Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2021

TPTTTCKD - Chương 46

  【 Thêm 1776 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 2006 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 345 người donate TV nhỏ của Bạch Liễu, đạt 345 điểm 】

【 Thêm 2004 người vây xem TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi đạt được hơn 1500 like trong một phút, rốt cuộc bạn cũng bắt đầu chơi nghiêm túc rồi! 】

【 Yo ~ biểu hiện của bạn khôi phục nề nếp ~ yo ~ nhưng trừng phạt của tôi sẽ không giảm ~ yo ~ cho đến khi bạn có thể tự cất cánh bay ~ yo ~ 】

【 Người chơi Bạch Liễu còn cần 47.294 like, 50.860 theo dõi, 14.724 điểm donate là có thể rời khỏi khu Nhảy Disco trên mộ 】

...

Mục Tứ Thành vòng qua vòng lại các toa tàu không biết bao nhiêu lần, thẳng đến trạm tiếp theo, các hành khách toàn bộ xuống tàu mới có cơ hội thở dốc, cậu nằm ngửa trên đất uống thuốc khôi phục thể lực, lau mồ hôi, sắc mặt âm trầm nhìn Bạch Liễu đang nghỉ ngơi.

"Bạch Liễu, anh đã sớm đoán được kĩ năng của tôi là trộm đồ phải không?" Mục Tứ Thành đưa ra suy đoán giống với Vương Thuấn, "Anh trước dùng cách trộm đồ khiến tôi cảm thấy kĩ năng của anh là trộm cắp, hạ thấp cảnh giác."

"Lúc ở cửa đăng nhập anh cố ý giả vờ không đoán trúng kĩ năng của tôi, thuận miệng nói bừa rằng kĩ năng của tôi là cường hóa ngũ giác, thật ra anh mẹ nó đã sớm biết tôi có kĩ năng trộm, đúng không?" Mục Tứ Thành ánh mắt như điện, cậu tỉnh táo nhìn thẳng Bạch Liễu.

"Đúng vậy." Bạch Liễu cung khai không kiêng kỵ.

Mục Tứ Thành hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Anh biết từ bao giờ?"

Kĩ năng cá nhân luôn là thông tin mọi người hiểu ngầm mà không nói ra, trên diễn đàn cũng không thảo luận, bởi bại lộ kĩ năng cá nhân sẽ đắc tội với người, trừ người chơi cần thông báo kĩ năng của mình để thuê người chơi khác như người điều khiển rối ra, kĩ năng cá nhân của các người chơi sẽ không được thảo luận trên bề nổi.

Bạch Liễu là một người mới, cách duy nhất để biết kĩ năng cá nhân của Mục Tứ Thành chính là mua video của cậu để xem.

Nhưng thông tin kĩ năng của người chơi cũng không công khai với người xem, người xem không thể thấy được cụ thể kĩ năng của người chơi là gì, Bạch Liễu nếu muốn biết kĩ năng của cậu, chỉ có thể mua video của Mục Tứ Thành, xem nhiều lần rồi suy đoán, hoặc thảo luận trực tiếp cùng các người chơi cũ khác.

Tuy nhiên Bạch Liễu căn bản không mua qua video của Mục Tứ Thành, hơn nữa lần này trước khi Bạch Liễu đăng nhập vào phó bản Mục Tứ Thành đã tìm được hắn, hắn căn bản không có cơ hội thảo luận kĩ năng của cậu với người chơi khác!

Người này làm sao biết được kĩ năng của cậu là gì?!

Bạch Liễu: "Lúc đăng xuất khỏi 《 Thị trấn Siren 》 gặp cậu, tôi đã biết kĩ năng của cậu là gì."

Mục Tứ Thành không thể tin được nhìn Bạch Liễu: "Lúc đăng xuất khỏi 《 Thị trấn Siren 》?! Anh cơ hồ vừa đăng xuất ra ngoài là tôi tìm được anh ngay, anh làm gì có thời gian biết kĩ năng của tôi là gì?!"

"Tôi lúc mới bắt đầu chỉ định lừa cậu một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, cũng không nghĩ tới tính kế điều khiển cậu hay gì." Bạch Liễu xoa lỗ mũi, "Là do phản ứng của cậu bại lộ kĩ năng cá nhân của mình, hơn nữa cậu không phải no.4 bảng Tân Tinh sao, thực lực cực kỳ cao, cho nên tôi mới nghĩ dù gì cậu đã đến rồi, không nhờ cậu làm gì thì tôi hình như có chút thua thiệt, vì vậy tôi liền biết thời biết thế..."

