễu nói.

Mục Tứ Thành nhướng mày: "Anh quên trong phó bản còn có một người điều khiển rối sao? Tuy rằng Đỗ Tam Anh rất lợi hại, nhưng bên người điều khiển rối có bốn người, người chơi con rối dưới sự điều khiển của gã di chuyển rất nhanh, rất có thể sẽ tìm được mảnh gương vỡ trước chúng ta."

"Không quá có thể." Bạch Liễu lắc đầu, "Thứ nhất, cậu từng nói qua ưu thế của may mắn 100 như Đỗ Tam Anh trong kiểu phó bản này lớn đến mức nào, thứ hai, nếu người điều khiển rối đã tìm được mảnh gương, xác định đây là mấu chốt để qua cửa, lúc này gã hơn nửa sẽ đến công kích chúng ta, chúng ta đi nhiều toa như vậy còn chưa gặp họ, tôi cảm thấy họ đang cố ý tránh chúng ta đi để tránh mâu thuẫn, không giống biểu hiện đã tìm được."

Mục Tứ Thành khoanh tay quay mặt đi, có chút châm chọc cười một tiếng: "Người thông minh như mấy anh thật đúng là hiểu biết lẫn nhau, đều thích chơi trò này."

"Tôi không thích trò của gã lắm." Bạch Liễu nghe hiểu giễu cợt của Mục Tứ Thành, nhàn nhạt giải thích cho mình một chút, "Nếu tôi cần một người phối hợp, tôi sẽ khiến người đó cam tâm tình nguyện hợp tác."

"Giống tôi và anh đúng không?" Mục Tứ Thành cười nhạo, "Bạch Liễu, ước định bằng mồm giữa anh với tôi không vững chắc đâu."

"Là giao dịch tiền tài." Bạch Liễu cường điệu nói, hắn khẽ mỉm cười, "Cậu đã trả tôi một điểm, Mục Tứ Thành."

Mục Tứ Thành ha hả, không định dây dưa nhiều về vấn đề này, "Vậy nếu đúng theo lời anh nói, trên tàu không có mảnh gương vỡ, thì chúng đang ở đâu? Bên ngoài tàu hỏa? Trong trạm xe? Chúng ta cần xuống tàu khi đến trạm để tìm?"

Bạch Liễu sờ cằm suy nghĩ một hồi: "Thật ra tôi cảm thấy khả năng mảnh gương vỡ ở trạm xe rất nhỏ."

"Không có trên tàu, cũng không có trong trạm, bản đồ chỉ to từng này." Mục Tứ Thành buông tay, "Anh cảm thấy còn có thể ở chỗ nào?"

Bạch Liễu không trả lời, vì tàu hỏa đã đến trạm, giọng nữ từ loa phát thanh ngắt lời Bạch Liễu đang nhếch khóe môi: "Đoàn tàu đã đến trạm Bảo tàng Kính Thành, mời hành khách xuống trạm này xếp hàng đi xuống, mời hành khách lên tàu tại trạm xếp hàng đi lên..."

Cửa toa tàu từ từ mở ra, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh thấy cảnh bên ngoài cửa, sắc mặt nháy mắt biến đổi, Bạch Liễu ngược lại chỉ biểu tình nhàn nhạt như đã sớm đoán trước.

Ngoài cửa xe là đủ các loại thi thể bị thiêu cháy, những thi thể này có vài cái con mắt đều bị đốt thành than, có vài cái tứ chi héo rút, răng lộ ra ngoài.

Quỷ dị ở chỗ các thi thể đều duy trì trạng thái của người bình thường, có một thi thể đang cúi đầu xem đồng hồ, mặc dù đồng hồ trên cổ tay nó đã sớm cháy sạch không còn dấu vết.

Các hành khách bốc lửa đứng rải rác trong trạm xe, cửa toa tàu vừa mở ra liền đồng loạt nhấc đầu, hốc mắt đen thui nhìn về phía bọn Bạch Liễu trong xe, Đỗ Tam Anh kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, lui về sau dính chặt lên cửa sổ.

Trạm xe lửa một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là dấu vết cháy đen sau khi bị lửa thiêu, mùi thịt người bị đốt cháy nồng đậm đến mức khiến người ta cổ họng ngứa ngáy.

Đỗ Tam Anh yếu ớt tựa vào sau lưng Bạch Liễu, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Liễu, anh cảm thấy đây cũng là hoạt hình sao? Bọn họ sẽ, sẽ công kích người sao?"

"Tôi đại khái sẽ không thiết kế hai lần hoạt hình mở màn trong cùng một phó bản." Bạch Liễu nói, "Quá không thú vị, lãng phí thời gian."

Đỗ Tam Anh chân càng mềm, tóc gáy dựng đứng, dự cảm nguy hiểm khiến cậu không lúc nào không muốn chạy trốn.

Nhưng một khi rời Bạch Liễu, loại cảm giác bất hạnh rằng cậu sẽ tử vong cứ như bóng với hình bao phủ Đỗ Tam Anh, Đỗ Tam Anh giờ đi không được, ở cũng chẳng xong, khóc không ra nước mắt hỏi: "Bạch Liễu, vậy anh sẽ thiết kế thế nào?"

"Nếu là tôi..." Bạch Liễu vừa nói chuyện vừa nhanh chóng lấy ra hệ thống quản lý trò chơi, đợi tìm được đạo cụ mình muốn rồi, Bạch Liễu mới nói tiếp, "Tôi sẽ thiết kế một trận đuổi bắt nguy hiểm cao trên tàu, tăng cảm giác kích thích khi chơi trò chơi."

Mục Tứ Thành nghe hiểu ý Bạch Liễu, cậu nhìn đám thi thể bị đốt bên ngoài, thần sắc tối sầm "đệt" một tiếng.

Đây là muốn bắt đầu đuổi bắt rồi.

Chương trước

Mục lục

Chương sau

6 nhận xét:

  1. Thịt nướng vị người đuổi bắt..! Thật là kích thích mà.🤣

    Trả lờiXóa
  2. ulatr, gặp mấy người bệnh tim chắc chết đứng luôn 🥲

    Trả lờiXóa
  3. thật kích thích màaa

    Trả lờiXóa
  4. Hmmmm có khi nào mấy trò chơi này đều do Bạch Liễu sáng tạo không nhỉ ????
    Mà hệ thống thì đã xoá bỏ ký ức của Bạch liễu đi r ????

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tự nhiên nhớ lại đoạn văn án "Chào mừng ngài trở về"
      Có khi Bạch Liễu có khi từng là Vua hoặc là 1 cá thể xuất sắc cuối cùng sống sót được ở đợt trò chơi từ lúc nó mới thành lập hoặc cao hơn nữa là người sáng lậpchỉ tội hệ thống lật xe nên bị xóa hết kí ức. Đọc được bình luận của bạn tự nhiên tui nghĩ ra

      Xóa
  5. Chà chà, toàn hot gơ, hot boy dí :)

    Trả lờiXóa