Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2024

KNLMNCKTC - Chương 19

Ban ngày, thành Inuyama.

Thư Yoriichi để lại đã viết rõ ràng rành mạch: Tạm biệt mẹ, đêm nay con phải đi xa. Không cần lo cho con, con và anh trai sẽ cùng nhau lái đôi mái chèo, rong chơi trên đại dương bao la có tên tình thân.

Nhưng dừng trong mắt Izayoi, Yoriichi đã bước nửa người vào quan tài: Tạm biệt mẹ, đêm nay con đến hỏa táng tràng. Không cần tìm con nha, con đã bị huynh trưởng nghiền thành tro, đang du đãng trên con đường có tên đường đến cõi âm (Yomi no kuni).

Izayoi: ...

Nàng không nói gì, "bình tĩnh" đưa thư cho Myoga xem.

Phản ứng của người sau trực quan hơn nhiều, Myoga xem xong cẩu ngôn cẩu ngữ của Yoriichi, thiếu chút nữa đương trường qua đời. Lão ôm đầu lăn lộn trên bàn, kêu gào: "Huynh trưởng? Thiếu gia của ta, ngươi có thể có mấy ông huynh trưởng? Ngươi chỉ có ông huynh trưởng ruột yêu quái mà thôi a a a!"

Đập đầu xuống đất: "Làm sao bây giờ? Thiếu gia ngươi mạo muội theo sau, nhất định sẽ bị giết chết!"

Izayoi tay run rẩy: "Myoga, ngươi biết mà, Inuyasha không biết nói dối." Giọng nàng khô khốc, "Nếu trong thư hắn để lại có nhắc đến Sesshomaru, chứng minh giữa họ có liên hệ, đúng không"

"Có liên hệ, phải chăng sẽ nhớ đến tình thân cùng huyết thống?" Izayoi mặt trắng bệch, "Mà không trực tiếp ra tay."

Myoga quỳ: "Trong ấn tượng của ta, thiếu gia và Sesshomaru chỉ từng gặp nhau đúng một lần." Lấy đâu ra liên hệ, lấy đâu ra tình thân cùng huyết thống?

Izayoi thân thể lung lay sắp đổ, cố gắng lắm mới vững lại được, "Vậy hắn vì sao..."

Myoga hai mắt đẫm lệ mông lung, năng lực não bổ bạo lều: "Phu nhân Izayoi, ngươi không phát hiện sao? Thiếu gia chưa bao giờ hỏi ngươi về phụ thân mình."

"Thiếu gia hiểu biết sớm, hẳn đã đoán được điều gì. Hắn không nhắc tới chuyện này khiến ngươi thương tâm, nhưng không phải thật sự không để trong lòng."

"Hắn đã ba tuổi, đang tuổi khát khao anh hùng. Nhưng võ giả trong thành Inuyama không có ai có thể khiến hắn tin phục, Uraume và Aizen đều rời đi, cứ thế, người có thể đảm đương nhân vật anh hùng bên cạnh thiếu gia... cũng chỉ còn..."

Đúng rồi, đứa nhỏ mang dòng máu của Toga, mộ cường là bản năng của hắn.

Izayoi nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Nàng gặp qua Sesshomaru —— một đêm trăng mấy năm trước, khuyển yêu vừa thành niên ngẫu nhiên gặp được phụ thân mình Inu no Taishou, yêu cầu một trận chiến.

Không phải vì tranh đoạt danh đao, cũng không phải vì đoạt quyền thống trị Tây Quốc, càng không phải vì phẫn nộ do phụ thân coi trọng nữ nhân nhân loại. Chỉ là thành niên rồi, không khéo đụng phải, liền đánh nhau.

Nàng hãy còn nhớ rõ ánh mắt Sesshomaru nhìn nàng, như nhìn một gốc cỏ dại, không hề có độ ấm.

Hắn nói với Toga: "Phụ thân, ta không có tâm tình can thiệp vào việc tư của ngươi, ngươi không cần đề phòng ta. Kẻ hèn nhân loại mà thôi, đến tư cách bị ta giết chết cũng không có." Xòe móng vuốt, "Chẳng qua, nếu đã gặp phải, ngươi liền 'chỉ điểm' một chút đứa con trai này đi."

Đêm đó, nàng chạy khỏi chiến trường của đôi phụ tử, căn bản không dám quay đầu lại nhìn. Phía sau truyền đến tiếng bạch khuyển gào rống cùng với mặt đất rung động, cực kỳ đáng sợ.

Kết quả không cần nói cũng biết, Sesshomaru không đánh thắng Toga, nhưng vẫn để lại trên người Toga không ít vết thương.

Toga vừa liếm vết thương, vừa an ủi nàng không cần lo lắng, cũng nói với nàng rằng tiểu tử tộc bạch khuyển một khi thành niên, đánh nhau là chuyện thường ngày. Họ sẽ khiêu chiến phụ thân tranh đoạt lãnh địa, cũng sẽ đánh nhau để tranh đoạt phối ngẫu.

"Bạch khuyển thành niên sẽ không ra tay với ấu tể, nhưng bạch khuyển không thể từ chối chiến thiếp từ một bạch khuyển khác, đặc biệt là phụ và tử."

"Chỉ là Sesshomaru rất đặc thù, hắn thuần túy chỉ vì chiến đấu mà chiến đấu." Nàng nghe Toga nói, "Việc này có liên quan đến lực lượng trong cơ thể hắn..."

Toga chưa nói lực lượng kia là gì, chỉ nói: "Nhưng thứ hắn theo đuổi là bá đạo, không phải giết chóc."

Nghĩ tới đây, Izayoi mở mắt ra, tâm thần hơi vững lại, "Myoga, nếu có thể, xin hãy giúp ta... trộm đi thăm Inuyasha đi."

"Phu nhân Izayoi! Myoga ta tuy rằng vô năng, nhưng nhất định sẽ mang thi... A?" Myoga sửng sốt.

"Toga từng nói, bạch khuyển thành niên sẽ không ra tay với ấu tể." Izayoi nói, "Nếu Sesshomaru thật sự muốn ra tay, sớm tại đêm Toga qua đời, ta và Inuyasha đã mất mạng."

Omamori (ngự thủ) có thể phòng được yêu quái khác, chứ tuyệt đối không phòng được con trai cả của Toga. Mẹ con họ vẫn còn sống được đến tận bây giờ, chỉ có thể nói lên rằng Sesshomaru căn bản không nghĩ đến việc ra tay làm gì.

"Hắn nhất định còn sống, chỉ là sống không tốt lắm." Izayoi mặt u sầu, "Hắn mới ba tuổi, huynh trưởng hắn tuyệt đối không thể chăm sóc hắn."

"Đói bụng, cảm lạnh, bị thương... Myoga, giúp ta thăm hắn đi."

Myoga nghe mà đau lòng vô cùng, tưởng tượng đến Yoriichi ở bên ngoài ăn đói mặc rách bị bắt nạt, tức khắc khóc lóc than: "Myoga ta nhất định không phụ gửi gắm!"

Sau đó, lão nhìn một đống đệm chăn, quần áo, giày vớ, đồ ăn... lâm vào trầm mặc.

"Phu nhân Izayoi, ta chỉ là một con bọ chét." Lão không bê được nhiều đồ như thế theo mà đi thăm thiếu gia a! Còn nữa, thật sự cần mang nhiều vậy sao?

Izayoi mỹ nhân rơi lệ: "Myoga, ta chỉ có thể dựa vào ngươi."

Myoga: ...

...

Con cái đi xa mẹ lo lắng, mẹ ở nhà con cái không lo. Chỉ cần nắm yêu đao nơi tay, đồ ăn đệm chăn đều sẽ có.

Cao thủ tuyệt địa cầu sinh · Yoriichi sau khi chém bay một con quái ưng, tay nhỏ cầm chân ưng, mặt không biểu tình kéo con mồi to như ngọn núi nhỏ đi trở về.

Nấu cá hai ngày, huynh trưởng từ chối ăn cơm. Vì đốc xúc huynh trưởng ăn cơm đúng giờ, hôm nay hắn cần phải đổi một loại đồ ăn khác nấu.

Con quái ưng này rất tốt, da dày thịt béo, hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng nó.

Yoriichi đặt quái ưng bên cạnh dòng suối, liền thấy động vật đang uống nước suối gần đó nháy mắt tán ra chạy hết, tiểu yêu trong phạm vi trăm trượng mai danh ẩn tích, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám.

Yoriichi: "Trốn nhanh thật, về sau săn thú sẽ càng ngày càng khó."

Hoàn toàn không ý thức được chính mình bị chán ghét.

Không nghĩ tới, yêu quái trong khu rừng này đã ngộ đạo rồi, khuyển yêu thành niên chưa hề đến mức đáng sợ, thậm chí có thể xưng là "ôn hòa". So sánh, bán yêu mặc áo đỏ mới là ma quỷ, một đao liền ngỏm củ tỏi không đau, toàn rừng rậm nguy trong sớm tối!

Chỉ cần thằng nhãi này xuất hiện ở chỗ nào, chỗ đó chính là tử địa hoang vu.

Chuồn chuồn thôi, bán yêu lại ở đây tiếp, chúng nó chỉ có thể chuyển nhà.

Bốn phía một mảnh im ắng như tờ, chỉ còn tiếng Yoriichi xử lý quái ưng. Hắn bỏ quái ưng vào suối, ngưng tụ chú lực vào lòng bàn tay, đánh lên thân thể quái ưng.

Mùi máu theo dòng suối chảy xuôi, tràn ngập khu rừng. Ngoại trừ Sesshomaru quá nhàm chán đang đến gần, không có con yêu quái nào dám trêu chọc Yoriichi.

Sesshomaru khoanh tay đi tới, liền thấy bán yêu kéo quái ưng ướt đẫm lên bờ, hai tay giao nhau tạo thành thủ thế, nói: "Phá Đạo thức thứ mười một · Tsuzuri Raiden."

Trong chớp mắt, tia chớp màu vàng xuyên qua toàn thân quái ưng, dẫn động chú lực Yoriichi đánh vào cơ thể nó, sóng nhiệt nổ tung từ trong ra ngoài, khiến tất cả lông chim của quái ưng rụng hết.

Tiếp theo, Yoriichi dùng Byakurai bổ ra bụng quái ưng, dùng lửa vàng bỏ hết nội tạng, tiếp tục nhét xà lách và quả dại vào trong, cuối cùng thay đổi thủ thế: "Phá Đạo thức thứ ba mươi mốt · Shakkaho."

"Oanh" một tiếng, một quả cầu lửa thật lớn bay về phía quái ưng, phần phật phần phật nướng trong mười lăm phút.

Khi mùi thịt chậm rãi tỏa ra, hương thơm bốn phía, thân thể Yoriichi hơi trầm xuống, chậm rãi rút ra yêu đao đeo sau lưng. Theo từng đợt hô hấp yêu lực như ẩn như hiện, ánh mắt nhìn quái ưng như đang nhìn thẳng vào Quỷ vương Muzan.

Chính là hiện tại ——

Yoriichi nháy mắt xuất đao, Hơi Thở Mặt Trời thức thứ mười ba liên miên không đứt, ánh đao nhanh như tia chớp.

Hắn chém quái ưng bắt đầu từ cổ đến phần đuôi, đắn đo lực đạo cực kỳ tinh chuẩn, cứ thế cắt quái ưng thành 3000 miếng đều chằn chặn! Lại lập tức lấy ra ba tấm lá to, ném lên giữa không trung, từng miếng thịt chuẩn xác rơi vào lá không trượt miếng nào.

Thu đao, hít sâu.

Một bữa tiệc lớn sử dụng đủ cả Quỷ Đạo, Thuấn Bộ, hô hấp pháp và kiếm thuật cứ như vậy hoàn thành!

Yoriichi ngước mắt nhìn về phía Sesshomaru, ánh mắt thuần khiến vô hại: "Huynh trưởng đại nhân, ta đã nấu cơm xong, cùng nhau dùng cơm đi."

Sesshomaru: ...

Hắn nhìn chăm chú vào bữa cơm ngày hôm nay, lại nhìn về phía 《 Shino · Quỷ Đạo Bách khoa toàn thư 》 trong bọc hành lý của bán yêu, nhất thời không nói gì.

Nếu hắn nhớ không lầm, quyển sách này là bút ký thuật pháp Aizen đưa cho bán yêu. Bổn ý của hắn ta là để bán yêu học tập thuật pháp, sau đó con bán yêu này dùng nó như thực đơn...

Ân, vui tai vui mắt.

Sesshomaru ngồi xuống, Yoriichi bưng mảnh lá to đến trước mặt hắn, thuận tiện đưa kèm hai căn trúc.

Lúc sau, họ phân nhau ăn xong một con quái ưng, sắc trời cũng dần tối sầm.

"Ở chỗ này qua đêm." Sesshomaru nói.

Yoriichi gật đầu: "Vâng."

Lửa trại cháy lên, bóng đêm yên lặng.

Yoriichi thu lại hết lông chim của quái ưng, đặt lên đống lửa hong khô. Một luồng ánh sáng nhạt chợt lóe, Yoriichi mở năm ngón tay, xòe ra bộ móng vuốt còn tính sắc nhọn.

Thấy thế, Sesshomaru quay đầu: Học được dùng móng vuốt?

Không sai! Yoriichi đã học xong cách dùng móng vuốt, hắn hết sức chuyên chú —— chọc lỗ nhỏ trên lông chim quái ưng.

Sesshomaru: ...

Hắn không rõ con bán yêu này muốn làm cái gì, thẳng đến khi bán yêu đứng dậy chạy về phía hắn, vòng quanh thân hắn vài vòng. Cuối cùng, cậu ta sờ sờ nhung đuôi, giật một nắm lông chó đi rồi.

Sesshomaru: ...

Đại yêu nhìn chằm chằm lông đuôi của mình, khó có thể tin!

Lại giương mắt, Sesshomaru thấy Yoriichi ngồi xổm xuống, nghiêm túc đan lông chó thành một sợi dây thừng nhỏ, xuyên vào lỗ nhỏ vừa chọc trên lông chim, xếp lông chim một cách cẩn thận.

Lúc này, Sesshomaru đã xem hiểu.

Bán yêu muốn đan lông chim làm chăn, tiếc rằng thiếu tài liệu. Nhưng bán yêu muốn làm gì thì làm, hắn căn bản không can thiệp, chỉ là đối phương tại sao muốn lông đuôi của hắn?

Khi bán yêu lại vươn đôi tay nhỏ tà ác, Sesshomaru lạnh nhạt thu nhung đuôi về.

"Đừng được voi đòi tiên, bán yêu." Hắn lạnh lùng nói, "Lại đụng đến đuôi của ta, giết ngươi."

Lại đụng đến đuôi của ta...

Đuôi?

Yoriichi mặt đơ đứng tại chỗ: "Huynh trưởng, ngươi nói... đây là đuôi của ngươi?"

"A, đây là nhung đuôi mà chỉ yêu quái mới có." Sesshomaru nhìn về phía Yoriichi, chăm chú nhìn đôi tai chó buồn cười trên đỉnh đầu hắn, "Ngươi không hiểu."

Yoriichi yên lặng nhìn nhung đuôi, đôi tai rủ xuống.

"Hóa ra là cái đuôi sao?" Hắn cứ nghĩ đây là một cái áo choàng tạo hình kỳ lạ, tuy rằng ấm áp mềm xốp, nhưng đôi khi sẽ rụng lông.

Trước đó hắn nằm ngủ trong nhung đuôi, tỉnh dậy trên người luôn dính mấy sợi lông. Hắn không chỉ dùng chúng để nhóm lửa, còn dùng để rửa bát. Nhưng hắn không ngờ, đó lại chính là đuôi của huynh trưởng? Rớt ra chính là lông chó?

Cũng đúng, thời tiết dần ấm lên, đúng là mùa thay lông của động vật...

Nhưng, nhưng! Cho dù huynh trưởng là khuyển yêu, cũng không đến mức người và đuôi tách rời đi? Huynh trưởng đến tột cùng gặp phải chuyện gì, mới có thể khiến cái đuôi tách rời khỏi thân thể, biến thành một vật trang trí đơn độc?

Yoriichi có chút khó chịu.

Bất kể kiếp trước hay kiếp này, dường như tất cả những ai làm huynh trưởng hắn đều chịu khổ.

Hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cẩn thận nói: "Huynh trưởng, ta có thể sờ sờ đuôi của ngươi sao?"

Sesshomaru: ...

Có lẽ là bị chuyện mình không có huyết mạch yêu quái hoàn toàn kích thích, bán yêu nghĩ đến việc mình sẽ vĩnh viễn không thể có nhung đuôi, mới lộ ra biểu tình "khổ sở" thế này.

Thật đáng thương cũng thật đáng buồn, nhưng bán yêu cũng không thể lựa chọn xuất thân của chính mình.

Sesshomaru rũ mắt: "Tùy ngươi."

Chỉ là sờ đuôi mà thôi, làm khuyển yêu thành niên, hắn sẽ không chấp nhặt với ấu tể.

Đáng tiếc, Yoriichi thế nào cũng phải chấp nhặt với cái đuôi của hắn —— 

"Huynh trưởng, cái đuôi của ngươi như thế nào lại đứt?" Yoriichi thấp giọng nói, "Cái đuôi và thân thể tách rời, nhất định rất đau phải không?"

"Có thể nói cho ta biết là ai chém đứt đuôi của ngươi sao? Ta nhất định sẽ khiến đối phương phải rơi đầu."

Sesshomaru: ...

Nhịn nhịn, đại yêu thật sự không nhịn nổi nữa!

Hắn gập năm ngón tay trực tiếp đấm thẳng đỉnh đầu bán yêu, làm nổi lên một cục hạt dẻ to đùng: "Nghe đây bán yêu, đuôi của ta không bị đứt, chỉ là khi hóa hình người sẽ vắt ở trên vai."

Tuy rằng khuyển yêu thành niên đánh ấu tể rất mất phong độ, nhưng Sesshomaru phát hiện, một nắm đấm đánh ra, hắn trong lòng liền thoải mái.

Yoriichi che đầu, huynh trưởng đánh không nặng, nhưng tuyệt không thoải mái: "Thế thì vì sao..."

"Hỏi tiếp vì sao liền giết ngươi." Sesshomaru cực kỳ máu lạnh.

"Chính là..."

"Ngươi đêm nay không được ngủ trong nhung đuôi."

Yoriichi: ...

Tác giả có lời muốn nói: PS: Myoga: Tiểu cẩu cẩu có thể có ý xấu gì đâu, hắn chỉ muốn túm ít lông chó mà thôi.

Sesshomaru: ...

PS: Nhiều năm sau, Sesshomaru: Từ khi bắt đầu chăm một con ấu tể, lông chó đều sầu đến rớt, chậc.

Chương trước

Mục lục

Chương sau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét