Yoriichi nằm ngủ trong đống lông chim một đêm, sáng sớm dậy tóc rối như tổ quạ, còn cắm vài sợi lông.
Hắn lay lông chim xuống dọn dẹp chỉnh tề, vốn định bọc trong bọc hành lý mang đi, lại phát hiện bọc hành lý quá nhỏ căn bản không gói được nhiều lông chim như thế.
Phải vứt đi sao? Vứt đi thì tiếc lắm, tốt xấu còn có thể dùng để làm chăn.
Yoriichi không biết Sesshomaru sẽ dừng lại trong rừng rậm bao lâu, huynh trưởng hắn là người nói một không hai, một khi quyết định phải rời khỏi, tuyệt sẽ không dừng lại bởi hắn có gì không tiện, đặc biệt là nguyên nhân "làm chăn" như thế này.
Trừ việc nhanh chóng làm xong mọi thứ trước khi huynh trưởng bảo rời đi, hắn không còn cách nào khác.
Sesshomaru nhìn lông chim rơi đầy đất, bình tĩnh nói: "Sau giờ ngọ rời đi."
(*) Giờ ngọ: 12 giờ trưa.
Cứ để bán yêu làm chăn cũng tốt, đỡ phải nhằm vào nhung đuôi của hắn. Từ khi biết bán yêu sẽ thuận tay vặt lông chó, Sesshomaru ghét bỏ nhãi ranh này vạn phần.
Đại yêu đứng dậy, tính toán đi dạo một lúc.
Cách xa xa hắn quay đầu lại xem, liền thấy con bán yêu nọ ngồi xổm trên mặt đất, lanh lẹ nhặt lên từng sợi lông chó. Số lượng không tính nhiều, nhưng cũng có thể đan thành một đoạn dây thừng.
Rụng lông sao?
Loại chuyện này không hiếm thấy, nhưng không thường có. Dù sao cũng là yêu quái, ấu tể nếu gặp nhiệt độ không khí nóng hay lạnh quá sẽ thay lông, bạch khuyển thành niên không có loại phiền não này.
Trừ phi...
Sesshomaru không nói, trở tay sờ sờ nhung đuôi, trầm tư.
Hắn đã tròn hai trăm tuổi, là một con khuyển yêu thành niên. Cho dù phụ thân chết sớm, song những gì nên dạy hắn đều đã dạy cả. Nếu nhớ không lầm, bạch khuyển sau khi thành niên sẽ tiến vào kỳ lột xác.
Như rắn lột da để lớn lên vậy, bạch khuyển sau thành niên lột xác sẽ khiến yêu lực nhân lên. Nói chung, trên người bạch khuyển có bao nhiêu yêu văn thì lột xác bấy nhiêu lần, càng nhiều càng mạnh.
Mà sự lột xác của yêu lực sẽ tiến hành từ trong ra ngoài, là một loại thay thế vô tri vô giác, nước chảy thành sông.
Chỉ có hai thứ khiến bạch khuyển cảm giác được sự "thay thế" này, chính là: lông rụng mọc mới, nanh vuốt đứt gãy mọc lại.
Nghĩ tới đây, Sesshomaru mở bàn tay vuốt đuôi, chỉ thấy bên trong nằm vài cọng lông chó... Quả nhiên, lông trên người trở nên yếu ớt, khó trách con bán yêu kia tùy tay sờ sờ cũng vặt đi được không ít lông.
Sesshomaru chậm rãi tản bộ, tắm gội ánh nắng ban mai tự hỏi về dị thường trên người mình.
Đây là lần đầu tiên hắn lột xác...
Trên người phụ thân có sáu yêu văn, sau khi thành niên mỗi một trăm năm lột xác một lần, ở lần lột xác thứ tư liền trở thành đại tướng mạnh nhất Tây Quốc.
Trên người mẫu thân có bảy yêu văn, thời gian cần cho lột xác dài hơn mẫu thân một chút, nhưng nàng chưa cần lột xác đến lần thứ tư đã trở thành nữ vương đứng đầu Tây Quốc.
Làm con trai của hai người mạnh nhất Tây Quốc, Sesshomaru hắn kế thừa ưu điểm huyết mạch của hai bên một cách hoàn mỹ. Thậm chí, lúc sinh ra yêu văn trên người có tới mười bảy đạo, là việc chưa từng có.
Nguyên nhân chính là vì tộc bạch khuyển chưa từng có tiền lệ nào như hắn, cho nên tương lai của hắn đồng nghĩa với 'không biết'.
Ai cũng không đánh giá được hắn vừa thành niên không lâu liền bắt đầu lột xác yêu lực là tốt hay là xấu, bao gồm chính hắn.
Bóng hình Sesshomaru dần biến mất ở sâu trong rừng.
Ngửi được khí vị huynh trưởng đi xa, Yoriichi tạm thời gác xuống công việc trên tay, nhảy vào trong rừng tìm kiếm đồ ăn.
Tiếc nuối chính là, bởi vũ lực của hắn quá đáng sợ, phàm là yêu quái có tí đầu óc thì đều chạy trốn không thấy bóng dáng, Yoriichi không bắt được thịt ăn đành hái nấm và rau dại, lại ra suối nước nóng mò lên hai con cá chình.
"Nếu có cơm thì tốt rồi..." Hắn lẩm bẩm nói.
Cá chình và cơm là một món ăn tuyệt vời, kiếp trước sau khi rời nhà hắn mới có cơ hội ăn vài lần.
Không phải vì số lượng cá chình ít, mà vì cá chình khó bắt. Mọi người bắt không được cá trình trong ao hồ hay sông, liền ngồi canh ở bên dòng suối nào to chút, mỗi đến khi giao mùa xuân và hạ, bên suối luôn có rất nhiều người ngồi canh.
Hắn thường thường sẽ tránh họ, đi vào sâu trong rừng bắt cá chình. Khi đó Uta còn sống, mỗi khi hắn mang cá chình về nhà, bọn họ sẽ cùng nhau xử lý, nướng cá, ăn cùng với cơm, hưởng thụ thời gian sinh hoạt bình phàm và yên tĩnh.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang...
Thẳng đến khi hắn qua đời, cũng chưa có cơ hội cùng người nhà ăn một bữa cơm cá chình.
Hắn ngồi trông bữa sáng, hái được không ít cỏ dại bên suối. Lại hái lá cây, xoa mềm nhánh cỏ xâu lông chim với nhau. Tuy rằng chất lượng không bằng dây thừng đan từ lông chó, nhưng cũng may cỏ dại có rất nhiều, có còn hơn không.
Chờ nấu bữa sáng xong xuôi, trong rừng truyền đến tiếng bước chân.
Yoriichi ngẩng đầu, huynh trưởng hắn đúng giờ ăn quay trở lại.
Cho dù Sesshomaru không nói chuyện, Yoriichi cũng có thể đọc hiểu ý hắn, hẳn là muốn hỏi "hôm nay ăn gì".
Yoriichi đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Huynh trưởng, chúng ta cùng nhau ăn cá chình đi."
Sesshomaru: ...
Đại yêu quái lâm vào trầm mặc.
Con bán yêu này thật sự là ấu tể của tộc bạch khuyển á? Xác định không phải gian tế tộc mèo rừng cách vách phái tới à?
"Ngoài cá ra còn có gì?" Sesshomaru cũng không muốn ăn cá.
Yoriichi: "Rau dại."
Sesshomaru: ...
Ăn cá đi.
...
Sau giờ ngọ, Yoriichi đi theo Sesshomaru ra khỏi rừng rậm.
Ban ngày, có chú thuật sư cõng bọc hành lý đi dọc theo đường núi, mà bọn họ đi ở con đường ngay phía dưới, vượt qua gập ghềnh tiến về phía trước. Có gió thổi tới, khí vị trên dưới hòa lẫn vào nhau, chú thuật sư phát hiện không đúng nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên cười.
"Huynh trưởng, làm sao vậy?" Đứa trẻ đầu bạc mắt lam hỏi.
"Là đại yêu." Chàng trai đầu bạc mắt bịt vải trắng cười nói, "Ryu, phải học được dùng 'mắt' mình đọc thế giới này, gió sẽ nói cho ngươi biết phía dưới có cái gì."
"Đại yêu?" Gojo Ryu nghiêng đầu hỏi, "Nếu là yêu quái, vì sao không công kích chúng ta?"
Nam tử cười cà lơ phất phơ: "Bởi vì hắn cũng mang theo trẻ con, a, là một bán yêu, nào ai mang theo trẻ con đánh nhau bao giờ. Nếu thật sự ra tay, ta ngăn lại hắn trước, ngươi lập tức đi bắt cóc đứa nhỏ kia, chúng ta thắng chắc rồi!"
Vì cái gì ngươi có thể đem chuyện bắt cóc trẻ con nói ra một cách nhẹ nhàng vậy hả?
Gojo Ryu lạnh nhạt nói: "Huynh trưởng, ngươi thật là bỉ ổi."
Nam tử: ...
Cùng lúc đó, như là đã nhận ra chú thuật sư nhìn trộm, Sesshomaru khó được lựa chọn nghỉ chân, xuyên thấu qua rừng cây dày nhìn thoáng qua trên núi.
Yoriichi: "Huynh trưởng, làm sao vậy?"
"Là chú thuật sư." Sesshomaru quay đầu, lãnh đạm nói, "Bán yêu, nhớ kỹ cái mũi ngươi không phải dùng để trang trí, học phân biệt hương vị trong gió đi, nó sẽ nói cho ngươi hết thảy."
"Chú thuật sư?" Yoriichi nhớ tới vạn ác chi nguyên Uraume, "Bọn họ nhìn thấy chúng ta, không ra tay sao?"
Sesshomaru cười nhạt: "Bởi vì nhân loại rất nhàm chán, chỉ cần mang theo ấu tể thì không thể buông tay chân đánh nhau. Ta không có hứng thú ra tay với loại chú thuật sư này, cho dù hắn có thể xưng là mạnh."
Hóa ra, huynh trưởng cho dù chiến đấu, cũng sẽ tận lực tránh lan đến trẻ nhỏ sao?
Yoriichi thẳng cầu xuất kích: "Huynh trưởng thật là một người dịu dàng."
Sesshomaru: ...
Trên núi dưới núi, chú thuật sư và yêu quái đi lệch quỹ đạo, phân biệt tới địa phương khác nhau. Càng lúc càng xa, thẳng đến khi gió không còn mang theo hơi thở của đối phương, mới tính rời khỏi phạm vi công kích lẫn nhau.
Sesshomaru và Yoriichi không hề quay đầu lại, chú thuật sư lại nghiêng đầu cười cười.
"Thật là đáng sợ quá nha." Nam tử ngữ khí sung sướng.
Gojo Ryu: "Nghe giọng chẳng thấy sợ ở đâu hết..."
"Bởi vì còn chưa đến lúc phải sợ hãi." Nam tử nở nụ cười ý vị sâu xa, "Nếu ta bành trướng lãnh địa, họ xác thật không phải đối thủ của ta, nhưng thêm mấy năm nữa thì chưa chắc."
"Cả đại yêu lẫn bán yêu, trong cơ thể đều có một loại lực lượng cực kỳ đáng sợ."
"Nhớ kỹ, Ryu." Nam tử đặt tay lên đầu em trai, xoa xoa, "Nếu ta còn sống, ngươi gặp được đại yêu vừa rồi liền tránh đi; nếu ta đã chết, ngươi không cần về nhà Gojo, đi tìm đại yêu."
"Huynh trưởng!"
"Điện thờ nhà Gojo phong ấn ngón tay của Ryomen Sukuna, ngươi không thể ở lại đó, đây là nguyên nhân ta mang ngươi rời đi." Nam tử cong môi, "Mà hiện tại ta muốn tới Tsuchimikado lấy một ngón tay khác."
"Đến lúc đó, kết cục của ta chỉ có hai, hoặc là ta tìm thấy nguyền rủa sư và giết chết gã, hoặc là ta bị nguyền rủa sư bao vây diệt trừ."
"Chú thuật sư mạnh nhất nhà Zenin chết tại chùa Shirakawa, chú thuật sư mạnh nhất nhà Kamo chết tại chùa Tenkashiko, phần đường còn lại cần thiết do nhà Gojo gánh vác." Đây là trách nhiệm của hắn.
"Chính là, vì sao cần tìm đại yêu?" Gojo Ryu ngẩn ngơ.
"Cái này ý hả ——" Nam tử kéo dài giọng, "Bọn họ đều đầu bạc, chúng ta cũng đầu bạc, đầu bạc nhất định đều là người tốt ha ha ha!"
Gojo Ryu: ...
Hôm nay cũng là một ngày cực độ ghét bỏ huynh trưởng.
...
Đêm, sơn động tại huyền nhai.
Ánh lửa lập lòe, xương thú tỏa ánh sáng lạnh. Hai cẩu huynh đệ ăn uống no đủ ngồi trên lớp cỏ lót, Sesshomaru nhắm mắt dưỡng thần, Yoriichi còn đang dùng dây cỏ đan lông chim.
Hắn vốn đã đan lông chim thành áo khoác, khổ nỗi nhánh cỏ quá mức yếu ớt, mới đi có tí đã hỏng rồi. Không còn cách nào khác, hắn đành phải đan lại một lần nữa.
Yoriichi nghiêm túc chiến đấu với lông chim, tiếng soạt soạt không ngừng truyền đến.
Sesshomaru mở mắt ra, cảm thấy răng nanh hơi phát ngứa. Hắn hiểu, kỳ lột xác yêu lực ngày càng đến gần, ít ngày nữa thân thể hắn sẽ tiến hành thay đổi từ cũ sang mới.
Giơ tay vén lên tóc bạc, hắn thoáng nhìn thấy không ít lông rụng. Lại nhìn về phía nhung đuôi, hắn phát hiện lông mới đã mọc lên, cùng phần lông cũ rụng ra xếp chồng thành một tầng dày.
Sesshomaru vốn định rũ chúng đi, nhưng khi duỗi tay ra chợt nghĩ đến cái gì.
Trầm mặc một lát, hắn ném nhung đuôi đến cạnh bán yêu: "Chải lông."
Yoriichi không hiểu ra sao.
"Bán yêu, chải lông nhung đuôi." Sesshomaru mở đôi môi cao quý, "Phần chải ra tùy ngươi sử dụng."
Yoriichi sửng sốt một lát, ánh mắt hơi sáng.
Hắn là người rất ít biểu lộ cảm xúc, trừ bỏ lúc huynh trưởng tặng quà cho hắn. Kiếp trước, Michikatsu tặng hắn một cây sáo mình tự tay làm; hiện tại, huynh trưởng yêu quái định tặng hắn chút lông.
Đối với Yoriichi mà nói, quan tâm đến từ huynh trưởng là thứ nên quý trọng cả đời.
Đó là thân tình mà hắn luôn khát cầu...
"Huynh trưởng, ta không có lược."
"Ngươi không có móng vuốt sao?"
Vì thế, Yoriichi đứng bên cạnh nhung đuôi dài, vươn hai bàn tay nhỏ chải lông. Hắn cho rằng chải lông rất dễ dàng, lông chó rụng xuống hẳn có thể đan thành dây thừng dài tầm một cánh tay, cũng đủ bù vào chỗ cỏ hỏng.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới, chải lông có chó loại lớn không phải càng chải càng ít, mà là càng chải càng nhiều.
Khó khăn lắm lướt vài đường, trên tay đã dính một đống lông chó. Lúc đầu hắn nghi là do lực vuốt của mình quá mạnh, kết quả phát hiện chẳng sợ hắn không chải lông, lông chó trên nhung đuôi cũng rụng từng tầng từng tầng một.
Yoriichi trầm mặc ba giây, cuối cùng vẫn tiếp tục làm.
Dần dần, trong sơn động xếp chồng một ngọn núi nhỏ toàn lông chó. Đừng nói đan dây thừng, Yoriichi cảm thấy mình có thể đan hẳn một cái chăn.
Sesshomaru quay đầu đi nghỉ ngơi, căn bản mặc kệ bán yêu mệt sống mệt chết.
Hơn nửa ngày, Yoriichi mới chải xong nhung đuôi. Tiếp theo, hắn vừa dọn lông chó, vừa hỏi thử: "Huynh trưởng, thân thể ngươi không thoải mái sao?"
Sesshomaru: "Không có không thoải mái." Chỉ là kỳ lột xác yêu lực mà thôi.
Yoriichi không nói, rốt cuộc không chọc thủng lời nói dối thiện ý của huynh trưởng, hắn nhất định không muốn làm mình lo lắng.
Nhưng trên thực tế, bệnh này hắn gặp qua...
Kiếp trước tại Đoàn Diệt Quỷ, chó nhà Rengoku-san trên da xuất hiện đốm, ngày nào cũng rụng lông. Sau đó có vị y giả dùng thảo dược chữa khói, nghe nói cần uống thuốc mới có thể có hiệu quả.
Hắn còn nhớ rõ phương thuốc kia.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, Sesshomaru đi tản bộ trong rừng về phát hiện, bán yêu có được một đống lông của hắn không hề đan dây dừng cũng không hề săn thú, mà ngồi xổm bên đống rửa dùng công cụ đơn giản đun thuốc.
Mùi thuốc cực nồng, nước đen sôi sùng sục, còn nổi bọt khí màu xanh lơ, vừa nhìn là biết kịch độc trong kịch độc.
Nhưng bán yêu lại bưng bát lá, đưa tới trước mặt hắn, dùng khuôn mặt đen sì do bị khói xông cung kính nói: "Huynh trưởng, đây là bữa sáng của ngươi."
【 Huynh trưởng, đây là một mảnh hiếu tâm của ta. 】
Sesshomaru: ...
Bữa sáng... Giờ đến cả cá cũng không có luôn sao?
Tác giả có lời muốn nói: PS: Sesshomaru: Chó cũng không ăn thứ này!
Yoriichi: Huynh trưởng, ta thật sự không muốn hại ngươi. 【 uống một hơi hết sạch.jpg 】
Sesshomaru: ... 【 không thể không rút ra Thiên Sinh Nha.jpg 】
Editor có lời muốn nói: Trong trường hợp các bạn thắc mắc, đúng là cùng một thời gian không thể có hai Rokugan, nhưng việc này tác giả sẽ giải thích sau, không phải plot hole nhá :v
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét