Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2022

TPTTTCKD - Chương 117

Mười phút vừa hết, Mộc Kha liền như con mèo đi lạc chổng mông nhảy cẫng lên, mở cửa dáo dác ngó ngó, chắc chắn không có giáo viên đi tới, Mộc Kha bắt đầu gõ cửa phòng thủ công bên cạnh liên tục.

"Bạch Lục!" Mắt Mộc Kha mơ hồ dâng lên lệ ý, "Bạch Lục! Em nghe lời anh đợi mười phút, hiện tại hết mười phút rồi! Anh đi ra đi!! Em không muốn chạy một mình!"

Miêu Cao Phụ ôm Mộc Kha không ngừng tay đấm chân đá nhấc ra: "Chờ chút nữa giáo viên sẽ tới đấy! Chúng ta đi trước, Bạch Lục lát nữa sẽ theo kịp! Mày chạy chậm hơn nó mà!"

"Không muốn!" Tiểu Mộc Kha gào khóc khản cổ, "Em không muốn bỏ anh ấy lại chạy một mình! Muốn chạy cùng nhau chạy! Anh ấy chưa bao giờ bỏ em lại!"

Miêu Cao Phụ ngẩn ra, bị Tiểu Mộc Kha chộp lấy cơ hội chạy thoát.

Mộc Kha cố nhịn tiếng nức nở, tùy tiện dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt chảy đầy mặt, cậu vừa nhìn hành lang chú ý xem có giáo viên tới không, vừa tiếp tục nghẹn ngào điên cuồng gõ cửa: "Bạch Lục!! Anh mở cửa ra đi! Coi như em xin anh đấy! Anh mở cửa ra!"

Cánh cửa đột ngột mở ra, Tiểu Bạch Lục hoàn hảo không tổn hao gì, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt đứng ở cửa.

Cậu mặt không đổi sắc nhìn Tiểu Mộc Kha đang kêu la: "Anh không phải bảo em đi trước sao?"

Tiểu Mộc Kha khóc thút thít lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng, giống con mèo nhỏ bị bỏ rơi liều mình nhào lên người Tiểu Bạch Lục, sợ hãi chỉ trích: "Anh dọa chết em huhuhu! Sao anh không mở cửa!"

"Lưu Giai Nghi không đi." Tiểu Bạch Lục né người tránh, thân hình hơi lung lay, cuối cùng thần sắc trấn định giữ vững, nhưng khóe miệng mơ hồ có tia máu rỉ ra, đôi mắt nhìn Mộc Kha đang cầm chặt tay mình khóc vô cùng đau lòng, lộ ra biểu tình hơi hoang mang luống cuống.

Cậu chưa từng tiếp nhận loại nước mắt kì quái và nhiệt liệt như thế, khiến cho cậu vốn đang mệt mỏi không biết nên xử lý ra sao.

Cuối cùng Tiểu Bạch Lục vỗ bả vai Tiểu Mộc Kha, cậu nhàn nhạt thu tay: "Em ấy muốn ở lại chỗ này, nhờ anh vẽ một bức tranh tặng cho anh trai, anh liền vẽ, có thể lúc đang vẽ tập trung quá không nghe thấy em gọi, bây giờ anh vẽ xong rồi, giáo viên sắp tới, chúng ta đi nhanh lên một chút."

Bạch Lục cố nén cảm giác ăn mòn từ sâu trong lục phủ ngũ tạng, sắc mặt thờ ơ đi theo sau Tiểu Mộc Kha, trước khi đi cậu quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi ngồi trên bệ cửa sổ một cái.

Lưu Giai Nghi ngửa đầu nhắm mắt lại tắm mình trong nắng sớm, những sợi tóc xơ của cô bé dưới ánh mặt trời tựa như sợi tơ vàng bao phủ trên đầu và trên gò má cô, giống một vầng sáng thánh khiết, cô bé an tường dựa vào cửa sổ, lông mi cũng được mạ lên một tầng sắc vàng rực rỡ.

Dưới ánh nắng ban mai vàng tươi tràn đầy hi vọng, Lưu Giai Nghi chậm rãi mở mắt, quay đầu cùng Tiểu Bạch Lục nhìn nhau.

Lưu Giai Nghi ngược sáng, ánh mắt phủ sương trắng mông lung đặt trên thân hình nhỏ gầy yếu ớt của cô bé tạo cảm giác thuần khiết tựa thiên sứ, trong tay cô bé cầm bức tranh đơn giản Bạch Lục vừa vẽ cho mình —— trong tranh Lưu Giai Nghi ngồi trên giường bệnh, tư thế hoàn toàn ngược lại với tư thế thoải mái của cô bé bây giờ —— cô bé ôm lấy đầu mình rúc giữa đầu gối, như con chim non sợ sệt, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân to rộng, trong tay gắt gao cầm con búp bê vải Bạch Liễu hỏng với cái đầu bị bẻ ngoắt 180 độ.

【 Anh tương lai tại sao phải cứu em? 】

【 Anh không biết. 】

【 Vậy anh hiện tại tại sao phải cứu em? 】

【 Anh cũng không biết. 】

【 Thế... trong mắt các anh em trông thế nào? 】

【 Ừm... Đại khái là như vầy, em có thể thấy sao? 】

【 Đạo cụ giúp em khôi phục thị lực đã hết thời gian sử dụng, bây giờ em không nhìn thấy. 】

【 Thế thì chờ thêm chút đi, chờ khi nào em có thể nhìn thì xem, luôn có một ngày như vậy, Lưu Giai Nghi. 】

Người bị đầu độc và người đi đầu độc vô cùng bình thản trò chuyện với nhau, làm chuyện xấu giống như một thứ gì đó in trong xương máu họ vậy.

Họ đều là trẻ hư trời sinh, không hề có nhận tri gì về 'ác' —— họ ra đời trong tội ác, chịu hành hạ trong tội ác, đối với tội ác đã chết lặng và thói quen.

Nhưng bởi vì có người nguyện ý làm chuyện tốt với họ, vô điều kiện, chịu hết hành hạ cũng nguyện ý đem lại ánh mặt trời, ấm áp mà họ chưa từng thấy qua, cho nên cây dại như họ cuối cùng cũng sẽ hướng về phía ánh sáng mà sinh trưởng.

Bạch Lục xoay người rời đi, cậu đi theo sau Mộc Kha, mí mắt dần dần khép lại, bất kể nhẫn nại thế nào thì khóe miệng vẫn trào ra máu tươi không ngừng, dần dần làm ướt quần áo cậu, cậu cau mày che miệng, rất nhanh Mộc Kha liền phát hiện Bạch Lục không ổn, cậu sụp đổ kêu: "Bạch Lục! Sao anh lại hộc máu! Anh làm sao vậy!"

【 Hệ thống cảnh cáo: Thân phận phụ người chơi Bạch Liễu đang trong debuff trúng độc, giá trị sinh mạng liên tục giảm xuống! Hiện tại: 27... 】

"Miêu Cao Phụ, cõng tôi, trong vòng mười phút chúng ta phải chạy tới góc chết ẩn sau tượng thần tại giáo đường, trong giáo đường không thể giết trẻ em, nếu để Lưu Giai Nghi đuổi kịp chúng ta đều phải chết." Bạch Lục tỉnh táo lại suy yếu ra lệnh, "Chạy mau!"

Bạch Lục ra lệnh xong, ý thức liền lâm vào hôn mê, Miêu Cao Phụ luống cuống tay chân cõng Tiểu Bạch Lục, bắt đầu chạy về phía giáo đường.

Bạch Lục tựa lên lưng Miêu Cao Phụ, mí mắt dần dần khép lại, tứ chi thoát lực thả lỏng đung đưa.

Tiếng hô hấp của cậu dần dần yếu ớt, mũi và khóe miệng không ngừng có máu tươi chảy ra, theo cằm nhỏ giọt xuống mu bàn tay rồi rải rác dọc con đường mòn, máu chảy ra còn khiến cậu bị trơn nghiêng sang một bên, mắt thấy sắp tuột khỏi lưng Miêu Cao Phụ, vẫn là Mộc Kha hết hơi chạy đăng sau giơ tay giữ, mới miễn cưỡng giữ được Bạch Lục nằm trên lưng Miêu Cao Phụ.

Mộc Kha chạy theo sau Miêu Cao Phụ, vì vận động kịch liệt và cảm xúc mãnh liệt, trái tim cậu chưa từng đau như thế bao giờ, đôi mắt Mộc Kha gắt gao nhìn chằm chằm con người như sắp chết đi trên lưng Miêu Cao Phụ, trên gương mặt toàn là nước mắt: "Tại sao có thể như vậy..."

Miêu Cao Phụ đầy đầu mồ hồi chạy tới giáo đường, đặt Bạch Lục xuống đất.

Bạch Lục phí sức xê dịch vị trí của mình, cậu dựa vào tường, ánh mắt tan rã, mí mắt nửa khép, trong mắt hoàn toàn không có ánh sáng, tay tùy ý nằm trên đất như đống bùn nhão, cậu khó khăn dùng không khí từ phổi kéo rung dây thanh, nhấc mí mắt nặng nề nhìn Mộc Kha, phát ra tiếng gọi ngắn ngủi: "Mộc Kha..."

Tiểu Mộc Kha cuống quít tới gần, tai đặt sát miệng Bạch Lục —— giọng Bạch Lục thật sự quá nhỏ, cậu không thể nghe được.

"Em đây." Mộc Kha cố nén nghẹn ngào, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, "Em đây, anh Bạch Lục."

"Trong giáo đường bọn em, tương đối an toàn, sẽ không có ai tổn thương em... Tiếp theo... Anh phải nhờ em làm ba việc, anh cảm thấy mình không chống được đến 6 giờ sáng để gọi điện thoại." Bạch Lục giọng đứt quãng, cậu bị thuốc độc hành hạ đến mức phát ra âm thanh cũng khó khăn, "Chuyện thứ nhất, anh mang theo túi truyền, lấy... lấy máu anh vào để dành, trò chơi vẫn chưa kết thúc, em phải mang máu anh cho người đầu tư của anh, nhất định phải..."

Bạch Lục cắn từng chữ một: "Nhất định phải cứu anh ta, biết không?"

Mộc Kha chảy nước mắt điên cuồng gật đầu: "Vâng em biết rồi."

Cậu rốt cuộc biết tại sao vừa rồi Bạch Lục luôn che miệng không cho máu chảy ra, máu này còn phải để dành cho người đầu tư của anh ấy.

"Chuyện thứ hai... khụ khụ." Sắc mặt Bạch Lục càng thêm ảm đạm, cậu há miệng, ngực phập phồng kịch liệt, dường như bị thứ gì đó hành hạ rất đau, nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh —— một loại bình tĩnh gần như tĩnh mịch, "... Trước ngực anh có đeo một đồng tiền xu, đây là đồ anh ta cho anh, rất quý giá... Đồng tiền linh hồn của Miêu Cao Phụ cũng ở trong, vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể bởi anh chết mà rơi ra ngoài, như vậy em sẽ nguy hiểm, Mộc Kha."

"Cho nên chờ chút nữa..." Bạch Lục gạt tơ máu bên miệng, thời gian hô hấp đình trệ càng ngày càng dài, cậu nuốt nước bọt, giọng càng thêm nhỏ và yếu ớt, "Anh sẽ nhét nó vào trong cơ thể mình, trừ người đầu tư của anh, em không thể nói cho bất kì người nào đồng tiền ở đâu, biết chưa Mộc Kha?"

Mộc Kha quỳ xuống trước mặt Bạch Lục, điên cuồng gật đầu, nước mắt chảy đầm đìa, đầu gật đến sắp rớt.

Bạch Lục thấy Mộc Kha như vậy, không nhịn được cười khẽ, cười cười liền ho khan: "Khụ, còn chuyện cuối cùng, nói cho người đầu tư của mình ——"

"Anh ta là kẻ lừa đảo." Tiểu Bạch Lục nghiêng đầu nhìn mặt trời mọc bên ngoài giáo đường, trong con ngươi như có ánh nước, "Anh ta nói sửa tên xong vận may của anh sẽ tốt hơn, nhưng là, sau khi anh đổi tên thành Bạch Liễu, vận may vẫn rất kém, có thời gian, em khuyên anh ta, khụ, đổi cái tên khác đi."

Bạch Lục ho khan, dưới sự trợ giúp của Mộc Kha khó khăn nuốt xuống đồng tiền kia, dùng sức đẩy đồng tiền kẹt ở cổ họng của mình trôi xuống bụng, Mộc Kha khó chịu không thôi khóc lớn, nhưng Tiểu Bạch Lục vẫn sắc mặt bình tĩnh, chẳng qua khóe miệng lại tràn máu tươi.

Hô hấp cậu hoàn toàn biến mất, Tiểu Bạch Lục, hoặc là nói Bạch Liễu chậm rãi nhắm mắt, mang theo nụ cười chết dưới ánh ban mai đầu tiên rơi xuống nhân gian vào 6 giờ sáng, trong tay cậu còn cầm di động, đáng tiếc vẫn chưa kịp đánh ra cú điện thoại hung hăng mắng tên người đầu tư đáng ghét đến từ tương lai, ỷ vào mình cái gì cũng biết liền điều khiển cậu một trận ——

Tên lừa đảo này, từ lúc gặp mặt đến giờ chưa nói qua một câu nói thật nào, tên hỗn đản thiếu cậu không biết bao nhiêu là nợ —— thật ra trong đồng tiền anh cho em, màn hình hệ thống hiển thị anh một tệ cũng không có.

Nhưng em vẫn nguyện ý vì anh, miễn phí làm tất cả những chuyện anh muốn em làm.

Bởi vì anh chính là em, anh lừa em mọi thứ, nhưng em có thể xác định lựa chọn của anh chắc chắn là vì lợi ích chung của cả hai chúng ta.

Cho nên em tin tưởng anh vô điều kiện, lựa chọn có lợi với anh vô điều kiện —— người bạn duy nhất trong cuộc đời giả tưởng của em, một Bạch Liễu khác.

Đôi mắt Bạch Lục hoàn toàn khép lại, bàn tay mất đi sức lực rơi xuống đất.

【 Hệ thống cảnh cáo: giá trị sinh mạng của thân phận phụ người chơi Bạch Liễu đang giảm nhanh —— giá trị sinh mạng còn 0 】

【 Hệ thống nhắc nhở: thân phận phụ người chơi Bạch Liễu đã chết 】

【 Hệ thống nhắc nhở: hệ thống quản lý trò chơi của người chơi Bạch Liễu trả lại thân phận chính 】

【 Hệ thống nhắc nhở: xác nhận thân phận phụ người chơi Miêu Phi Xỉ, thân phận phụ người chơi Bạch Liễu đã chết, giao dịch giữa hai bên mất hiệu lực, trả lại tiền giao dịch, đồng thời hủy bỏ đồng tiền linh hồn của thân phận phụ người chơi Miêu Phi Xỉ, thân phận phụ người chơi Bạch Liễu chưa thành công hoàn thành giao dịch, bị trừng phạt biến thành đồng tiền linh hồn nhốt trong 【 ví tiền cũ 】 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Giao dịch với thân phận phụ người chơi Miêu Cao Phụ tạm thời bảo tồn, chuyển giao cho thân phận chính người chơi Bạch Liễu xử lý 】

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng vậy, trong đồng tiền Bạch Liễu đưa cho Tiểu Bạch Lục, ngay từ đầu không có tí tiền nào, bởi hắn ném hết ra ngoài rồi. Hắn chính là ỷ vào Tiểu Bạch Lục mà thông qua đồng tiền xu biết hắn là ai liền sẽ giúp hắn miễn phí, vô điều kiện, thật sự không phải người!

Chương trước

Mục lục

Chương sau

10 nhận xét:

  1. Truyện hay quá. cảm ơn bạn chủ nhà đã dịch ạ ^^

    Trả lờiXóa
  2. Tiểu Bạch tiếp xúc với ai cũng đều có chemistry mạnh quá. T^T Huhu con trai tui go die mất rồi :(( chỉ dựa vào 0.5 giá trị sinh mạnh mà chống đỡ qua mười mấy chương nữa hả trời

    Trả lờiXóa
  3. Moẹ!!!!!! Mắc dù là đã dự đoán được cái kết của 6 nhỏ nhưng tôi vẫn khóc như chó!!!! 6 lớn cố lên!

    Trả lờiXóa
  4. Cua bể đầu 🥲

    Trả lờiXóa
  5. Huhu tiểu lục huuhu :'(
    Thương pé

    Trả lờiXóa
  6. 86 nhỏ vào ví rồi 🤣🤣🤣 sau có dùng đc k nhỉ 🙊

    Trả lờiXóa
  7. aaaaa cái flag tui không muốn gặp nhất 😭😭😭😭 cuối cùng ra ngoài hiện thực cũng là tiểu 6 chết ntn rồi 6 bự phát hiện ra huhuhu

    Trả lờiXóa
  8. Má ơi, t khóc luôn rồi huhuhuhu

    Trả lờiXóa