Mẹ nó lại còn cậu tới rồi, không làm gì hình như có chút thua thiệt cơ, con hàng này là Grandet sao, nhạn qua nhổ lông (*)?!

(*) Nhạn qua nhổ lông: thành ngữ, lúc chim nhạn bay ngang qua cũng có thể rút ra lông của nó, nguyên chỉ người võ nghệ cao siêu, sau dùng để chỉ người thích chiếm tiện nghi, thấy có chỗ tốt là phải thừa cơ mò một cái. (baidu)

Mục Tứ Thành tức tối khó thở, không phục nói: "Tôi phản ứng thế nào mà bại lộ kĩ năng?"

Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành: "Bởi sau khi tôi lấy được thuốc tẩy trắng tinh thần của cậu, cậu phản ứng đầu tiên là kĩ năng của tôi là trộm cắp."

"Không thì sao?" Mục Tứ Thành nói, "Còn có kĩ năng khác có thể trực tiếp lấy đồ từ Túi hệ thống của tôi sao?"

Bạch Liễu bình tĩnh nhắc nhở: "Nhưng cậu biết rõ trong đại sảnh cấm ăn trộm, mà lần thứ hai khi tôi lấy được thuốc khôi phục thể lực, phản ứng của cậu vẫn là cố chấp cho rằng kĩ năng của tôi là trộm, tôi cảm thấy người chơi bình thường sẽ đổi phương hướng suy nghĩ để suy tính kĩ năng của tôi, kiểu như tôi có thể điều khiển cậu tặng đồ, nhưng cậu không hề."

"Cậu thậm chí đến tận lúc cùng tôi vào phó bản, cũng không chịu thay đổi quan niệm rằng kĩ năng của tôi là ăn trộm."

Mục Tứ Thành sửng sốt một chút.

Bạch Liễu quét Mục Tứ Thành một cái: "Đây là phản ứng theo bản năng của cậu —— điều này nói rõ cậu từ trong tiềm thức đã có chấp niệm rất mạnh về việc trộm cắp, kĩ năng và dục vọng có móc nối với nhau, cho nên tôi suy đoán kĩ năng của cậu hơn nửa chính là ăn trộm."

"Phắc." Mục Tứ Thành sắc mặt khó chịu ngắt lời Bạch Liễu, "Coi như anh từ rất sớm đã muốn lợi dụng điều khiển tôi, nhưng anh căn bản không thể đảm bảo 100% rằng phó bản tiếp theo tôi sẽ theo anh vào, nếu tôi không theo anh vào phó bản, kế hoạch của anh sẽ đổ xuống sông xuống biển!"

"Tôi đúng là không thể đảm bảo 100% rằng cậu chắc chắn sẽ theo tôi vào phó bản." Bạch Liễu thản nhiên thừa nhận, "Nhưng tôi chắc chắn tới 80%."

Bạch Liễu ngước mắt: "Bởi trên người tôi có thứ cậu muốn trộm, 【 bùa hộ mạng của người cá 】, không phải sao?"

Mục Tứ Thành hô hấp cứng lại.

"Trước đó tôi còn thấy kì lạ, tại sao cậu phải tới cửa đăng nhập tìm tôi." Bạch Liễu tiếp tục nói, "Trong tất cả người chơi, thực lực của cậu tương đối khá, coi như tò mò với kĩ năng của tôi, cậu cũng không cần dính lấy tôi sau khi bị mất hai nghìn điểm trong tay tôi như vậy."

Bạch Liễu liếc mắt: "Cậu không phải kẻ ngốc, không lợi lộc không dậy sớm, trên người tôi nhất định có thứ gì đó cậu muốn, hơn nữa cậu cực kỳ có tự tin rằng mình sẽ lấy được, cho nên mới có thể tìm tôi trước khi tôi kịp vào phó bản, xác nhận thứ đồ đó vẫn còn trên người tôi, dùng ngôn ngữ đạo tặc của các cậu chính là —— kiểm tra địa hình phải không?"

Mục Tứ Thành sắc mặt đen thui: "Anh đã sớm biết tôi muốn trộm 【 bùa hộ mạng của người cá 】 của anh? Anh dùng vật này để dụ tôi cắn câu?"

Bạch Liễu đổi một kiểu giải thích uyển chuyển hơn, hắn cười hòa ái: "Sao có thể gọi là dụ cậu cắn câu chứ Mục thần, tôi chủ yếu tìm cậu để hợp tác, thứ này coi như món quà tặng cho cậu, cậu xem, tôi bây giờ có thể điều khiển cậu, nhưng tôi không hề bắt cậu trả lại cho tôi, đúng không?"

Bản lĩnh mở mắt nói mò của Bạch Liễu đã đạt tới đỉnh cao, thực ra hắn không thể điều khiển Mục Tứ Thành trả 【 bùa hộ mạng của người cá 】 cho hắn, trước mắt nội dung giao dịch của Bạch Liễu và Mục Tứ Thành là 【 hợp tác 】, có những việc Bạch Liễu không thể cưỡng chế Mục Tứ Thành làm.

Mục Tứ Thành nghe lời này xong sắc mặt tốt hơn một tẹo, Bạch Liễu không bắt cậu trả, ít nhất chứng minh Bạch Liễu không giống loại người rút gân lột da không để ý sống chết của cấp dưới như người điều khiển rối, cậu tạm thời an toàn.

Mục Tứ Thành không muốn nói chuyện với cái tên làm mình tức đến đau tim này nữa, cậu mở màn hình nhìn một cái.

【 Tên người chơi: Mục Tứ Thành 】

【 Giá trị sinh mạng: 94 (bị lửa đốt nên giảm xuống) 】

【 Giá trị thể lực: 30 (tiêu hao hết, đang tự động khôi phục) 】

【 Giá trị tinh thần: 75 (bị hành khách công kích dẫn tới dị hóa mức độ thấp) 】

Nếu để Mục Tứ Thành chạy một mình, thể lực căn bản sẽ không hao hụt nghiêm trọng đến vậy, hơn nữa cũng sẽ không bị hành khách vô tình đốt phải, chính là bởi mang theo Bạch Liễu, để duy trì tốc độ ban đầu, kĩ năng của cậu hao phí thể lực tăng gấp mấy lần.

Mục Tứ Thành bây giờ không biết Bạch Liễu có thể khống chế mình tới mức độ nào, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ tổn thương Bạch Liễu, song điều này không gây trở ngại cậu tiếp tục châm chọc hắn: "Anh được tôi xách theo chạy mà thể lực cũng hết, thuộc tính thấp đến mức vốn sớm nên chết rồi."

"Còn không phải vì Mục thần ra tay tương trợ tôi mới không chết sao?" Bạch Liễu ung dung trả lời, hắn mở màn hình, "Đại nạn không chết ắt có phúc sau này, chúng ta kích hoạt Sách Quái Vật."

【 Sách Quái Vật tập 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đổi mới —— Hành khách bốc lửa (1/3) 】

【 Tên quái vật: hành khách bốc lửa 】

【 Đặc điểm: tốc độ di động cực nhanh (tốc độ: 1000, lửa có tác dụng tăng phúc) 】

【 Nhược điểm: ??? (cần thăm dò) 】

【 Phương thức tấn công: bị ngọn lửa trên người hành khách đốt sẽ giảm giá trị sinh mạng và giá trị tinh thần 】

"Kích hoạt một trang Sách Quái Vật thì có ích lợi gì?" Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng, ngửa đầu uống cạn lọ thuốc khôi phục thể lực, "Anh chẳng lẽ định thu thập Sách Quái Vật tại phó bản cấp 2 như 《 Trạm cuối bốc lửa 》? Bạch Liễu tôi nói cho anh biết, coi như người chơi thuộc đẳng cấp như tôi, cũng không dám thu thập Sách Quái Vật tại phó bản chưa có bất kì ai qua cửa."

"Mọi việc luôn có lần đầu tiên." Bạch Liễu luôn có bản lĩnh tức chết người không đền mạng, hắn nhàn tản cười một tiếng, "Lần này không phải còn có tôi sao? Mục thần muốn thử thu thập không? Chúng ta hợp tác mà."

Hai chữ 【 hợp tác 】 nói ra, không khác nào Bạch Liễu đang uy hiếp Mục Tứ Thành rằng hắn sẽ khống chế cậu giúp mình thu thập Sách Quái Vật.

Mục Tứ Thành chỉ cảm thấy trái tim thật vất vả mới bình ổn của mình lại lần nữa trào lên tức giận, cậu hít thở sâu điều chỉnh nhịp tim và hô hấp, tránh cho mình bị sống sờ sờ tức chết: "Anh mẹ nó giá trị sinh mạng sắp về 0, còn muốn thu thập Sách Quái Vật, đúng là cần tiền không cần mạng ha."

Bạch Liễu không hề hổ thẹn: "Cậu nói đúng, tôi chính là người như vậy."

Mục Tứ Thành: "..."

Mục Tứ Thành nói không sai, chỉ số thuộc tính của Bạch Liễu hiện tại thê thảm hơn Mục Tứ Thành cấp A nhiều lắm:

【 Tên người chơi: Bạch Liễu 】

【 Giá trị sinh mạng: 31 (giảm do bị người chơi Mục Tứ Thành công kích và ngọn lửa đốt) 】

【 Giá trị thể lực: 8 (tiêu hao hết, đang tự động khôi phục) 】

【 Giá trị tinh thần: 90 (bị hành khách công kích dẫn tới dị hóa mức độ thấp) 】

Mục Tứ Thành thở dài ra một hơi, cậu điều chỉnh tâm tình bực bội của mình, bây giờ cậu và Bạch Liễu đang bị cột vào cùng một chiếc thuyền, cậu miễn cưỡng giữ tỉnh táo nói với Bạch Liễu: "Hậu quả của việc giá trị tinh thần giảm anh đã thể nghiệm qua, có thể anh còn chưa ý thức được tầm quan trọng của giá trị sinh mạng, tôi nói một chút về hậu quả của giảm giá trị sinh mạng với anh vậy."

"Giá trị sinh mạng là thuộc tính duy nhất không thể tự động khôi phục trong phó bản, về 0 chính là chết, không có đạo cụ nào có thể khôi phục, nghe đây Bạch Liễu, giá trị sinh mạng bây giờ của anh chỉ có 31, rất nguy hiểm, tùy tiện một con quái vật nào trong phó bản cấp 2 này cào anh mấy cái là anh sẽ ngỏm củ tỏi, tôi khuyên anh tốt nhất không nên giữ suy nghĩ đi thu thập Sách Quái Vật nữa."

Bạch Liễu chưa nói được hay không được, hắn dời đi đề tài: "Mảnh gương vỡ chúng ta vẫn cần thu thập."

Mục Tứ Thành nhắm mắt nghỉ ngơi khôi phục thể lực không đáp lời, Bạch Liễu tiếp tục phân tích:

"Phó bản này trước mắt xem ra được chia thành hai giai đoạn, khi hành khách lên tàu chúng ta phải bắt đầu cuộc đuổi giết, khi hành khách xuống tàu cửa sẽ tự động đóng, nếu trong toa không có bất kì mảnh gương vỡ nào, gương vỡ ở ngoài trạm xe, vậy chúng ta chỉ có một cơ hội để tìm kiếm."

Bạch Liễu như có điều suy nghĩ: "Đó chính là lúc hành khách lên xe, chúng ta thừa dịp xuống trạm tìm kiếm mảnh gương vỡ, hơn nữa còn phải trở lại trước khi cửa đóng, nếu không chúng ta sẽ phải ở lại trạm xe cùng các hành khách, tôi cảm thấy người điều khiển rối hẳn là vừa rồi khi chúng ta bị đuổi giết đã xuống dưới tìm kiếm qua rồi."

"Anh làm sao biết?" Đỗ Tam Anh một mực trốn ở góc rốt cuộc tò mò hỏi.

Cậu coi như có trạng thái tốt nhất trong ba người, mặc dù xe điện đụng của cậu khắp nơi đều là vết máu, cùng với tro cháy đen sì, nhưng bản thân Đỗ Tam Anh chưa chịu bất kì tổn thương nào.

"Bởi vừa rồi khi chúng ta bị đuổi giết có chạy tới chạy lui khắp đoàn tàu, nhưng chưa hề gặp người khác." Bạch Liễu tựa vào trên tường lau mồ hôi, "Nếu không phải lần nào cũng vừa lúc lướt qua người điều khiển rối, thì chính là lúc đó người điều khiển rối căn bản không ở trên tàu."

"A ——!" Đỗ Tam Anh có chút nóng nảy, "Thế chẳng phải người điều khiển rối sẽ tìm được mảnh gương vỡ nhanh chóng qua cửa sao?"

"Chuyện này tôi cảm thấy không nhất định." Bạch Liễu liếc mắt nhìn Đỗ Tam Anh một cái, "Tôi cảm thấy gã rất có thể không tìm được mảnh gương vỡ trong trạm."

Đỗ Tam Anh sửng sốt: "Tại sao anh lại thấy vậy?"

"Bởi nếu tôi là gã, xác định được mảnh gương vỡ ở trạm xe xong, tôi chỉ biết làm một việc." Bạch Liễu giơ ngón trỏ lên, ánh mắt trầm tĩnh, "Đó là đến tìm chúng ta."

"Tại sao xác định mảnh gương vỡ ở trong trạm xong lại phải đến tìm chúng ta?" Đỗ Tam Anh càng nghe càng mơ hồ.

"Thời gian tàu dừng tại trạm xe chỉ có hai phút, tôi từng kiểm tra diện tích trạm xe, người điều khiển rối muốn hai phút tìm xong toàn bộ trạm xe rồi trở lại là chuyện không thể nào, coi như người điều khiển rối có ba con rối tốc độ như Mục Tứ Thành cũng không được." (Mục Tứ Thành nghe đến đây nghiến răng ken két)

"Bởi tìm đồ cần thời gian, mà tìm kiếm không liên quan lắm tới tốc độ di chuyển." Bạch Liễu mặt không đổi sắc nói tiếp, "Đường ray số 4 có tất cả 11 trạm, trừ trạm đầu và trạm cuối đều là phố đồ cổ ra thì còn 10 trạm nữa."

"Từ lúc bắt đầu lên đường đến lúc đến trạm đầu tiên mất hơn 3 phút, cộng thêm 2 phút dừng tại trạm, mỗi một trạm tiêu hao khoảng 5 phút, một chuyến hết 10 trạm cần hơn 50 phút, đồng hồ đếm ngược chỉ có 60 phút, chứng minh trước khi tàu nổ chúng ta chỉ có thể đi xong chuyến số 4 một lần, nói cách khác, nếu mảnh gương vỡ ở trong trạm, mà chúng ta chỉ có một cơ hội lục soát, ba con rối của người điều khiển rối không cách nào lục soát được cả trạm xe trong hai phút."

"Cho nên gã sẽ đến tìm chúng ta." Bạch Liễu kết luận.

Đỗ Tam Anh nghe mà mắt quay mòng mòng thành nhang muỗi: "Tại sao!!"

Bạch Liễu, câu cuối và câu kết luận của anh hoàn toàn không liên tiếp ok!

Ba con rối không cách nào lục soát cả trạm xe trong hai phút, sau đó người điều khiển rối sẽ tới tìm chúng ta! Tại sao chứ hả! Chúng ta cũng có giúp người điều khiển rối lục soát trạm xe đâu —— chờ một chút!

Đỗ Tam Anh chợt tỉnh hồn lại, cậu ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu.

"Bởi vì gã thiếu người." Bạch Liễu nhìn về phía cuối đoàn tàu, "Sau khi xác nhận manh mối mấu chốt có trong trạm, gã nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để biến chúng ta thành con rối."

"Nhưng trước khi xác nhận chính xác manh mối ở đâu, gã sẽ không hành động thiếu suy nghĩ mà tìm tới chúng ta."

————

"Đại nhân, mảnh gương vỡ không có trong trạm." Lý Cậu giọng cực kỳ nhỏ, tư thái cung kính cẩn thận như đi trên băng mỏng, "Ba người chúng tôi không thể lục soát toàn bộ trạm xe, chỉ dựa theo lời ngài nói tìm tòi những nơi nằm gần đường ray, nhưng không hề tìm thấy."

"Một mảnh gương vỡ cũng không?" Đôi mắt trên cái mặt gỗ của Trương Khôi híp lại thành một đường thẳng dài, "Thật kì lạ, đãng ra phải tìm thấy mảnh gương vỡ trong trạm xe mới đúng, là bởi không lục soát được toàn bộ trạm xe sao?"

Lý Cẩu nhỏ giọng nói: "Vẫn còn có chỗ chưa lục soát được, tại ở đó quá nhiều hành khách, chúng tôi không đi."

"Tôi biết, tôi đứng cạnh cửa thao túng các cậu, mắt tôi có thể thấy." Trương Khôi không kiên nhẫn vẫy tay, ngón tay khẽ động kéo sợi tơ trong suốt, khiến Lý Cẩu nháy mắt quỳ xuống, "Tôi đang suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, đừng có cắt đứt tôi!"

Lý Cẩu cắn răng một hồi, nhìn Trương Khôi có vẻ như đã thoát khỏi dòng suy nghĩ, lại không nhịn được nhỏ giọng đề nghị: "Đại nhân, nếu tạm thời chưa có phương pháp qua phó bản, tại sao chúng ta không ra tay với Bạch Liễu trước?"

Lý Cẩu bởi vị trí mở rộng mà vẫn đối Bạch Liễu canh cánh trong lòng, nhưng tài năng của Bạch Liễu còn đó, nếu gã đơn độc một người thì sẽ không lựa chọn ra tay, nhưng giờ gã lưng dựa đại thụ, vừa vặn "đại thụ" cũng rất bất mãn với Bạch Liễu, gã mà không nhân cơ hội giết chết tiện nhân không biết thời thế đoạt vị trí của mình thì lòng dạ quá rộng lớn rồi.

Nếu không phải lần trước Bạch Liễu cướp vị trí mở rộng của gã, gã đã sớm gom đủ đạo cụ ra tù, đang tiêu dao sung sướng bên ngoài rồi!

Lý Cẩu thật sự không muốn ở trong tù thêm một giây một phút nào nữa!

"Trước khi biết rõ ràng mảnh gương vỡ ở nơi nào, không nên tùy tiện ra tay với Bạch Liễu." Trương Khôi từ trên cao nhìn xuống quan sát Lý Cẩu, ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ.

"Ra tay với cậu ta tất xảy ra xung đột, trong quá trình xung đột Mục Tứ Thành có thù oán với tôi tất sẽ tới quấy nhiễu bỏ đá xuống giếng, chúng ta sẽ có hao tổn nhất định, độ khó qua cửa tăng lên, đây là phó bản cấp 2, bảo đảm qua được phó bản mới là mối quan tâm hàng đầu, trước khi biết đầu mối mấu chốt, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, khi đã bảo đảm được chắc chắn qua cửa mới đi thực hiện mục đích phụ, không thể lẫn lộn đầu đuôi."

Lý Cẩu khẽ cắn răng, thấp giọng đáp lại: "Vâng, chủ nhân."

Cách một hồi, Lý Cẩu lại rất không cam lòng hỏi: "Chủ nhân, thế nếu mảnh gương vỡ không có trong trạm, cũng không có trên tàu, vậy thì ở nơi nào?"

"Chờ một chút ——" Trương Khôi dường như nghĩ đến cái gì, mặt biến sắc, "Chẳng lẽ ở ——"

————

"Mục Tứ Thành, cậu từng thử trộm đồ trên người quái vật bao giờ chưa?" Bạch Liễu tới gần Mục Tứ Thành hỏi.

Mục Tứ Thành không kiên nhẫn đẩy Bạch Liễu ra: "Không thể nào, tôi có thể trộm đồ trên người người chơi, cả Quân Bích tôi cũng từng trộm qua, nhưng quái vật thì không được."

"Tại sao?" Bạch Liễu suy nghĩ sâu xa, "Là do hệ thống phán định kĩ năng không hiệu quả hay là?"

Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn Bạch Liễu một cái: "Tôi không biết anh định làm cái trò gì, trực tiếp nói với anh vậy Bạch Liễu, tôi đúng là có thể trộm được vật phẩm từ trên người quái vật, nhưng sau khi trộm thành công, giá trị thù hận của quái vật sẽ đóng đinh trên người tôi, tôi sẽ bị đuổi bắt đến khi phó bản kết thúc, rất dễ chết, coi như phó bản cấp 1 tôi cũng có thể tèo, càng không nói đến phó bản cấp 2, nếu anh còn muốn dùng tôi, tốt nhất đừng bắt tôi làm ra chuyện ngu xuẩn này."

"Giá trị thù hận sao..." Bạch Liễu rơi vào suy tư, ngón tay như có như không đùa nghịch đồng tiền xu, đột nhiên ngước mắt nhìn Đỗ Tam Anh đang ngồi trong góc ăn bánh quy khôi phục thể lực.

Bạch Liễu híp mắt, lộ ra nụ cười hòa ái như sói xám lừa cô bé quàng khăn đỏ: "Đỗ Tam Anh, cậu chơi game điện tử bao giờ chưa?"

Cô bé quàng khăn đỏ Đỗ Tam Anh khóe miệng còn dính vụn bánh quy, mê mang a một tiếng, thành thật trả lời sói xám: "Chơi qua."

"Biết cách chơi dời giá trị thù hận sao?" Bạch Liễu xoay người xán lại gần Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh không biết sao lạnh cả người, lui về sau một chút, nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Biết, biết một chút, là OT (*) đúng không."

(*) OT (over taunted): khi giá trị thù hận của boss với người chơi cao hơn tank (người phụ trách hấp dẫn boss, gánh đòn của boss để người chơi khác có cơ hội tấn công), khiến boss không đánh tank nữa mà chuyển sang đánh người chơi đó.

"Đúng vậy!" Bạch Liễu búng tay, nụ cười càng thêm hiền hòa, "Ví dụ như Mục Tứ Thành trộm đồ của một quái vật, giá trị thù hận của quái vật đó với Mục Tứ Thành tăng cao, tôi liền công kích quái vật này, khiến nó chuyển hết giá trị thù hận lên người tôi, chúng ta dẫn quái vật đi, giúp Mục Tứ Thành trộm đồ thuận lợi. Biết trò lái tàu hỏa không? Một chuỗi quái vật theo sau lưng chúng ta..."

"Chờ một chút!" Đỗ Tam Anh hoàn toàn không chú ý tới Bạch Liễu dùng từ từ "tôi" biến thành "chúng ta", cậu có chút lắp bắp ngắt lời Bạch Liễu, "Đây không phải phó bản kiểu thu thập sao? Liên quan gì đến game điện tử, lái tàu hỏa với giá trị thù hận đâu? Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta không phải tìm mảnh gương vỡ ư?"

"Đúng vậy." Bạch Liễu ngước mắt, buông tay nói, "Cậu cảm thấy mảnh gương vỡ không ở trên tàu, không ở trong trạm xe, thì còn có thể ở chỗ nào?"

Đỗ Tam Anh càng thêm mờ mịt: "... Còn có thể ở chỗ nào?"

Bạch Liễu cong khóe miệng: "Trước đó tôi cảm thấy khả năng gương không ở trên tàu không cao, bởi nó vốn nổ ngay trên tàu, không thể văng hết ra ngoài trạm xe được, nếu trong toa không thấy, vậy gương vỡ có thể nào bởi vì phát nổ, nên găm hết vào thân thể hành khách không?"

Đỗ Tam Anh: "..."

Mục Tứ Thành: "..."

Thảo (một loại thực vật)!!

(*) Đồng âm giữa "thảo" = cmn và "thảo" = cỏ

"Cho nên ——" Bạch Liễu vô tội nhìn Mục Tứ Thành, "Mục thần, xem ra cậu vẫn nên thử trộm đồ của đám phi nhân loại này đi thôi."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mục trộm gà không được còn mất nắm gạo, thảm!

Chương trước

Mục lục

Chương sau

8 nhận xét:

  1. V~ cả lái tàu hoả..!Chỉ có thể là Liễu meo meo.🤣🤣🤣🤣🤣🤣

    Trả lờiXóa
  2. Liễu à anh phải duy trình hình tượng yếu đuối mới dễ lừa đc ng đó(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

    Trả lờiXóa
  3. má ơi lúc đọc tới chương này cũng nghĩ là ở trên ng quái vật, vì bị nổ các mảnh nổ sẽ ghim vào người

    Trả lờiXóa
  4. mình nghĩ chỗ chữ "thảo" nên dịch là "đậu xanh" :)) vừa là thực vật, mà cũng là câu chửi "đậu xanh rau má", gần gũi với ng việt luôn :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thỉnh cô nhang ngồi yên cho tại hạ xin phép được bái

      Xóa
  5. quá hài r =))))))

    Trả lờiXóa
  6. Cái bạn Đỗ Tam Anh cute thế

    Trả lờiXóa
  7. doan dung roiiii,manh guong tren nguoi dam quai vat..

    Trả lờiXóa