Thứ Tư, 7 tháng 8, 2024

KNLMNCKTC - Chương 18

"Huynh trưởng, ta không đái dầm."

Yoriichi nghiêm túc nói xong, liền chui xuống dưới nhung đuôi. Cuộn thành một đoàn nho nhỏ, chỉ có cái đầu lộ ra bên ngoài, tiếng hít thở gần như không thể nghe thấy.

Củi lửa phát ra tiếng lách tách nho nhỏ, sóng nhiệt theo gió tản ra. Sesshomaru thu khí thế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Yêu quái không phải không cần ngủ, chỉ là không có nhu cầu ngủ cao mà thôi. Muốn ngủ, ngủ liền trăm ngàn đêm cũng được; không muốn ngủ, thức liền mười ngày nửa tháng cũng thường có.

Nhưng Sesshomaru cực kỳ tự hạn chế, bất kể mưa to gió lớn, mỗi ngày đều phải nghỉ ngơi phơi ánh trăng một lát.

Ánh trăng là một loại năng lượng được đông đảo yêu quái ưa thích, ôn hòa âm nhu, rất thích hợp để giảm bớt sự thô bạo của yêu lực. Thường thường vào lúc này, Sesshomaru sẽ dỡ bỏ phòng ngự và yêu khí, đồng thời vẫn duy trì dã tính và bản năng của yêu quái.

Làm vậy, hắn vừa có thể nghỉ ngơi, vừa có thể nhân lúc nghỉ ngơi rèn luyện tính cảnh giác của bản thân.

Sesshomaru không buông tha bất kỳ cơ hội nào để trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng từ khi bên người có thêm một con bán yêu, "cơ hội" dường như biến thành "kiêng kị"...

Tư thế ngủ của Yoriichi rất tốt, thường sẽ duy trì một tư thế ngủ đến bình minh. Nhưng không biết có phải vì trọng sinh thành trẻ con hay không, lúc ngủ say hắn không thể tránh khỏi mà động đậy nhiều chút.

Có lẽ do xương cốt quá mềm, nằm trên đất không thoải mái, Yoriichi đổi từ nằm nghiêng sang nằm thẳng. Ổ chăn nhỏ mấp máy mấp máy, lôi kéo nhung đuôi run run, Sesshomaru chỉ ngủ nông mở mắt ra, liếc nhìn về phía bán yêu.

Yoriichi thực nhanh lại yên tĩnh, ngửa mặt nằm im không nhúc nhích. Sesshomaru quay đầu đi ngủ, không hề chú ý nữa.

Không bao lâu sau, cõ lẽ do 《 Quỷ Đạo Bách khoa toàn thư 》 cứng quá xương cổ đau, Yoriichi đẩy đẩy gối đầu, sau đó đẩy luôn quyển sách ra ngoài. Tiếp theo, hắn nửa tỉnh nửa mơ bắt lấy một đoạn nhung đuôi lót dưới đầu, còn cong người lại cuốn cuốn vào trong nhung đuôi.

Sesshomaru: ...

Yoriichi không động đậy nữa, lần này yên tĩnh một đoạn thời gian khá dài. Sesshomaru lần nữa nhắm mắt, cuối cùng hưởng thụ một lát yên bình.

Nhưng hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới, độ ấm của lửa trại và nhung đuôi cộng lại vượt qua giới hạn thừa nhận của ấu tể. Con bán yêu ngu xuẩn kia một chân đạp nhung đuôi của hắn, đá văng nó ra ngoài.

Sesshomaru: ...

Giờ khắc này, trong lòng đại yêu chỉ có một ý niệm. Hắn muốn treo bán yêu lên trên đống lửa nướng, nướng đến khi nào nó cháy đen, thì một chân dẫm nát.

Hắn thật sự không nghĩ tới chăm một con ấu tể lại nhiều chuyện như vậy, nóng hay lạnh đều phải suy xét, giết cũng không được mà để đấy cũng không xong.

Chẳng qua, nếu bán yêu không cần nhung đuôi, hắn bố thí cho cậu ta để làm cái gì?

Sesshomaru cười lạnh một tiếng, lập tức rút nhung đuôi về. Không ngờ, Yoriichi vẫn còn gối lên nó, hắn vừa rút, đầu thằng nhỏ nháy mắt đập thẳng vào đệm cỏ, phát ra tiếng "bịch" một cái.

Động tác của đại yêu hơi dừng.

Quả nhiên, Yoriichi che đầu tỉnh lại, cái đầu bị đập đau làm đôi tai chó đều rủ xuống. Đại khái do không ngủ đủ no, hốc mắt hắn hơi phiếm hồng.

Yoriichi hoảng hốt nửa ngày, đối diện với đôi mắt của Sesshomaru, đang muốn nói câu "Huynh trưởng, hình như ta đá chăn", ai ngờ huynh trưởng dành trước mở miệng: "Bán yêu, dám khóc liền giết ngươi."

Nếu con bán yêu này dám cả gan khóc trước mặt hắn, hắn sẽ trực tiếp ném nó chỗ này phủi mông chạy lấy người.

"Huynh trưởng, ta sẽ không khóc."

Yoriichi cũng không biết tại sao mình không còn nhung đuôi, hắn tưởng do mình đá chăn. Vì thế, hắn bò mấy bước về trước tóm lấy nhung đuôi, lại cuộn mình vào đó.

Ngủ, cực ngon.

Sesshomaru: ...

Đại yêu quái đã hiểu, nếu hắn không bóp chết con bán yêu này, tối nay hắn đừng hòng ngủ.

...

Lửa trại tắt, ánh nắng ban mai hơi ló rạng.

Yoriichi tỉnh dậy trong nhung đuôi, sau khi ngủ no nê, hắn thực mau hoàn hồn lại rằng mình đang ở nơi nào.

Sơn động, lửa trại, chim bay, nơi này không phải thành Inuyama, mà là trên con đường cùng huynh trưởng.

Hắn tỉnh lại, sẽ không có thị nữ bưng đồ ăn sớm lên cho hắn, sẽ không có mẫu thân giúp hắn mặc quần áo, cũng không có lời quan tâm của Chiharu bà bà và tiếng lải nhải của Myoga gia gia...

Đây là lựa chọn của hắn, hắn sẽ không hối hận. Rốt cuộc, hắn tự nhận mình không có duyên với cẩm y ngọc thực, nơi rừng rậm sơn dã mới là chỗ thích hợp với hắn.

"Huynh trưởng, chào buổi sáng." Yoriichi nói.

Tiếc rằng sắc mặt huynh trưởng hắn không đẹp tí nào, ngay cả ngữ khí lạnh băng trước sau như một cũng mang thêm vài phần mất kiên nhẫn: "Đói bụng thì tự đi kiếm ăn."

Kiếm không thấy thì đói chết đi, bán yêu ngu xuẩn.

"Vâng." Yoriichi ngoan ngoãn đứng dậy, "Huynh trưởng, ta thực nhanh liền về." Nói vậy, hắn nắm đao chạy đi rồi.

Tiếng bước chân đi xa, đôi mày nhăn lại của Sesshomaru mới dãn ra. Hắn liếc mắt nhìn về phía đoạn cuối nhung đuôi lông rối tung rối mù, chỉ cảm thấy thái dương nhảy thình thịch.

Nếu không phải hắn đã hứa mang bán yêu theo, hắn thật sự sẽ vặn gãy cổ con ấu tể này.

Thực nhanh liền về? Thật đúng là quá coi thường khu rừng này, đối với một con ấu tể mà nói, yêu quái trong rừng có thể coi như rất nguy hiểm. Bán yêu không chỉ có không kiếm được đồ ăn, có lẽ còn phải đói mấy ngày.

Mà hắn tuyệt nhiên sẽ không kiếm ăn giùm bán yêu, chỉ có bị bỏ đói một cách tàn nhẫn, bán yêu mới có thể hiểu được rằng móng vuốt và hàm răng không phải vật trang trí.

Sesshomaru đứng dậy, nhấc nhung đuôi lên run run, đong đưa chải mượt lại da lông. Hắn lần nữa thả nhung đuôi lên bả vai, an tĩnh mà nhìn về phía dòng suối cách đó không xa, chờ bán yêu tay không mà về.

Đáng tiếc, Sesshomaru căn bản không biết Yoriichi là game thủ survival chuyên nghiệp. Đối phương không chỉ không đói chết, mà còn có thể nhân tiện nuôi luôn cả hắn.

Mặt trời lên cao không bao lâu, Yoriichi cõng đao, rau quả dại, cùng với một chuỗi cá trở lại.

Dưới cái nhìn soi mói của Sesshomaru, Yoriichi nhanh chóng dỡ đồ xuống, ném củi mới vào đống lửa tối qua, nhóm lửa. Đợi lửa cháy, hắn cầm vài tấm lá cây lớn bện thành cái bát mỏng, múc nước suối đặt lên lửa nấu.

Nhấc Ushi, cạo vảy cá. Yoriichi bỏ rau quả dại vào bát mỏng, lại cho thêm một nửa con cá, số cá còn dư lại thì cắm nhánh cây xuyên qua rồi đặt bên lửa nướng, còn dùng chút nước quả dại để khử mùi tanh.

Tay chân lanh lẹ, hành động nhanh chóng, căn bản không giống ấu tể tí nào.

Sesshomaru nheo mắt.

"Ngươi như thế nào học được mấy thứ này, bán yêu?" Hắn mở miệng nói.

Yoriichi nhớ tới đời trước chính mình rời nhà trốn đi: "Vì sống sót, không đói bụng, tự nhiên liền biết."

Sesshomaru: ...

Cũng đúng, bán yêu không được nhân loại tiếp thu, mẫu thân nhân loại không bảo vệ được cậu ta. Muốn sống sót, xác thật cần tự lực cánh sinh.

Sesshomaru không hề hỏi nhiều, Yoriichi cũng không giải thích thêm gì. Hai người tuy rằng hoàn toàn không nói chuyện phiếm cùng kênh, nhưng sóng điện não đôi bên luôn có thể kết nối với nhau bằng một cách thần kỳ nào đó, sau đó từng người đều cho rằng mình giải mã tín hiệu đúng rồi.

Không khí bình tĩnh trở lại.

Yoriichi chọn ra hai nhánh cây, mài bớt phần thô ráp, chạy chậm về phía Sesshomaru: "Huynh trưởng đại nhân, nếu không ngại, xin hãy dùng cái này súc miệng."

Dùng nhánh cây và muối ăn súc miệng, đó là chuyện chỉ có nhân loại mới làm.

"Ta không cần mấy thứ này, bán yêu." Sesshomaru nhàn nhạt nói, "Đại yêu thuần túy có thể dùng yêu lực loại trừ uế vật."

Chỉ cần yêu lực còn lưu chuyển không ngừng trong cơ thể hắn, Sesshomaru liền không cần chú ý đến vấn đề vệ sinh. Ánh nắng và ánh trăng đối với hắn mà nói giống như nước trong đối với nhân loại, hắn chỉ cần đứng dưới hai thứ ánh sáng này, là có thể tự động thanh khiết.

"Yêu lực khư uế?" Yoriichi nhớ kỹ từ này, quyết định có rảnh thử xem.

Nếu thành công, hắn có thể tiết kiệm được thời gian tắm rửa dùng để tu luyện. Yoriichi cầm nhánh cây ngồi xổm bên dòng suối súc miệng, canh cá trong bát mỏng dần dần hiện lên một lớp váng màu trắng sữa. Mùi hương tràn ngập, dẫn tới trong rừng có yêu khí kích động, nhưng sợ hãi sự hiện diện của Sesshomaru, chúng nó không có con nào dám tiến lên.

Sesshomaru nghĩ, hắn có lẽ nên rời khỏi nơi này, làm đám tạp toái kia lao lên đoạt đồ ăn của bán yêu, giúp cậu ta học được thế nào là hộ thực...

"Huynh trưởng đại nhân, canh cá đã nấu xong, ngươi cũng ăn một chút đi."

Sesshomaru rũ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của bán yêu.

Nhụ mộ, ôn hòa, bán yêu thành tâm muốn mời hắn ăn cùng, mà không phải muốn dùng hắn làm tấm chắn.

Chẳng qua, hắn không quá có hứng thú với cá: "Ta không ăn đồ ăn nhân loại làm."

Yoriichi nhìn cá, trực giác mình ăn không hết: "Nhưng ta không phải nhân loại."

Sesshomaru: ...

Cuối cùng, đại yêu quái hu tôn hàng quý ngồi xuống, cùng bán yêu ăn bữa sáng.

Hắn vốn tưởng rằng canh cá khó uống lắm, không ngờ tay nghề bán yêu còn tạm được, đồ ăn miễn cưỡng có thể ăn xuống bụng.

Nghĩ vậy, Sesshomaru phẩm canh cá, lại dùng hai thanh trúc mảnh gắp cá ăn. Tướng ăn của hắn rất văn nhã, không hề nhìn ra hắn là yêu quái tí nào.

Ngoại trừ lúc có yêu quái muốn đến gần ——

Bản năng hộ thực của Sesshomaru dâng lên, con mắt hình viên đạn nhìn hướng khu rừng. Không bao lâu, hơi thở của tạp toái tan sạch, chỉ còn mùi thơm của canh cá còn quanh quẩn.

Yoriichi ăn no: "Có huynh trưởng ở đây, có thể ăn thật sự an tâm."

Sesshomaru: ...

Và cứ như thế, buổi học đầu tiên về "hộ thực" còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

...

Nếu thời gian có thể chảy ngược, Sesshomaru cảm thấy chính mình tuyệt nhiên không bao giờ hứa hẹn chăm một con ấu tể.

Từ lúc rời khỏi sơn động đến nay, hắn mang theo bán yêu đi ngang qua khắp rừng rậm, dọc theo đường đi ngoại trừ tiếng kêu rên của đám tạp toái có mắt không tròng, còn có tiếng lải nhải của bán yêu cứ quanh quẩn bên tai hắn không ngừng nghỉ.

Có lẽ do đây là lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên tiếp xúc với yêu quái, lần đầu tiên biết rừng rậm trông như thế nào, bán yêu tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh.

"Huynh trưởng, cái con đang ghé vào thân cây kia cũng là yêu quái sao?" Yoriichi chỉ vào một sinh vật trông giống ruồi bọ khổng lồ nói.

"Là chú linh." Sesshomaru giải thích đơn giản. "Tạp toái."

"Huynh trưởng, chú linh và yêu quái có gì khác nhau?" Yoriichi tiếp tục hỏi.

Sesshomaru: "Không có gì khác nhau, đều là tạp toái."

"Huynh trưởng, vì sao..."

"Câm miệng, bán yêu." Giọng điệu Sesshomaru lạnh đến mức đóng băng, "Còn hỏi thêm câu 'vì sao' nào nữa liền giết ngươi."

Yoriichi: ...

Cứ an tĩnh như thế đi một hồi lâu, khi mặt trời ngả về tây, Sesshomaru quyết định tối nay nghỉ tạm trong rừng sâu.

Yêu quái sâu trong rừng khác với yêu quái bên ngoài, chúng càng thêm dã man và lớn mật. Tuy rằng không dám làm càn với hắn, nhưng tuyệt không bởi khoảng cách giữa hắn và bán yêu không xa mà từ bỏ việc công kích bán yêu.

Là lúc nên cho bán yêu biết sự đáng sợ của kẻ săn mồi... Yêu quái trong rừng rậm mạnh hơn rết trăm chân quá nhiều.

Sesshomaru tùy ý tìm một cái cây dựa vào, nói với Yoriichi: "Tự mình đi kiếm ăn."

Yoriichi: "Vâng, huynh trưởng muốn ăn gì? Cá nữa nha?"

Mùi nguồn nước ở rất gần, nếu huynh trưởng muốn ăn cá tiếp thì bắt cá cũng rất tiện.

Sesshomaru không nói, ăn cá ăn cá ăn cá, con bán yêu này vì sao đã có huyết mạch bạch khuyển còn thích ăn cá? Quả nhiên là bị nhân loại dạy hư.

Nhưng nếu không nói câu nào, bán yêu tám phần sẽ chộp tới một đống cá, sau đó mời hắn ăn cùng.

Nếu hắn từ chối, bán yêu chỉ biết bớt việc. Chi bằng khó xử cậu ta, khiến cậu ta tự mình tiến vào tầm ngắm của yêu quái. Chiến đấu ép con người ta trưởng thành, bán yêu cũng không ngoại lệ. Một khi cậu ta học được cách dùng móng vuốt, là hắn có thể ném cậu ta lại.

Sesshomaru: "Yêu quái."

"Yêu quái?" Yoriichi tập trung tinh thần, "Là loại yêu quái nào ạ?"

"Mạnh."

Yoriichi gật đầu, vác đao đi rồi.

Sau đó, liền không có sau đó.

Trong rừng truyền ra tiếng yêu quái gầm gừ, tiếng cổ thụ ngã xuống đất, tiếng tạp toái chạy toán loạn, còn có mùi máu tươi bay tới, kèm theo mùi lửa cháy. Thời gian đã qua lâu vậy rồi, bán yêu không những không trở về, còn cách hắn càng ngày càng xa.

Sesshomaru theo mùi tanh vào rừng, liếc mắt một cái liền thấy con yêu rết bị chém thành mười tám đoạn, yêu rắn bị băm thành mười tám sợi, yêu quái đã hóa hình người bị chặt đầu, cùng với... một miếng thịt bị treo trên cây?

Tiếp tục đi, liền thấy một đàn yêu nhện bị chết thảm ở phía trước.

Nhung đuôi Sesshomaru kéo dài ra, mang hắn bay lên trời. Hắn theo mùi bay về phía Yoriichi, không bao lâu sau liền tìm được cậu ta ở cạnh một hồ nước.

Lúc đó, bán yêu tay giơ cao thanh tachi còn cao hơn cả người mình, xoay người lộn một vòng. Dùng thân mình kéo theo đao chuyển động, lấy lực toàn thân vung đao, vẽ ra một đường cong lưu loát như rồng lửa bay múa, trong nháy mắt cắt một con yêu quái đầu cá thành mảnh nhỏ.

Giữa một mảnh bọt nước bắn lên, bán yêu uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, rút đao thu đao, liền mạch lưu loát.

"Huynh trưởng." Cậu ta phát hiện ra hắn, "Sao ngươi lại tới đây?"

Sesshomaru lạnh nhạt nói, "Bán yêu, ngươi không tìm đồ ăn, mà ở đây hưởng thụ giết chóc sao?"

Yoriichi hơi mở to đôi mắt vàng: "Không, ta đang tìm kiếm đồ ăn." Nhìn đầy đất hỗn độn, "Nhưng huynh trưởng muốn ăn yêu quái mạnh, ta vẫn chưa tìm được."

Yêu quái bị hắn một đao chém chét, căn bản không thể xưng là mạnh ok.

"Đủ rồi, đồ ăn tùy ý." Sesshomaru nhìn Yoriichi, chỉ cảm thấy ngày mai là có thể đổi chỗ rèn luyện được rồi.

"Tùy ý sao?" Yoriichi cúi đầu nhìn yêu cá bị cắt thành khối, "Vậy thì... huynh trưởng, chúng ta ăn cá đi."

Sesshomaru: ...

Vòng lặp không dứt!

Tác giả có lời muốn nói: PS: Sesshomaru: Tại sao ấu tể tộc bạch khuyển lại thích ăn cá? 【 chủ động múc bát canh cá.jpg 】

Yoriichi: Xem ra huynh trưởng rất thích ăn cá, ngày mai tiếp tục ăn cá đi. 【 vì Tây Quốc nhận thầu vô số ao cá.jpg 】

PS: Nhiều năm sau, đại "âm" nhạc gia Jaken ra một album, tên 《 Vòng lặp ăn cá 》 —— cẩu cẩu muốn ăn cá, a! Cẩu cẩu muốn ăn cá! Cẩu cẩu muốn ăn cá á a à a...

Chương trước

Mục lục

Chương sau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét