Thứ Năm, 10 tháng 6, 2021

TPTTTCKD - Chương 41

 Lần nào thread thảo luận về Bạch Liễu trên diễn đàn cũng lấy kết cục tranh chấp kết thúc, phần lớn thời điểm mọi người đều tranh chấp quanh việc Bạch Liễu không xứng với vị trí mở rộng nòng cốt.

Rất nhiều người chơi cho rằng Bạch Liễu thực lực kém, chỉ có chút khôn vặt, không xứng với vị trí mở rộng tốt như vậy, có rất nhiều người chơi khác cho rằng Bạch Liễu lên được thì lên, xứng hay không xứng thì liên quan gì đến mấy người?

Vương Thuấn vây xem mấy lần, tổng kết một chút, phần lớn người chơi ghét Bạch Liễu đều cảm thấy hắn đức không xứng vị.

Người gây ra tranh chấp về việc đức không xứng vị lớn nhất hồi trước chính là Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh may mắn 100, bất kể làm gì đều vô cùng thuận lợi, điểm tràn vào tài khoản cuồn cuộn không ngừng, khiến không ít người chơi xem mà đỏ con mắt, mỗi ngày đều đang mắng chửi loại dựa vào may mắn như Đỗ Tam Anh không xứng tồn tại, sớm muộn sẽ phải chết trong trò chơi.

Có người nói Đỗ Tam Anh cũng có thực lực, kĩ năng cá nhân của cậu rất lợi hại, nhưng phần lớn lời giải thích kiểu này sẽ bị người khác dùng 'có giỏi thì để Đỗ Tam Anh may mắn bằng 0 xem' dỗi trở về.

Tình huống này kéo dài cho đến khi Đỗ Tam Anh ngồi vững vị trí no.3 bảng Tân Tinh, người chơi dám lên tiếng đắc tội cậu ít đi nhiều, lúc này mới khá hơn.

Bây giờ, Bạch Liễu may mắn bằng 0, đơn thuần dựa vào thực lực và trí thông minh leo lên vị trí mở rộng nòng cốt, đám người này vẫn nhìn hắn không thuận mắt, cảm thấy hắn đức không xứng vị.

Xem ra có "đức" hay không không quan trọng, quan trọng là vị trí kia, chỉ cần có người leo lên vị trí đó, bất kể là ai, chỉ cần không phải mình, đám người đó luôn có thể đào bới chỗ sai, sau đó phóng đại lên cho mọi người xem.

Vương Thuấn lắc đầu một cái, không nghe các người chơi thảo luận nữa, chỉ nhìn màn hình lớn, Vương Thuấn cũng đang xoắn xuýt đây —— rốt cuộc nên xem TV nhỏ của ai?

TV nhỏ của 【 người điều khiển rối 】 có thu phí, TV nhỏ của Mục Tứ Thành cũng có thu phí, Đỗ Tam Anh mặc dù xếp hạng no.4 bảng Tân Tinh, nhưng bởi người này chơi trò chơi trước nay thuận lợi, chút tiền nho nhỏ khi thu phí xem TV thật sự không bõ dính răng, cho nên TV nhỏ của Đỗ Tam Anh không thu phí.

Bạch Liễu là một người mới, chưa đủ điều kiện mở thu phí.

Nhưng người chơi không thu phí là Bạch Liễu lại có số lượng người xem thấp hơn Mục Tứ Thành và 【 người điều khiển rối 】 rất nhiều, càng không cần phải nói đến Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh nhân khí từ trước đến giờ luôn rất cao, còn không thu phí, lần này ba đại thần tề tụ trong cùng một phó bản, một vài người chơi cơ hội không muốn trả phí đều vào khu vực xem TV nhỏ của Đỗ Tam Anh, nhìn từ xa cũng thấy được lượng người dày đặc của khu vực này, cộng cả Mục Tứ Thành và 【 người điều khiển rối 】 may ra so sánh được.

Mà ngay cả ba người chơi con rối của người điều khiển rối, ví dụ như Lý Cẩu, bởi có đại thần mang theo, nhân khí TV nhỏ của Lý Cẩu còn tương đối khá, cao hơn nhiều so với Bạch Liễu.

Chỉ có mỗi Bạch Liễu, vô cùng đìu hiu.

Ôm chút tâm tình không nỡ, Vương Thuấn than thở đi vào khu vực xem TV nhỏ của Bạch Liễu.

Loại tình huống một phó bản nhiều đại thần đụng độ thế này, phần lớn người xem chỉ thích xem đại thần, ai sẽ đi chú ý một người mới? Lưu lượng của TV nhỏ Bạch Liễu bị hút đi hơn nửa, không người hỏi han là chuyện rất thường tình.

【 Có 301 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 170 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 210 người vây xem TV nhỏ của Bạch Liễu, 0 người donate TV nhỏ của Bạch Liễu 】

【 Mời người chơi Bạch Liễu cố gắng! Số like của bạn chỉ bằng 1% so với người chơi Đỗ Tam Anh đứng đầu phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 thôi nha! 】

"Số like của Đỗ Tam Anh cũng đã ba chục nghìn rồi, trò chơi vừa bắt đầu không bao lâu a..." Vương Thuấn phát ra xúc động từ nội tâm, hắn thấy Đỗ Tam Anh trong nháy mắt liền thu được vị trí mở rộng đầu tiên, rời khỏi khu vực này, than thở nhấn like cho Bạch Liễu, "Cố lên Bạch Liễu, đừng rơi đến khu Vô Danh nha..."

——————

Đỗ Tam Anh đứng ở trạm xe, cơ hồ dán mắt kính vào địa điểm trên vé, lẩm bẩm: "Thật kì lạ, tại sao trạm đầu và trạm cuối đều giống hệt nhau..."

Đồng hồ đếm ngược trên màn hình LED sau lưng cậu đã tới 【 00:10 】, tiến vào đếm ngược mười giây cuối cùng, lập tức, trạm xe hoàn toàn tối sầm, ngắn ngủi một giây sau lại sáng lên, chỉ là không phải ánh nắng trắng như bình thường nữa, mà là ánh đèn màu đỏ nhạt.

Trạm xe trở nên đen đỏ thay phiên, ánh sáng lờ mờ khiến toàn bộ trạm xe giống căn phòng rửa ảnh, phía xa, một chiếu tàu hỏa từ đường hầm tối đen gào thét lao tới, giống như mãnh thú mắt đỏ lên lao tới cắn cổ con mồi, rồi chậm rãi dừng ở trước mặt Đỗ Tam Anh.

Giọng nữ lạnh băng từ loa phát ra tiếng thông báo: "Chuyến tàu số 4 đã đến trạm cuối, phố đồ cổ, mời tất cả hành khách đến phố đồ cổ xuống tàu, chuyến tàu sắp bắt đầu lượt đi kế tiếp, mời các hành khách xuất phát từ phố đồ cổ lên tàu —— Train number 4 has arrived at the terminal station of the antique city. Please get off the train at the destination of..."

Theo giọng nữ thông báo, cửa toa tàu trước mắt Đỗ Tam Anh mở ra, mùi thịt cháy theo gió thổi cuốn ra khỏi tàu, khét lẹt nồng nặc tràn đầy lỗ mũi Đỗ Tam Anh, khiến cậu không nhịn được bịt miệng ho khan mấy tiếng.

Đỗ Tam Anh ngước mắt nhìn về phía con tàu số 4 cậu sắp phải lên —— dưới ánh đèn chợt sáng chợt tắt, Đỗ Tam Anh thấy đoàn tàu lúc thì không một bóng người, phụ xe cô độc tới lui, lúc thì dày đặc hành khách nhìn không rõ mặt mũi, giống xe điện ngầm tại thành phố lớn tại giờ cao điểm, chật chội đến mức Đỗ Tam Anh căn bản không lên nổi.

Đồng hồ đếm ngược sau lưng Đỗ Tam Anh rẹt một tiếng, nhảy tới 【 00:05 】, tiếng rẹt này như một tín hiệu, lỗ thông khí của xe lửa đột nhiên toàn bộ dừng vận hành.

Nhiệt độ trạm xe bắt đầu nhanh chóng dâng cao, loa phát thanh trong trạm trở nên giống cây nến bắt đầu hòa tan nhỏ xuống, giọng nữ trở nên vặn vẹo kéo dài, cuối cùng kẹt, lặp đi lặp lại 【 44444 】, Đỗ Tam Anh cảm thấy cô ấy hẳn muốn nói đường ray số 4.

Hành khách chờ lên tàu xung quanh Đỗ Tam Anh bắt đầu chậm rãi đi lên, bóng các hành khách dưới ánh đèn đỏ lóe lên đầy quỷ dị, đang đi có mấy người tự dưng bốc cháy, sau đó biến thành cỗ thi thể bị thiêu cháy biết di động.

Các "hành khách" bị đốt nóng đến mức da trên mặt bị ngọn lửa làm phỏng nứt ra, đường đốt đen uốn khúc, lộ ra lớp mỡ vàng nhạt bên trong da, từng giọt từng giọt mỡ rơi trên mặt đất, tứ chi dưới sức nóng của ngọn lửa co rút lại, phát ra khói đen gay mũi, nhưng họ dường như hoàn toàn không biết mình đang cháy, vẫn xếp hàng lên tàu như bình thường.

Trong toa tàu bắt đầu dần dần chất đầy các thi thể bị đốt cháy, bọn họ ngồi hoặc đứng, có bám vào tay vịn, có dựa vào cửa xe, ngọn lửa đốt cả tay vịn, thép hòa tan như bỏ nhỏ xuống trên người các "hành khách", kính trên cửa dưới nhiệt độ cao phát ra tiếng "cách cách" như sắp vỡ, mà "hành khách" dựa cửa vẫn cúi đầu nhìn chiếc di động cháy đến mức lộ ra cả đường dây điện bên trong, dường như hoàn toàn không phát hiện ra cảnh tượng đáng sợ xung quanh.

Nếu không phải ngọn lửa trên người họ vẫn hừng hực không tắt, họ chỉ giống như những người bình thường đang lên tàu về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.

【 Hệ thống nhắc nhở: Mời người chơi Đỗ Tam Anh nhanh chóng lên tàu 】

"Không phải chứ..." Đỗ Tam Anh có chút cạn lời, "Phó bản này là thế nào vậy, đuổi giết trên tàu sao? Mà tàu đốt thành cái dạng này rồi, tôi vào khác nào làm thịt nướng đâu?"

Người xem trước TV nhỏ của Đỗ Tam Anh đều cười:

"Đuổi giết gì chứ! Yên tâm, giết ai cũng không giết Tiểu Anh Vũ cậu đâu mà lo!"

"Tiểu Anh Vũ cậu phải tự tin với giá trị may mắn của mình chứ! Cậu vừa đi lên nói không chừng cả đoàn tàu đều tịt!"

"Mẹ kiếp, không đúng!! Mọi người chú ý nhìn! Trên tàu có phải vẫn có người không cháy không! Bên trên có người chơi!!"

"Phắc! Ai to gan trực tiếp đi lên thế! Không sợ chết sao?!"

Giữa vô số thi thể hành khách bị đốt trọi thành màu đen sì, một thanh niên làn da trắng nõn sơ mi trắng quần đen, trông giống một dân văn phòng bình thường đang quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Đối tượng hắn đang nói chuyện ngậm kẹo mút, hai tay cắm trong túi, dường như là một sinh viên đại học, nghiêng đầu nhích lỗ tai lại gần dân văn phòng, tựa hồ đang nghe dân văn phòng nói chuyện, nghe xong sinh viên ăn kẹo mút nhướng mày lộ nụ cười không có ý tốt, hợp với biểu tình ngứa đòn hết sức chọc con mắt người khác.

Trong toa tàu đầy khói đặc, cùng với "hành khách" bị cháy khô khét lẹt, hai người này nhìn quá bình thường, vẻ ngoài xuất sắc thu hút mọi ánh nhìn.

Người xem TV nhỏ của Đỗ Tam Anh nháy mắt ồ lên:

"Ôi đụ má!!! Là Mục thần!!! Mục thần đẹp trai quá đi!!!"

"Tên dân văn phòng kia là ai, rất bình tĩnh eei."

Mục Tứ Thành có chút buồn cười nhìn Bạch Liễu đã khôi phục diện mạo vốn có: "Sao anh lại chỉnh trở lại rồi? Không thích tóc bảy màu nữa à?"

"Livestream đã bắt đầu, chỉnh về diện mạo ban đầu đương nhiên vì câu dẫn người xem." Bạch Liễu chỉnh sửa ống tay áo sơ mi, mặt dày vô sỉ nói, "Người đều là sinh vật xem mặt, tôi có một cái mặt không tệ, dĩ nhiên phải lợi dụng tốt để kiếm tiền."

"Chẳng qua cũng còn một nguyên nhân khác." Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn Mục Tứ Thành một cái, "Vì muốn người điều khiển rối đến để bắt tôi kia, dễ tìm tôi hơn một chút."

Nụ cười bên khóe miệng Mục Tứ Thành hơi thu lại, cậu có chút phiền não xì một tiếng, "Bạch Liễu, anh thật sự muốn tự mình làm con mồi dụ Trương Khôi đến? Thực lực của gã không tệ, kĩ năng cũng lợi hại, kế hoạch của anh có rất nhiều chỗ sơ hở, coi như tôi hợp tác với anh cũng không nhất định có thể thành công giết chết..."

"Suỵt." Bạch Liễu đặt ngón trỏ lên môi, con mắt nhìn đồng hồ đếm ngược bên ngoài, trên màn hình LED là con số 【 00:01 】, thấp giọng nói: "Đồng hồ đếm ngược sắp về không, có người chơi muốn lên."

"Tùy anh." Mục Tứ Thành không nói, khoanh tay dựa vào cửa xe, "Dù sao theo kế hoạch kẻ dễ chết nhất là anh chứ không phải tôi, tôi không có vấn đề, tự anh vui lòng đi chịu chết là được."

Chương trước

Mục lục

Chương sau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét