Thứ Hai, 29 tháng 7, 2024

KNLMNCKTC - Chương 17

Đêm khuya thâm trầm, ánh trăng sơ hiện.

Sesshomaru ngồi dưới tàng cây, lót nhung đuôi nghỉ ngơi.

Có gió từ từ tới, vén lên vài sợi tóc bạc; sương mù bao trùm, tan bớt đi vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn. Dường như chỉ khi hắn nhắm mắt không nói, ánh trăng mới có thể nhân cơ hội tới gần, xua tan mũi nhọn của hắn.

Chẳng qua, nghỉ ngơi luôn có lúc kết thúc.

Sesshomaru mở mắt ra, vẻ lạnh băng càng thêm sâu thẳm. Hắn không hề quay đều về phía Inuyasha, chỉ đứng thẳng dậy, nâng bước liền đi.

Không bao lâu sau, môi răng hắn phun ra dòng khí nhẹ: "Ngu xuẩn."

Mắng chính là con bán yêu không thức thời nọ.

Kỳ thật, ngoài miệng nói là "Nếu ngươi có thể sống sót tìm thấy ta", nhưng Sesshomaru không rời khỏi Inuyama quá xa. Chỉ tùy ý tìm một góc rừng nghỉ tạm, chờ một kết quả.

Chờ xem Aizen có hay không ra chiêu hồi mã thương (1), chờ xem bán yêu có hay không dũng khí rời đi.

Nếu rời đi, đồng nghĩa với việc bán yêu chủ động cắt đứt liên hệ với nhân loại, lựa chọn vâng theo huyết mạch đi con đường của yêu quái.

Nếu vậy, chỉ cần bán yêu nguyện ý vứt bỏ trái tim nhân loại, chứng minh lòng can đảm của bản thân, nể mặt huyết mạch, Sesshomaru hắn không ngại dẫn theo cậu ta một thời gian, dạy cậu ta sử dụng móng vuốt và răng nanh.

Nếu lưu lại, chứng tỏ bán yêu không thể dứt bỏ ràng buộc với nhân loại, lựa chọn phục tùng cảm tính, mặc mình hư thối bên cạnh trong nhân loại, không phải người cùng đường với hắn.

Chỉ cần chờ một chút, chờ một chút...

Buồn cười chính là thẳng cho tới lúc trăng lên giữa trời, trong rừng trừ bỏ chính hắn đang nghỉ ngơi, ngay cả một con tạp toái mò tới cũng không có.

Hắn đã đánh giá cao nó rồi.

Bán yêu chung quy chỉ là bán yêu, cho dù trong cơ thể chảy dòng máu yêu quái, cũng không thể biến thành yêu quái chân chính. Thậm chí, cả cái tâm vọng tưởng thành yêu quái cũng không có.

Thật đáng buồn làm sao.

Lựa chọn của bán yêu hợp tình hợp lý, đồng thời nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn vốn tưởng bán yêu sẽ có chút cốt khí, không ngờ là hắn nhìn lầm.

Ngu xuẩn, ngu không ai bằng.

Sesshomaru chắc chắn, nếu Aizen tìm tới bán yêu lần thứ hai, bán yêu không có khả năng tiếp tục sống sót.

Chẳng qua, chuyện này đã không còn quan hệ gì với hắn nữa. Từ lúc bán yêu lựa chọn nhân loại trở đi, đó là kết cục đã chú đ... ân?

"Tạch tạch" từng tiếng vang nhỏ, là tiếng bước chân ai ở chạy vội. Bước qua khe suối, nước trong nhẹ bắn, lên lên xuống xuống cùng với tiếng lá khô xào xạc, có vẻ rất nhẹ nhàng.

Khó được, Sesshomaru mở to đôi mắt vàng, nghiêng mặt nhìn về phía sau. Chỉ thấy bán yêu tam đầu thân đẩy bụi cỏ chui ra, khi nhìn thấy hắn ánh mắt hơi sáng.

"Huynh trưởng đại nhân." Yoriichi đứng dậy vỗ vỗ kosode, ngửa đầu, đá cầu thẳng chào hỏi, "Là ta đến chậm, khiến ngươi đợi lâu."

Sesshomaru; ...

Đại yêu nhìn hắn, biểu tình cực lạnh: "Ngươi làm thế nào làm được?"

Yoriichi không hiểu ra sao.

"Khí vị." Sesshomaru bình tĩnh nói, "Vì sao trên người ngươi không có khí vị?"

Từ Inuyama đến đây không tính quá xa, nhưng cũng không phải gần, Dọc theo đường đi không có đại yêu cũng có tạp toái, chẳng sợ bán yêu may mắn tránh thoát tất cả nguy hiểm, chẳng lẽ còn có thể tránh cả việc để lại mùi?

Cố tình, hắn thật đúng là không ngửi được tí mùi nào dù chỉ một chút, vì sao?

"Khí vị?" Yoriichi biết gì nói nấy, "Đó là hiệu quả của hô hấp pháp, huynh trưởng."

"Hô hấp có thể khiến cho khí bên trong và bên ngoài cơ thể trao đổi, cũng có thể trao đổi lực lượng trong và ngoài, thậm chí có thể dung hợp. Chỉ cần biết hô hấp, trên người liền không có khí vị."

Chỉ cần biết hô hấp liền không có khí vị?

Chỉ cần biết hô hấp?

Sesshomaru: ...

Yoriichi không hề giấu giếm nửa phần, tuy rằng trình độ giao lưu không quá cao: "Huynh trưởng, nếu ngươi cần hô hấp, ta sẽ dạy ngươi."

Sesshomaru: ...

Nghe cẩu ngôn cẩu ngữ của bán yêu, Sesshomaru chỉ cảm thấy khớp xương nắm đấm mình phát ngứa. Không biết vì sao, hắn có chút muốn dùng nắm tay gõ đầu bán yêu, gõ đôi ra xem trong đầu bán yêu rốt cuộc chứa loại chất lỏng gì.

Nhưng làm một con khuyển yêu thành niên, so đo với ấu tể không khỏi quá kỳ cục.

Sesshomaru trầm mặc một lát, xoay người rải bước rời đi.

Nếu bán yêu tìm được hắn, hắn tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình. Chỉ là mang theo bên người một đoạn thời gian mà thôi, hắn còn không đến mức bảo vệ không nổi một con bán yêu.

Chẳng qua, mang theo bán yêu bao lâu, mang bán yêu như thế nào, toàn xem tâm tình của hắn. Mà hiện tại, tâm tình của hắn thực bình thường.

Vì thế, Sesshomaru không hề vì đằng sau mình có một con ấu tể bám theo mà thả chậm bước chân, cũng không hề lựa chọn con đường nào tương đối bằng phẳng chút mà đi.

Hắn lường trước bán yêu sẽ té ngã oán giận khóc thút thít, hoặc bò lên cắn răng đi trước, hoặc lên tiếng khẩn cầu hắn đi chậm một chút. Nhưng hắn không ngờ, bán yêu không chỉ đuổi kịp bước chân hắn, còn đuổi theo một cách... rất nhẹ nhàng?

Yoriichi chạy chậm bên người Sesshomaru: "Huynh trưởng, chúng ta đi nơi nào?"

Hô hấp không loạn, còn có tâm tình nói chuyện phiếm.

Đại khái đã quen với việc bán yêu luôn mồm "huynh trưởng huynh trưởng" sửa mãi không xong, Sesshomaru lười nói thêm gì, chỉ trả lời: "Đi tìm nơi nào qua đêm."

"Nơi qua đêm..." Yoriichi có chút tò mò, "Thì ra yêu quái cũng cần qua đêm sao?"

Sesshomaru: ...

Bước chân hơi dừng, Sesshomaru vốn không phải người nói nhiều, càng không có tâm tình nói chuyện phiếm. Nhưng lúc này nghe thấy câu hỏi ngu ngốc của Yoriichi, khó được nhăn mày.

"Bán yêu ngu xuẩn, ngươi cho rằng yêu quái là cái gì?"

Yêu quái là cái gì, Yoriichi thật đúng là không rõ. Kiếp trước hắn chỉ gặp qua ác quỷ mà thôi, kiếp này tất cả hiểu biết của hắn về yêu quái đều xuất phát từ Myoga.

Yoriichi thành thật nói: "Myoga gia gia nói, yêu quái là một loại quái vật buổi tối không ngủ được, chuyên đi bắt trẻ con ăn. Huynh trưởng, là vậy sao?"

Sesshomaru: ...

Từng khớp xương tại nắm đấm lại phát ngứa, đại yêu quái chưa từng tiếp xúc với ấu tể phát hiện, bất kể mình có giải thích rằng yêu quái không nhàm chán như vậy, hay là nói thẳng ra Myoga đang nói hươu nói vượn, đều là cách làm ngu xuẩn.

Bởi giải thích sẽ tạo ra nghi hoặc mới, nghi hoặc mới sẽ cần thêm giải thích.

Sesshomaru không nghĩ tự tạo rắc rối cho mình, dứt khoát nói: "Câm miệng bán yêu, an tĩnh đi theo."

Phía sau quả nhiên không còn tiếng động, ngoại trừ tiếng chạy chậm nhẹ vang. Bọn họ cứ như vậy đi hồi lâu, đại yêu quái bá đạo ở phía trước mở đường, bán yêu nhẹ nhàng theo phía sau.

Ánh trăng trút xuống, hai cái bóng ở bên nhau kéo dài. Có tiểu yêu trốn trong bóng tối, chúng nó tham lam nhìn chằm chằm bán yêu, lại khiếp sợ khí thế của đại yêu nên không dám tới gần.

Bồi hồi, du đãng, chúng nó chờ bán yêu lạc đàn, không nghĩ tới đại yêu chậm lại bước chân.

Đi một hồi lâu, bán yêu vẫn hô hấp vững vàng, tốc độ không hề chậm đi, xem ra xác thực có thứ gọi là 'hô hấp pháp'. Sesshomaru nghĩ như thế.

Bất thình lình, Sesshomaru hỏi: "Ai dạy ngươi hô hấp pháp, Aizen sao?"

Yoriichi lắc đầu: "Ta trời sinh liền biết hô hấp pháp."

Sesshomaru: ...

Đại yêu quái bình tĩnh nhìn chăm chú xoáy tóc trên đỉnh đầu Yoriichi, cuối cùng vẫn không ra tay. Con bán yêu này rốt cuộc không còn đường sống mà tiếp tục ngu xuẩn.

Sắc trời đêm ngày càng sâu.

Yoriichi nói không nên lời hiện tại là mấy giờ, chỉ biết gió càng ngày càng lạnh. Đến lúc này, huynh trưởng hắn mới dừng bước chân, nói cho hắn biết đã tìm được nơi qua đêm.

Không phải nông trại hay quán rượu, không có tẩm cư hay cung điện, có chỉ là một sơn động một mặt thông khí, ba mặt khác là tường đá.

Huynh trưởng hắn không hề để ý việc điểm dừng chân quá đơn sơ, còn tìm một chỗ ngồi, lót nhung đuôi dựa vào. Nhung đuôi dài trắng như tuyết thừa ra ngoài một đoạn to, Yoriichi ôm bọc hành lý tưởng tới gần, lại bị huynh trưởng trừng mắt nhìn.

Sesshomaru: "Bán yêu, tự đi tìm chỗ đi."

Yoriichi hơi rũ tai chó, nhẹ nhàng đặt bọc hành lý xuống, nhấc chân chạy ra ngoài.

Bán yêu theo hắn thật lâu, trên người có khí vị của hắn, Sesshomaru không hề lo lắng đối phương sẽ bị tạp toái bắt mất. Chỉ là, mỗi vì bị hắn từ chối tới gần thôi đã giận dỗi chạy, quả nhiên bị nhân loại dạy hư.

A, trong thành của nhân loại có cẩm y ngọc thực có đệm chăn êm ấm, ở bên ngoài cái gì cũng không có.

Bán yêu không quen cũng phải quen, trừ phi tự chạy về thành Inuyama, nếu không đừng tưởng rằng mình là trẻ con thì hắn phải ra tay chăm sóc.

Giữa yêu với yêu không có thứ nhân loại gọi là tình thân, xuất hiện càng nhiều là chém giết giữa yêu cùng huyết thống. Hắn quyết định dẫn dắt cậu ta một thời gian, đã là cực kỳ nhân từ.

Không về, vậy chết luôn ở ngoài cũng được.

Nghĩ vậy, Sesshomaru tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng hắn không dự đoán được, Yoriichi rời đi không phải vì giận dỗi, mà là vì tìm một bó củi mang về.

Tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của Sesshomaru, Yoriichi lanh lẹ xếp củi thành chồng, dùng chú lực nhóm lửa. Có ánh sáng, hắn lấy ra cỏ khô bày bên cạnh, chỉnh tề bày thành hai tảng lớn.

"Huynh trưởng, hương vị của cỏ khô không cay mũi." Yoriichi nói, "Xin nghỉ ngơi trên cỏ khô trong chốc lát đi."

Sesshomaru: ...

Rốt cuộc kiếp trước là người đàn ông tự rời nhà trốn đi còn tự nuôi lớn chính mình, năng lực cầu sinh nơi dã ngoại của Yoriichi quả thực level max. Hắn dùng hòn đá vây quanh lửa trại, lại dùng củi thừa ngăn bên ngoài cỏ khô, tránh đệm cỏ bị gió thổi bay.

Làm xong hết thảy, hắn lấy ra 《 Quỷ Đạo Bách khoa toàn thư 》 làm gối, lấy thêm một cái áo kosode khác trong bọc hành lý ra đắp trên người.

Yoriichi an tĩnh nằm bên ngoài nhung đuôi, hơi ngáp: "Huynh trưởng, đừng ngồi cách đống lửa quá xa, sẽ cảm lạnh."

Sesshomaru: ...

Lửa trại, cỏ lót, những thứ đối với đại yêu là dư thừa, nhưng đối với bán yêu thì thành vật không thể thiếu.

Hắn quên mất, bán yêu chỉ là bán yêu, trước mắt chỉ là một con ấu tể ba tuổi. Ấu tể cùng tuổi của tộc bạch khuyển cũng sẽ cầu che chở dưới nhung đuôi của trưởng bối, hắn có lẽ đã trách móc quá nặng nề.

Nể tình huyết mạch, cũng xem ở cậu ta có gan rời thành...

Nhung đuôi tuyết trắng rơi xuống, bao trùm lên người Yoriichi. Rất ấm áp, còn mang theo hương vị tươi mát như được phơi dưới ánh mặt trời.

Yoriichi cuộn tròn bên dưới nhung đuôi, hoảng hốt nhớ tới thật lâu thật lâu trước, huynh trưởng Michikatsu trộm mang chăn mới của mình nhét vào phòng nhỏ của hắn, nói cho hắn: 【 Yoriichi, buổi tối nhớ đắp chăn nha, không thì sẽ cảm lạnh. 】

Huynh trưởng a...

"Cảm ơn ngươi, huynh trưởng." Yoriichi nhắm mắt lại, dần dần ngủ.

Sesshomaru không nói, chỉ ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, không hề nghĩ tới việc hình tượng hắn dùng nhung đuôi bao lấy ấu tể, cực kỳ giống mặt trăng trên bầu trời dùng ánh sáng của mình bao lấy các vì sao.

Nếu bán yêu có thể tiếp tục nghe lời thế này, thì cũng không xem như...

Đột nhiên, Sesshomaru mở mắt, ánh mắt sắc bén.

Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn nhìn về phía Yoriichi có sát khí lập lòe.

Yoriichi làm thợ săn quỷ, tự nhiên cực độ mẫn cảm với sát khí. Khoảnh khắc nhận thấy được, hắn gần như ngay lập tức cảnh giác. Ai ngờ xoay người nhảy lên, phát hiện tản sát khí về phía hắn không phải ác quỷ cũng chẳng phải thuật sĩ, mà là huynh trưởng vừa phân cho hắn một đoạn nhung đuôi.

Trong lúc nhất thời, Yoriichi suy nghĩ rất nhiều.

Chẳng hạn như huynh trưởng là yêu quái, sẽ ăn trẻ con. Huynh trưởng lừa hắn ra ngoài nướng ăn, lửa còn do chính hắn đốt...

Hắn tuyệt nhiên không nghĩ tới một loại tình huống ——

Sesshomaru lạnh lùng nói: "Bán yêu, nếu ngươi dám đái dầm, ta liền giết ngươi."

Yoriichi: ...

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Yoriichi: Huynh trưởng, ta một tuổi đã không còn đái dầm nữa, ngươi mấy tuổi thì hết?

Sesshomaru: ...

PS: Hỗ động giữa cẩu huynh đệ thật khó viết, tui vì cái gì lại chọn viết hai ông này lúc ý đầu có nhất định bị lừa đá = =

Chương trước

Mục lục

Chương sau

__________

(1) Hồi mã thương (chữ Hán: 回馬槍) hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Kỹ thuật cốt yếu của Hồi mã thương nguyên thủy phải gồm 03 yếu tố đó là vũ khí (thương), phương tiện (ngựa - mã) và chiến thuật (hồi - đột ngột tập kích trở lại).

Nói chung đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.

Mặc dù đây là một thế võ nhưng với sự lợi hại bởi yếu tố bất ngờ và hiệu quả, dụng rộng rãi trong võ thuật Trung Hoa. Đặc biệt, thuật ngữ "Hồi mã thương" không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu. (wikipedia)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét