Thể chất Sesshomaru bách độc bất xâm, không sợ độc, có thể ăn độc, thậm chí cả yêu lực cũng có độc.
Nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý dùng độc vật làm cơm ăn...
Khi thấy bán yêu bưng bát độc dược đi tới, còn nói cho hắn đây là "bữa sáng", Sesshomaru trên mặt không hề dao động, nội tâm lại suy nghĩ rất nhiều.
Hắn không ngờ mình đang bắt đầu "nghĩ lại", đến tột cùng là chỗ nào xảy ra sai sót, mới khiến sự tình phát triển chệch đường ray tới mức độ này?
Ngược dòng nguyên nhân gây ra, mang bán yêu rèn luyện chỉ là hành động nhất thời hứng khởi của hắn.
Hắn đề ra tiêu chuẩn, bán yêu đạt tới tiêu chuẩn đó. Theo lời hứa, hắn sẽ mang theo cậu ta một đoạn thời gian, chờ bán yêu học được cách sử dụng nanh vuốt, hắn sẽ hoàn toàn nuôi thả bán yêu.
Nói đến cùng, nuôi dạy bán yêu không phải trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn, đây chỉ là hắn nể tình huyết mạch, bố thí cho đối phương chút nhân từ.
Tuy nhiên, tình huống thực tế cùng dự tính của hắn hoàn toàn không giống nhau. Không chỉ không giống, mà còn có thể gọi là "chủ nghĩa hiện thực huyền ảo".
Đầu tiên, bán yêu không hề chịu đói, cậu ta chỉ cần một cây đao trong tay, là có thể biến yêu quái toàn rừng rậm thành đồ ăn.
Tiếp theo, rắc rối khi trông trẻ không hề xuất hiện. Bán yêu ban ngày không thích ngủ, buổi tối không khóc nháo, vừa xử lý chính mình gọn gàng sạch sẽ, vừa sắp xếp luôn cả chuyện của hắn một cách rành mạch rõ ràng.
Cuối cùng, hắn không hề chăm bán yêu mảy may, bán yêu ngược lại nhận thầu bữa sáng, bữa tối của hắn, kiêm thợ chải lông, đan đệm cỏ, săn thú, thu thập vật phẩm...
Mà hiện tại, bán yêu đã tới mức đảm đương chức vị quan trọng "dược lang" luôn rồi sao?
Hắn từ đầu chỉ muốn bán yêu học được cách sử dụng nanh vuốt mà thôi... Kết quả thì sao, bán yêu cái gì cũng làm được, nhưng không chịu làm cẩu.
"Huynh trưởng?" Độc dược nâng lên cao.
Sesshomaru mặt không biểu tình nói: "Bán yêu, cái mũi ngươi là vật trang trí sao?"
Yoriichi ngây thơ.
"Ngay cả mùi độc vật và dược vật cũng phân không rõ, bán yêu chính là bán yêu." Cuối cùng Sesshomaru vươn tay, tiếp nhận bát lá của Yoriichi, "Chỉ dùng đôi mắt xem, ngươi sẽ chết lúc nào cũng không biết."
Hắn nghiêng tay, nước thuốc rơi một chút trên mặt đất, tản ra từng đợt khói trắng nhẹ. Trong ánh mắt co rút lại của bán yêu, hắn đưa bát lên miệng, ngửa đầu uống sạch.
Há mồm nhất thời sảng, dư vị hỏa táng tràng.
Mùi vị âm phủ tràn ngập khoang miệng... Khuôn mặt vốn than của Sesshomaru tức khắc càng đơ.
"Huynh trưởng!" Khó được, giọng Yoriichi mang theo chút cảm xúc.
Hắn rốt cuộc hiểu ra, có những loại độc dược và thảo dược trông giống nhau như đúc, không phải cứ nhớ kỹ phương thuốc và bộ dạng cây thảo dược là có thể nấu ra một chén thuốc.
Phương thuốc và thảo dược hắn nhớ lúc còn là nhân loại chỉ là hình thái, hắn không hề biết bản chất.
Do hắn quá tin tưởng hai mắt của mình, cũng quá tin tưởng "thông thấu" đôi mắt hắn nhìn đến.
Mà huynh trưởng hắn vì giúp hắn hiểu ra điểm này, không ngờ lấy thân thử độc, này...
Sesshomaru ném bát xuống, không chút sứt mẻ đứng trước mặt Yoriichi. Hắn sắc mặt như thường, trên người cũng không không khỏe, chỉ nhìn xuống Yoriichi, bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ bị độc chết sao?"
"Bán yêu, ngươi lại bị đôi mắt lừa."
"Ngươi ngay cả yêu lực của ta là gì cũng không biết."
Plot twist nối tiếp plot twist, Yoriichi chỉ cảm thấy não mình dâng lên chút thông minh.
"Ngươi bị nhân loại dạy hư." Sesshomaru lạnh lùng nói, "Bọn họ thuần phục ngươi, khiến ngươi từ đầu đến cuối cho rằng mình là nhân loại, tồn tại theo phương thức của nhân loại."
"Nhưng ngươi thật là nhân loại sao?"
"Ngươi là bán yêu." Sesshomaru giáo huấn, "Trong cơ thể chảy một nửa huyết mạch thuộc về đại yêu bạch khuyển, lại không có chút bộ dáng mà yêu quái nên có. Ngươi coi cái mũi, răng nanh và móng vuốt là cái gì, chỉ là công cụ để hô hấp, ăn cơm và làm việc thôi sao?"
Yoriichi sững sờ, không minh trong đầu càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng.
Mỗi một câu Sesshomaru nói như sét đánh dừng trên đỉnh đầu, đả thông quan khiếu của hắn. Mơ hồ, hắn phảng phất ngộ ra cái gì.
... Hắn luôn sống trong trói buộc "con người".
Con người sẽ đem phần phiến diện mình nhìn thấy coi như toàn bộ, mũi người không ngửi được nhiều khí vị, răng người không xé rách được thịt tươi, móng tươi người không rạch được da lông con mồi... Hắn từng là con người a.
Nhưng hiện tại, hắn đã không còn là người nữa.
Trói buộc của "con người" đã sớm không còn thích hợp với hắn, tiếp tục dùng tiêu chuẩn của con người để yêu cầu chính mình, không chỉ không đạt được trưởng thành, còn sẽ mai một tài hoa bán yêu vốn có.
Dã tính, yêu tính, sát tính, đó là bản năng của "yêu" mà hắn chưa từng khai phá qua.
Một điểm thông thấu, ngộ với vô hình. Giây lát, Yoriichi ngũ cảm cùng đầu óc dung hợp đến càng chặt chẽ, khi hắn phá vỡ gông xiềng trong nội tâm, nắm giữ mặt "yêu tính" của mình không nói chơi.
"Nói cho ta, bán yêu, khí vị trên người ta là cái gì?" Sesshomaru nói.
Khí vị của huynh trưởng...
Là hương vị của lãnh mai, cực đạm cực hàn, như tuyết như trăng.
Xuyên thấu qua mặt ngoài của hắn, đâm thẳng vào huyết mạch hắn, theo hương vị toát ra qua từng lỗ chân lông, là yêu khí và kịch độc trương dương bạo liệt!
Khó trách...
Khó trách huynh trưởng không sợ độc, có lẽ độc vật còn là một loại đồ ăn của hắn.
Không hổ là huynh trưởng nha.
"Là độc." Yoriichi nói, độc có mùi lãnh mai.
Sesshomaru cong môi, xem như vừa lòng với đáp án: "Đi tìm những gì cất giấu trong huyết mạch của ngươi đi, bán yêu."
"Ừm." Yoriichi gật đầu.
"Đi săn thú, không chuẩn mang đao." Sesshomaru nhíu mày, "Lại mang chút quả dại trở về."
Yoriichi nghiêng đầu: "Huynh trưởng cũng muốn ăn quả dại sao?" Huynh trưởng ngày thường ăn bản không chạm vào quả dại hay rau dưa, chỉ ăn thịt, còn cực kỳ kén ăn.
Sesshomaru không nói, đầu tiên nhìn bát thuốc trên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía Yoriichi.
Thần sắc không hề dao động, nhưng ý chỉ trích rõ ràng: Độc dược chính ngươi nấu ra khổ đến mức nào ngươi không biết sao?
Có lẽ do ăn ý giữa mặt than với nhau, Yoriichi cũng nhìn nhìn cái bát, lại nhìn về phía huynh trưởng.
Tuy mặt không biểu tình, nhưng tai chó rủ xuống: Thực xin lỗi huynh trưởng, ta sai rồi.
...
Sự thật chứng minh, móng vuốt không dễ dàng, đặc biệt là móng vuốt của ấu tể.
Tuy nhọn, lại không sắc bén. Nếu săn bắt con mồi có lớp phòng ngực cao, vô cùng có khả năng bị gãy trong lúc đánh nhau.
Mà đau đớn do đứt gãy nanh vuốt sẽ quấy nhiễu ý thức chiến đấu của ấu tể, chỉ cần một chút sai lầm, ấu tể sẽ có khả năng bị con mồi phản sát.
Bởi vậy, ấu tể bạch khuyển khi săn bắt luôn có cha mẹ coi chừng. Họ sẽ núp trong tối bảo vệ một cách âm thầm, tuyệt không để ấu tể biết, trừ phi ấu tể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng mới hiện thân.
Tiếc nuối chính là, Sesshomaru săn bắt chưa bao giờ thất thủ, chưa cho cha mẹ cơ hội giải cứu lần nào. Vì vậy, hắn không hề biết tộc bạch khuyển còn có "truyền thống mỹ đức" này.
Thẳng đến khi mùi máu của bán yêu truyền đến hắn mới phát hiện, mặc kệ một con ấu tể đơn độc đi săn hình như không quá an toàn.
Hắn đứng dậy rời đi, đi về phía mùi máu.
Rất nhanh, hắn tìm được bán yêu đang chiến đấu với yêu sâu, chẳng qua kết quả trận chiến này đã định ra.
Móng vuốt tay phải bán yêu gập lại, máu tươi đầm đìa, rõ ràng thao tác không xong dẫn tới chính mình bị thương. Chẳng qua, bán yêu không để ý lắm việc này, ngay cả đầu ngón tay đang chảy máu cũng không ảnh hưởng hành động của cậu ta.
Thậm chí, cậu còn lợi dụng máu và yêu lực tạo ra một chiêu mới ——
Năm ngón tay mở ra, yêu huyết trên đầu ngón tay hóa thành đao gió. Bán yêu nhảy lên không, vung một kích hướng tới yêu quái bên dưới mấy trượng, liền thấy yêu lực dung nhập đao gió thành năm đạo trăng non màu đỏ tươi, đan xen bổ về phía yêu sâu, trực tiếp chém nó thành sáu khúc!
Bán yêu vừa bay lên không xoay người rơi xuống đất, động tác có thể gọi là xinh đẹp.
Ngón tay còn đang chảy máu, Yoriichi như là không có cảm giác đau, hắn tùy ý phất tay làm máu rươi xuống đất, chậm rãi đợi vết thương phục hồi như cũ.
"Huynh trưởng."
"Miễn cưỡng có thể xem." Sesshomaru tỏ vẻ vừa lòng với chiêu vừa rồi, "Chiêu kia gọi là gì?"
"A?" Yoriichi hơi trợn to đôi mắt vàng, "Gọi là gì... cái này, cũng phải đặt tên sao?"
Đặt tên cho đao liền thôi, vì cái gì còn phải đặt tên cho động tác "trảo" nữa? Cuộc sống của nhân loại và yêu quái hai trăm năm trước rắc rối vậy sao?
Nếu huynh trưởng hỏi, hắn liền đặt cái tên đi.
Yoriichi: "Vừa mới học được, liền gọi là "Trảo Tử" đi."
Sesshomaru: ...
Cảm giác được huynh trưởng đang biểu lộ bất mãn, Yoriichi thay đổi tên: "Thế gọi là "Hồng Trảo" đi?"
Trầm mặc, trầm mặc là khu rừng rậm hôm nay.
"Hồng Sắc Cẩu Trảo?"
Càng thêm thái quá.
Sesshomaru đi về phía hắn, bình tĩnh nói: "Phi Nhận Huyết Trảo, tên của nó."
Phi Nhận Huyết Trảo... Yoriichi nhớ kỹ tên chiêu thức này. Không biết vì sao, sau khi nghe huynh trưởng đặt tên, đau đớn nơi đầu ngón tay hình như hơi nhạt đi một ít.
"Tay." Sesshomaru đứng trước mặt hắn.
Yoriichi hiểu ý, giơ lên bàn tay nhỏ. Còn đang chảy máu, tản ra hơi thở thô bạo, cùng khuôn mặt không dao động của bán yêu tạo thành đối lập rõ ràng.
Phảng phất thân hình nhỏ xinh kia đang bao vây lấy một con quái vật hung tàn...
Sesshomaru rủ mắt, hu tôn hàng quý vươn tay, khẽ chạm lên đầu ngón tay bán yêu.
Yêu lực xanh ngọc ngưng tụ, hình thành một đoàn sinh khí bao trùm trên tay bán yêu. Tu bổ, chữa khỏi, móng tay hoàn toàn mới mọc ra, trừ khử hoàn toàn đau đớn.
Yoriichi ngơ ngác nhìn chăm chú bàn tay, mở ra khép lại, khó có thể tin.
Dược là độc, độc cũng là dược. Hắn lại bị đôi mắt lừa.
"Đây là khen thưởng, bán yêu." Sesshomaru thu tay, đầu ngón tay dính huyết, "Lần đầu tiên dùng móng vuốt săn mồi thành công, đáng giá ngợi khen, nhưng sẽ không có lần sau."
Ấu tể cần thiết từ trong đau đớn học được trưởng thành, mới không dễ dàng bị giết chết.
Yoriichi cong mắt, lộ ra nụ cười nho nhỏ: "Cảm ơn huynh trưởng."
Myoga gia gia luôn nói huynh trưởng yêu quái cực kỳ đáng sợ, hơi động tí là giết người giết yêu, không phân rõ phải trái. Nhưng hắn cùng huynh trưởng ở chung, nghe được nhìn được đều là mặt tốt.
Sẽ tặng hắn quà, sẽ dạy hắn đạo lý, sẽ coi chừng hắn lúc hắn săn mồi, sẽ trị liệu vết thương cho hắn.
Huynh trưởng kỳ thật là người dịu dàng nhất thế giới.
"Huynh trưởng, gần đây chỉ có con sâu này, không còn con mồi nào khác." Yoriichi nói, "Muốn ăn sao?"
Sesshomaru: ...
Thực đơn kỳ quái lại tăng thêm rồi.
Cứ như vậy, thời gian ăn bữa sáng kéo dài tới giữa trưa. Trên đường trở về, Sesshomaru đi phía trước, Yoriichi kéo yêu sâu theo sau, ánh mặt trời kéo dài bóng dáng họ, một lớn một nhỏ.
Bản năng quấy phá, Sesshomaru nâng móng vuốt lên để làm sạch, liếm đi vết máu bám bên trên.
Đột ngột, bước chân hắn hơi dừng.
Yoriichi lập tức cảnh giác: "Huynh trưởng, làm sao vậy?"
Sesshomaru không trả lời, trực tiếp đi về phía trước —— máu bán yêu, nóng miệng.
"Bán yêu, nửa huyết mạch nhân loại của ngươi đến từ nơi nào?" Bỗng nhiên nổi lên chút tò mò tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc không phải máu của ai cũng chứa đầy linh lực nóng bỏng.
Yoriichi lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Sesshomaru rất nhanh mất hứng thú, bán yêu mới ba tuổi xác thật không hiểu cái gì.
"Huynh trưởng, có thể đừng gọi ta 'bán yêu' nữa được không?" Yoriichi nói, "Ta có tên."
"..."
Sesshomaru nhàn nhạt nói: "Trừ phi ngươi đạt được thừa nhận của ta, bằng không đừng có vọng tưởng không thực tế."
...
Rừng rậm đêm khuya, Yoriichi ngủ say, dưới tàng cây không có bóng dáng Sesshomaru.
Cùng lúc đó, sâu trong một phiến rừng rậm khác, Bokuseno đang ngủ thì bị Sesshomaru sống sờ sờ dùng ánh nhìn tử thần đánh thức, sợ tới mức thanh máu hụt đi một nửa.
"Bokuseno."
Ngươi lại muốn làm gì! Bokuseno nội tâm gào rống, trên mặt vững như lão cẩu: "Muộn như vậy tới đây, lại để hỏi Thiết Toái Nha ở nơi nào sao?"
Sesshomaru lạnh mặt nói: "Ta hỏi ngươi, con bán yêu kia tên là gì?"
Con bán yêu kia tên là gì...
Tên là gì?
Tên!
Bokuseno: ...
Bán yêu sắp 4 tuổi đến nơi ngươi còn không biết nó tên là gì, Myoga kiểu gì cũng có lúc lắm mồm, ta thấy ngươi không phải chưa từng nghe thấy, mà là căn bản không thèm nhớ đúng không?
Khó trách ngươi toàn gọi nó "bán yêu".
Tác giả có lời muốn nói: PS: Bokuseno: Huynh trưởng không biết đệ đệ tên là gì rất tra nha?
Yoriichi: Giết ngươi nha. 【 rút đao.jpg 】
Bokuseno: ... Là anh em ruột không sai. 【 sợ sợ.jpg 】
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét