Thứ Ba, 1 tháng 6, 2021

TPTTTCKD - Chương 14

 Khó trách nhiệm vụ phụ 【 Con thuyền chân ái 】 khen thưởng cao đến 100 điểm, trình độ nguy hiểm cao hơn các nhiệm vụ khác nhiều.

Andrey thật sự không khống chế được sự thèm ăn của mình, cướp đi con cá trong tay tài xế: "Cho tôi ăn một miếng!"

Con cá của tài xế bị Andrey ăn như hổ đói, gã ăn một cách thô lỗ, răng nhai chưa được mấy nhát đã vuốt ngực nuốt xuống, tài xế cũng không đoạt lại, chỉ dùng ánh mắt thương hại như nhìn chó mèo hoang mà nhìn Andrey: "Ăn đi đứa nhỏ, chắc cậu đói bụng lắm rồi phải không? Cứ từ từ thưởng thức bữa tối của mình đi nhé."

Bạch Liễu nhìn một cái, nói câu: "Đây là bữa tối thứ hai của cậu ta trong hôm nay rồi đấy." Bữa tối đầu tiên là cướp của Jeff.

Jeff bị cướp nghe nói vậy động đậy một chút, cúi đầu bụm mặt, bên tai cậu ta cũng xuất hiện đường vân giống mang cá, mang cá của Jeff hình như do tức giận mà phồng lên trong chớp mắt, răng cũng biến thành sắc nhọn như răng cá mập.

Nhưng cảnh tượng rợn tóc gáy này chỉ diễn ra rất nhanh, khi Bạch Liễu quay đầu nhìn sang, Jeff đã hèn nhát cúi thấp đầu, che mặt như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt vẫn quỷ dị liếc về gương mặt của Bạch Liễu trên gương chiếu hậu.

【 Âm mưu đẫm máu của Jeff, tiến độ hoàn thành: 50% 】

Bạch Liễu nhẹ nhàng cau mày —— tiến độ nhiệm vụ này vừa mới tăng một chút, tại sao lại tăng nữa rồi?

Trước đó quyết tâm xử lý Andrey của Jeff trở nên mãnh liệt hơn nên mới tăng một lần, lần này là tại sao?

————————

Bọn Bạch Liễu đến bến tàu, thời điểm xuống xe hắn chợt nhớ đến độ tin tưởng của tài xế với mình rất thấp, mà 【 Âm mưu đẫm máu của Jeff 】 tài xế hơn nửa là có tham gia, Bạch Liễu vẫn muốn xoát độ tin tưởng của NPC quan trọng như tài xế, vì vậy hắn dùng lý do cảm ơn đưa thêm tiền boa cho gã, tài xế chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn cái ví có số tiền Bạch Liễu không cho gã, cuối cùng nở nụ cười dữ tợn, hôn hôn tờ tiền boa Bạch Liễu đưa, quơ quơ: "Chúc các cô cậu đi chơi vui vẻ."

【 Âm mưu đẫm máu của Jeff —— tiến độ hoàn thành: 80% 】

Bạch Liễu thầm nghĩ cư dân ở đây quả nhiên có thuộc tính cường đạo, thấy tiền liền sáng mắt, hắn coi như không thấy ánh mắt tham lam nhìn ví hắn của tài xế, thoải mái để tài xế nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm thường ngày: "Nhất định."

Địa điểm vây xem hoạt động bắt người cá là trên một chiếc tàu lớn, tàu trong màn đêm chậm chạp rời bến, trên boong đều là thủy thủ trầm mặc tới lui, xung quanh con tàu là ngư dân đi thuyền nhỏ, các ngư dân giống cá bên dưới vẫn đang nhìn đăm đăm vào bọn Bạch Liễu.

Các thủy thủ trên tàu có sự khác biệt về bản chất với các ngư dân, quan trọng là thủy thủ trông giống người mà không phải cá, hơn nữa trên mặt cũng không có hoa văn, người không có mùi tanh của cá, chỉ là làn da hơi trắng bệch chút, rất giống lễ tân khách sạn.

Bạch Liễu chú ý quan sát, tổng số người trên con tàu không nhiều, cũng không biết tại sao phải dùng loại tàu tải trọng lớn như thế... quá lãng phí.

Hơn nữa con tàu này có gì đó không đúng, thời điểm Bạch Liễu lên tàu phát hiện phần chìm của nó rất sâu, tuyệt đối có chở cái gì đó rất nặng.

Các thủy thủ mặt không đổi sắc đi tới đi lui trên tàu, giống như không thấy đoàn người Bạch Liễu vậy, thỉnh thoảng Bạch Liễu sẽ thấy một vài thủy thủ đứng ở góc tối dùng ánh mắt kì dị nhìn họ, sau đó xì xào bàn tán với thủy thủ đứng bên cạnh, rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn quái dị.

Tàu xuất phát.

Mặt biển đêm khuya gió êm sóng lặng, đèn pha trên mũi thuyền chỉ có thể chiếu sáng một vùng biển nhỏ, còn lại là bóng tối vô tận như muốn cắn nuốt tất cả, hai bên luôn có âm thanh sóng gợn vỗ vào tàu, các thủy thủ phân phối công việc đâu vào đấy, ngư dân trên thuyền nhỏ đang bày lưới đánh cá.

Con tàu đi về phía bóng đêm không thấy đáy.

Lucy khoác áo khoác đứng cạnh Bạch Liễu, bờ môi tô son của cô lúc này cũng bị gió lạnh thổi hiện sắc tím, rúc lại bên người Bạch Liễu sưởi ấm: "Sao lại lạnh vậy cơ chứ, Bạch Liễu, em vừa đi hỏi bọn họ, bọn họ nói muốn bắt người cá thì phải lái tàu đến khu vực bắt được người cá đầu tiên, chỉ có ở đó mới có thể bắt được người cá, họ gọi vùng biển đó là 【 Món quà của Siren 】, hình như còn có một truyền thuyết về nó nữa."

Bạch Liễu: "Món quà của Siren?"

"Đúng." Lucy kéo chặt áo khoác, run rẩy nói: "Trời ạ, quá lạnh, em cảm giác phía trước cứ như địa ngục u linh ấy, chỉ có nơi đó gió mới lạnh đến vậy."

Bạch Liễu ngược lại không hề thấy lạnh chút nào, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, dùng đồng tiền xu quét Lucy.

【 Tên NPC: Lucy (đang trong dị hóa) 】

Bạch Liễu đưa tay sờ tay Lucy, da thịt cô lạnh băng cứng rắn, xúc cảm như nước đá, Lucy mỉm cười nhìn Bạch Liễu, cô hẳn là muốn nhướng mày, nhưng bắp thịt trên mặt cô cứng ngắc như thi thể, khiến biểu tình của cô trở nên vô cùng kì quái, giống bức tranh trừu tượng.

Giọng nói của cô cũng bắt đầu trở nên khàn khàn, mang theo nóng bỏng vô hình: "Anh muốn làm nóng người cùng em sao?"

Bạch Liễu từ chối: "Không phải." Hắn tìm cho mình một lời giải thích, "Ở đây có quá nhiều người."

... Lucy không phải bị gió thổi lạnh, mà là nhiệt độ cơ thể cô đang giảm xuống.

Jeff không biết xuất hiện bên cạnh Bạch Liễu từ lúc nào, đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía trước, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng, món quà của Siren, truyền thuyết vùng biển này là món quà của Siren vương, có thể cải tử hồi sinh, khi thuyền bè vô tình bị nhấn chìm tại vùng biển này, Siren vương sẽ ban cho họ lực lượng sống lại, họ sẽ biến thành người cá trở lại nhân gian... Cho nên ngư dân mới tới đây để bắt người cá."

Bạch Liễu trong lòng nghĩ Siren vương đã sớm bị vớt lên để ở viện bảo tàng rồi, tại sao vùng biển này vẫn có thể không ngừng sản xuất người cá?

Hơn nữa từ khi Siren vương bị vớt lên nó mới bắt đầu sản xuất người cá không ngừng...

Linh hồn những người chết ở biển biến thành người cá trở lại nhân gian, không hiểu sao nghe không giống như thần linh ban phúc, mà càng giống một kiểu nguyền rủa.

Bạch Liễu tiếp tục bổ sung phần còn tiếp rùng rợn sởn tóc gáy cho câu chuyện này trong đầu —— người chết biến thành người cá bị vớt lên nhét vào cẩm thạch điêu thành tượng cho du khách tham quan, có người cá trực tiếp bị biến thành thức ăn cho người dân trong trấn, sau đó các pho tượng người cá bắt đầu tác oai tác quái, du khách tới thị trấn liên tiếp mất tích...

Không giống món quà của Siren, ngược lại giống sự trả thù của người cá.

Thủy thủ đột nhiên đi tới nói: "Chúng ta sắp tiến vào vùng biển Món quà của Siren, mọi người đừng đi loạn trên tàu, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm." Nói xong rời đi, Bạch Liễu phát hiện tất cả thủy thủ đều đi xuống tầng hầm của tàu, trên boong không một bóng người.

Bạch Liễu hé mắt, vòng mấy vòng trên tàu, làm bộ lơ đãng đi theo sau lưng một thủy thủ.

Thủy thủ đó cũng cùng đồng bạn đi xuống hầm, cũng chính là kho hàng, từng người mặt không biểu tình theo thang gỗ xuống dưới, sau đó lần lượt từng người đi lên, vừa đi vừa nói nhỏ:

"Của tôi... không thành vấn đề."

"Nhất định phải bảo đảm tất cả đều không thành vấn đề."

"Bị vỡ vài cái, nhưng không sao, tối nay bốn người này bị ăn rồi sẽ có cái mới bỏ vào."

Đám thủy thủ tựa hồ đang kiểm tra cái gì đó rất quan trọng, kiểm tra xong từng người một ra ngoài.

Bạch Liễu trốn ở góc phòng, híp mắt một cái, thầm nghĩ quả nhiên có chứa thứ gì đó rất nặng, vừa nặng vừa quan trọng... Bạch Liễu mơ hồ đoán ra là thứ gì, nhưng hắn không biết tại sao thủy thủ phải mang theo vật này ra biển.

Đợi tất cả thủy thủ đều đi ra, thủy thủ đi cuối cùng dường như quên mất khóa kho, cứ thế đi rồi.

Khóa cứ như vậy treo lỏng lẻo trên cửa, theo sóng biển lắc tới lắc lui, cứ như đang nói với người chơi Bạch Liễu, mau tới xem ta ~ mau tới xem ta đi nào ~

Bạch Liễu mở cửa đi xuống, sau khi hết thang thì tới một thang lầu bằng gỗ dài, chật hẹp, bước đi phát ra tiếng ken két vang dội, đi thông thẳng tới nhà kho dưới đáy, hai bên không có đèn, toàn bộ kết cấu khá giống đường hầm, Bạch Liễu không đi xuống tiếp, mà bật đèn pin muốn xem bên trong kho hàng có phải là thứ đồ hắn nghĩ tới hay không.

Hắn bật đèn pin nhìn xuống dưới, mặc dù đã dự liệu trước, hô hấp Bạch Liễu vẫn hơi cứng lại.

Trong kho hàng toàn là các loại pho tượng người cá khác nhau, chúng bày dày đặc toàn bộ kho, nhìn qua không có chỗ nào đặt chân, tất cả đều là pho tượng trắng hếu, mà những pho tượng người cá này đều không hẹn ngửa đầu, đôi mắt trắng dã nhìn thẳng Bạch Liễu, Bạch Liễu phát hiện xung quanh thang lầu hắn đang đứng cũng có pho tượng người cá, số lượng thậm chí nhiều hơn phía trước, chúng giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, một hai cái trong số đó đã đi lên một hai bậc thang, bị đèn pin chiếu một cái lại lùi lại.

Nhưng ánh sáng đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhất định, không thể nào chiếu hết toàn bộ kho hàng, không ngừng có tiếng ma sát mặt đất kèn kẹt truyền tới, chỗ Bạch Liễu đứng dần dần tụ tập càng ngày càng nhiều pho tượng người cá, giống đàn cá ngước đầu muốn tranh mồi câu, nhìn chằm chằm Bạch Liễu không thả.

Bạch Liễu không còn đường về nữa, hắn cũng nhìn chằm chằm quan sát các pho tượng một hồi, bỗng nhiên cất đèn pin, đi xuống, còn đưa tay ra định chạm vào pho tượng.

Vương Thuấn đang đứng trước TV: "!!!!"

Chương trước

Mục lục

Chương sau

4 nhận xét:

  1. Hồi hộp hồi hộp, phó bản boss ẩn a

    Trả lờiXóa
  2. T vẫn chưa hình dung ra bức tượng người cá di chuyển kiểu gì. Nếu đi bằng vây đuôi thì sẽ k có tiếng kéo lê dưới đất được, chẳng nhẽ di chuyển bằng đế của bức tượng 🥲... vậy thì lúc bước lên bậc thang sẽ nhảy như con kangaroo hẻ 🙊🙉

    Trả lờiXóa
  3. chời ơi, coi mà hồi hộp dùm lun á :))

    Trả lờiXóa