Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2024

KNLMNCKTC - Chương 22

Bán yêu tên là "Inuyasha".

Sesshomaru nhớ rõ mình nghe qua, nhưng chưa bao giờ để trong lòng.

Cho dù huyết mạch cùng nguyên, ở trong mắt hắn, bán yêu chỉ là bán yêu thôi. Ngay cả yêu quái cũng không tính là, căn bản không phải đồng loại của hắn.

Sesshomaru không tán thành cách làm của phụ thân, không thừa nhận bán yêu là anh em ruột thịt. Thậm chí, việc phụ thân cùng nhân loại sinh ra một bán yêu, từng khiến hắn cho rằng đây là cách phụ thân biểu đạt bất mãn với trưởng tử là hắn.

Ý niệm này không phải không có căn cứ.

Yêu giới khác với Nhân gian lại dung nhập với Nhân gian, lấy "thời đại Yayoi" thượng cổ làm mốc, yêu quái và nhân loại đã cùng nhau tồn tại hơn mấy ngàn năm.

Thời gian dài, tiếp xúc giữa người và yêu đã sớm mật không thể phân. Yêu quái tuy rằng khinh thường nhân loại, nhưng Yêu giới hoặc ít hoặc nhiều vẫn bị nhân loại ảnh hưởng.

Văn tự, phục sức, lễ nghĩa, trang dung, có yêu quái vì dễ lừa người ăn thịt mà học được mấy thứ này còn nhanh hơn bất kỳ con người nào. Cứ thế theo thời gian trôi qua, tư duy đôi bên cũng có chỗ đồng bộ ——

Sesshomaru sinh ra hai trăm năm trước, đúng vào lúc trung hậu kỳ của thời Heian thịnh thế.

Lúc đó, nhà Sekkan nhiều thế hệ liên hôn với thiên hoàng đang xuống dốc, cùng với viện chính dưới trước thiên hoàng tranh đoạt quyền lợi kịch liệt, đấu nhau lưỡng bại câu thương.

Chớp cơ hội này, võ gia dần dần quật khởi, thỏa thích sinh trưởng.

Đến khi hắn thành niên, võ gia nhân loại đã thành đại thế, "đạo" của võ gia không chỉ tẩy não Nhân gian, còn gột rửa Yêu giới.

Tỷ như tầm quan trọng và tính đặc thù của trưởng tử, tỷ như theo đuổi và bản tâm của một võ giả. Cái trước làm Sesshomaru hiểu được sự tôn quý của bản thân, cái sau làm Sesshomaru xác định rõ ràng bá đạo là mục tiêu mình theo đuổi cả đời.

Song, phụ thân thế mà lại tìm nhân loại sinh bán yêu...

Rốt cuộc là thất vọng về hắn đến trình độ nào, mới có thể tìm nhân loại sinh người thừa kế? Chẳng lẽ phụ thân cho rằng, một bán yêu nho nhỏ có thể vượt qua Sesshomaru hắn hay sao?

Bởi vì khúc mắc không thể cởi bỏ này, Sesshomaru tuy rằng không so đo với bán yêu, nhưng thực sự từng chán ghét cậu ta. Cho nên, không nhớ kỹ tên bán yêu là chuyện thực sự rất bình thường.

Chỉ là hiện tại, thay vì nói là hắn bất mãn với bán yêu, chi bằng nói hắn bất mãn với phụ thân.

Bán yêu không thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng phụ thân vốn dĩ có thể chọn làm yêu tốt, lại không hoàn thành trách nhiệm của một đại tướng, một trượng phu, một phụ thân...

"Inuyasha." Sesshomaru đọc lại một lần cái tên này, rất mau phẩm ra ý tứ.

"Inu" (khuyển) là nguồn gốc huyết mạch của bán yêu, "Yasha" (Dạ Xoa) tượng trưng là ác quỷ la sát, người đặt tên ký thác kỳ vọng bán yêu có thể trở nên cường đại. Thực hiển nhiên, phụ thân hy vọng đứa nhỏ có thể sống sót, trở thành Yasha không dễ bị giết chết.

Mà nguyện vọng này, kỳ thật đã thực hiện được rồi.

Trầm ngâm một lát, Sesshomaru đã có được đáp án xoay người rời đi.

Dư lại Bokuseno cắm rễ tại chỗ, trong lòng thầm mắng con yêu khuyển này rốt cuộc có tật xấu gì, tự dưng luẩn quẩn trong lòng đến hỏi lão mấy vấn đề kỳ lạ.

Chẳng qua... nói qua cũng phải nói lại, tự dưng Sesshomaru đột nhiên muốn hỏi tên Inuyasha làm gì? Bọn họ có thể có giao thoa gì cơ chứ?

"Việc lạ hàng năm có." Bokuseno lẩm bẩm nói.

Liền tính ngay lúc này Myoga bỗng lại đây bảo lão "Sesshomaru quyết định làm một ca ca tốt", lão cũng sẽ không thấy kỳ quái đâu!

Kết quả thật đúng là tới ——

Chính ngọ ngày hôm sau, Bokuseno thấy một con quái ưng lớn chở một bọc hành lý to đùng đậu trong rừng, một con bọ chét bé tẹo từ đầu quái ưng bò xuống, nhảy lên nhánh cây gào khóc.

"Bokuseno, ngươi nhất định phải giúp ta với! Thiếu gia nhà ta bị Sesshomaru mang đi! Mang đi rồi a!"

Bokuseno: ...

Ngươi · nói · cái · gì?

Myoga khóc như bão: "Vài ngày, ta không phải yêu khuyển, căn bản không tìm thấy họ ở đâu! Cũng không biết thiếu gia ra sao rồi? Có đói bụng không, có thấy tủi thân không, biết đâu muốn khóc cũng không dám khóc? Sesshomaru trông không giống yêu quái biết chăm trẻ con a!"

"Vì cớ gì hắn muốn mang thiếu gia đi? Chẳng lẽ còn có thể vì nuôi dạy thiếu gia sao?"

Bokuseno: ...

Việc lạ hàng năm có, liền tính Sesshomaru thật sự quyết định nuôi dạy Inuyasha, lão cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Quả nhiên cây sống lâu rồi, loại chó nào cũng có thể gặp.

...

Nhân loại chăm trẻ, chu đáo tinh tế. Bón cơm cho trẻ ăn, giúp trẻ mặc quần áo, cùng trẻ chơi trò chơi, cùng trẻ chia sẻ ký ức tuổi thơ tốt đẹp.

Ví dụ như Yoriichi chăm Sesshomaru.

Yêu quái chăm trẻ, còn sống là được. Dậy sớm trẻ tự đi săn, dậy muộn trẻ tự nấu cơm, còn phải rửa bát đũa, giúp chải lông, nghe răn dạy, tự biến thành phiên bản "cẩu kiên cường" của chính mình.

Ví dụ như Sesshomaru chăm Yoriichi.

Yoriichi để ý người nhà, Sesshomaru được hầu hạ thành thói quen. Hai con cẩu đều rất vừa lòng với thực trạng, hoàn toàn không thấy không đúng chỗ nào.

Vì thế, bọn họ mỗi lần dừng lại, đều khiến yêu quái địa phương chú ý. Dần dà, thanh danh cẩu huynh đệ truyền lưu giữa các yêu quái thành hai loại cực đoan.

Tiểu yêu chỉ chỉ trỏ trỏ: "Mẫu thân, con đại yêu kia thật quá đáng, sao có thể để ấu tể tự đi săn mồi chứ?"

Đại yêu bóp cổ tay thở dài: "Con học ấu tể nhà người ta đi, mới tí tuổi đã biết chính mình vồ mồi."

Tiểu yêu: ...

Yoriichi cũng không biết mình bị dán lên cái mác "ấu tể nhà người ta", cho dù biết được, hơn nửa sẽ không để ý.

Lúc này, hắn đang dùng đao chặt trúc thành từng mảnh nhỏ dài, chuẩn bị đan một cái sọt tre to chút.

Theo sinh hoạt dã ngoại ngày càng dài, đồ vật cần mang theo ngày càng nhiều. Áo khoác lông chim, bát đũa trúc, nồi gỗ, len lông chó... Không đan sọt tre để đồ, huynh trưởng có lẽ sẽ cưỡng chế hắn ném bớt đồ đi.

Không thể được, mấy thứ này có thể dùng thật lâu.

Yoriichi đan sọt tre, Sesshomaru dựa dưới tàng cây nghỉ ngơi. Đại yêu nhìn thanh trúc trong tay bán yêu xuyên trái xuyên phải, dần dần dệt thành hình cái sọt, khó được, đôi mắt vàng của hắn mang theo tập trung.

Quý công tử lần đầu tiên nhìn thấy quá trình công cụ hình thành.

"Cái này ai dạy ngươi?" Sesshomaru hỏi.

"Không ai dạy ta." Yoriichi thành thật nói, "Ta chỉ xem một lần là học được."

'Thế giới thông thấu' có thể thấy rõ nội tạng ác quỷ, cũng có thể thấy rõ hướng đi các nhánh tre của sọt tre. Chỉ cần nhớ kỹ kết cấu, hắn tự mình có thể đan một cái.

Sesshomaru: ...

Đại yêu tăng thêm ba phần thâm trầm, bởi hắn phát hiện chính mình không thể "nhìn một lần" là học được cách đan sọt tre.

Không, vì sao hắn muốn học đan sọt tre, đây là chuyện nhàm chán chỉ có bán yêu mới làm.

Sesshomaru dời mắt, ngửa đầu nhìn về phía tàng cây lay động.

Ánh mặt trời loang lổ, bóng ma đong đưa, hướng gió chuyển biến mang theo mùi suối nước nóng, ở một nơi khá xa. Hắn không khỏi chuyển hướng nhìn nơi đó, chăm chú hồi lâu.

Sau một lúc lâu, Sesshomaru lấy lại tinh thần. Mắt thấy bán yêu còn đang bận trước bận sau, hắn nhíu mày: "Bán yêu, ngươi rất thích hầu hạ kẻ khác sao?"

Một chút bộ dáng của yêu quái cũng không có.

Yoriichi lắc đầu, thẳng cầu xuất kích: "Chăm sóc huynh trưởng là chuyện ta nên làm."

Lớn nhỏ có thứ tự, thủ lễ phụng huynh, đây là quan niệm của Yoriichi.

Hắn sinh ra vào thời Sengoku, tại loạn thế, địa vị võ gia cực kỳ cao thượng. Yoriichi sinh ra là con thứ tại võ gia, cho dù tiếp xúc với thế giới bên ngoài rất ít, cũng hiểu được cơ chế trưởng tử kế thừa của võ gia.

Hơn nữa huynh trưởng Michikatsu đối đãi hắn rất tốt, Yoriichi bất kể thế nào cũng sẽ không tranh thứ thuộc về huynh trưởng.

Không chỉ có thể, hắn càng muốn trở thành trợ thủ của huynh trưởng, giúp huynh trưởng thực hiện mục tiêu của mình.

Michikatsu từng nói: 【 Ta muốn trở thành võ sĩ mạnh nhất. 】

Hắn cười nói: 【 Vậy ta sẽ trở thành võ sĩ mạnh thứ hai. 】

Lúc đó mới mười tuổi, hồi ức hãy còn khắc sâu. Tiếc nuối là, huynh trưởng Michikatsu sau này không muốn làm người...

"Việc này không phiền phức một chút nào." Yoriichi ăn ngay nói thật, "Kỳ thật ta rất vui vẻ, huynh trưởng có việc cần dùng đến ta."

Sesshomaru không có lời nào để nói, chỉ có thể duy trì trầm mặc.

Hắn tuy rằng khá vừa lòng với việc bán yêu có ý thức về "tôn ti", nhưng không biết vì sao, lại cực không tán thành thái độ "thuận theo tuyệt đối" của bán yêu.

Tư thái đặt quá thấp... Bán yêu có thể cung kính, nhưng không thể thuận theo.

"Ngu xuẩn." Sesshomaru trầm giọng nói, "Chẳng lẽ chờ sau khi ngươi trưởng thành, ta yêu cầu ngươi giao ra lãnh địa của mình, ngươi cũng định chắp tay nhường ta sao?"

Yoriichi gật đầu.

Liền thấy huynh trưởng hắn nhặt lên hòn đá vụn, tinh chuẩn nện giữa trán hắn. Lúc này đây huynh trưởng không lưu tình chút nào, nện hắn ngã ngửa ra, cực đau!

"Nghe kỹ bán yêu." Sesshomaru nói, "Ta không cần ngươi thuận theo. Thái độ 'thuận theo' của ngươi, đối với một cường giả muốn ganh đua cao thấp với ngươi mà nói, là một loại vũ nhục."

"Loại thuận theo này, sẽ chỉ khiến đối phương căm ghét ngươi, thậm chí muốn giết chết ngươi."

Yoriichi che trán, mắt vàng ngơ ngẩn.

"Thật đúng là bị nhân loại dạy hư." Sesshomaru nói ra lời này không biết đã là lần thứ mấy, "Không thông qua tranh đoạt, chỉ thông qua nhường nhịn, thứ mình được đến không đại biểu mình chân chính có được."

Hắn không trông chờ con bán yêu đầu thiếu cây gân này nghe hiểu.

May mà bán yêu mới là ấu tể, thiếu vài cây gân cũng tạm thời có cách bổ sung.

Không ngờ, Yoriichi nghe hiểu.

Thời khắc này, đủ loại chuyện cũ hiện lên trong đầu hắn. Trong lúc hoảng hốt, Yoriichi sáng tỏ, sự "căm hận" huynh trưởng Michikatsu dành cho hắn đến từ nơi nào.

Có lẽ, thứ huynh trưởng muốn chưa bao giờ là nhường nhịn, mà là tranh đoạt, một loại tranh đoạt có thể làm cho hắn thua đến tâm phục khẩu phục.

【 Yoriichi, ta muốn trở thành võ sĩ mạnh nhất. 】

【 Không, huynh trưởng, võ sĩ mạnh nhất sẽ chỉ là ta. 】

Có lẽ đây mới là giải pháp chân chính giải quyết khúc mắc giữa hai huynh đệ, tiếc rằng hắn hiểu ra quá muộn.

"Không hổ là huynh trưởng..." Yoriichi buông cái tay che trán, lộ ra nụ cười nho nhỏ, "Là ta quá ngu dốt, luôn hiểu chuyện chậm một chút."

"Ngươi lại biết được cái gì?" Sesshomaru đứng dậy, nhìn xuống hắn.

Yoriichi ngửa đầu: "Nếu huynh trưởng muốn lãnh địa của ta, ta sẽ đánh với ngươi một trận."

Sesshomaru cười nhạt: "Bán yêu, chờ ngươi sống được đến thành niên rồi hãy nói mấy lời này."

Yoriichi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến huynh trưởng bảo mình "không cần thuận theo".

Hắn thử nói: "Huynh trưởng, ta chuẩn bị đồ ăn cho ngươi có tính là 'thuận theo' không? Nếu tính, vậy khi nào ngươi đói bụng thì tự mình tìm đồ ăn đi?"

【 Bán yêu, đói bụng thì tự mình tìm đồ ăn. 】

Sesshomaru: ...

Bán yêu không nói sai, nó xác thật là thiên tài "nhìn một lần là biết".

...

Yoriichi cuối cùng cũng không để Sesshomaru uống gió tây bắc.

Không còn cách nào, cho dù hắn không rõ huynh trưởng cụ thể bao nhiêu tuổi, nhưng luôn cảm thấy huynh trưởng với khuôn mặt thiếu niên 15 - 16 tuổi thế này cũng chẳng lớn bao nhiêu.

Đặc biệt là huynh trưởng còn mặc kimono che kín lá phong đỏ, sắc màu ấm hòa tan góc cạnh của hắn, khiến hắn nhìn qua càng thêm non nớt vài phần.

Là người đã sống hơn năm mươi, Yoriichi tự nhận mình "già" hơn huynh trưởng nhiều. Chẳng qua là thêm một bộ bát đũa mà thôi, không đến mức bắt huynh trưởng phải tự làm.

Lửa trại bốc cháy lên, sọ yêu quái bị nướng đến đỏ bừng.

Canh cá trắng ngà sủi bọt, rau dại nóng tỏa mùi hương. Yoriichi và Sesshomaru từng người cầm đũa tre, mặt đối mặt an tĩnh ăn cơm.

Ăn ăn, Yoriichi kéo kéo ống tay áo.

Ngắn một đoạn...

Có lẽ thời gian này toàn ăn thịt yêu quái, hắn phát hiện rời nhà không lâu, vóc dáng đã lâu không thay đổi trở nên cao hơn một chút.

Đối với việc này, Yoriichi rất vui sướng. Chỉ cần chậm rãi cao hơn, chờ hắn tìm được Muzan nhất định có thể giết chết y. Chẳng lẽ, muốn lớn hẳn chắc phải đợi thật lâu, rốt cuộc so với chiều cao của huynh trưởng, hắn còn kém xa lắm.

Yoriichi nhớ rõ Myoga nói qua, yêu khuyển muốn thành niên hình như cần từ trăm tuổi trở lên. Nói cách khác, hắn cần qua ít nhất một trăm năm mới cao lớn lên được. Mà hiện tại, tuổi tác huynh trưởng hẳn là xấp xỉ với hắn, không kém bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, Yoriichi tò mò hỏi: "Huynh trưởng, ngươi năm nay bao tuổi?"

Hắn muốn tính xem mình cần bao lâu mới cao được như vậy.

Sesshomaru: "209 tuổi."

Nhiều hơn hai đời người cộng lại, đôi mắt hắn lại lừa hắn.

Yoriichi: ...

Ca ngươi vĩnh viễn vẫn là ca ngươi.

Chương trước

Mục lục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét