Tiểu Mộc Kha ôm lấy đầu Bạch Lục khóc lớn, song cậu chỉ khóc một lát liền lau khô nước mắt, Tiểu Mộc Kha đứng lên, dùng đôi mắt hung tợn mang theo sát khí trừng Miêu Cao Phụ đang len lén rời đi: "Anh muốn đi đâu?! Bạch Lục chết tôi còn sống, anh ấy giao đạo cụ điều khiển anh cho tôi rồi, anh tốt nhất thành thật cho tôi!"
Bóng lưng của Miêu Cao Phụ thoáng cứng đờ, cậu ta chậm rãi xoay người, gương mặt đầy nước mắt của Mộc Kha không biểu tình nhìn cậu ta, ánh mắt kia cơ hồ khiến Miêu Cao Phụ cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Mộc Kha cắn răng: "Nếu anh dám làm trái lời tôi, tôi sẽ giết anh, tôi không có lòng tốt lưu cho anh một con đường sống như Tiểu Bạch Lục đâu, hiện tại anh lăn ra đây, cõng Tiểu Bạch Lục lên."
Mộc Kha nói tới đây liếc nhìn gương mặt không chút huyết sắc an tĩnh nằm dưới đất của Tiểu Bạch Lục, hốc mắt hơi ửng đỏ, cậu cố nén lệ, tiếp tục nghẹn ngào nói ra: "Cõng anh ấy lên, tôi không bảo ném thì tuyệt đối không thể bỏ anh ấy lại, anh dám bỏ anh ấy lại tôi liền giết anh."
Mộc Kha hít sâu một hơi, cậu đưa mắt nhìn về phía dưới tượng thần —— chỗ đó có lối thoát mà Tiểu Bạch Lục nói cho cậu.
Trong mắt Tiểu Mộc Kha lập lòe ánh lệ, nhưng giọng cậu vẫn vô cùng kiên định: "Chúng ta rút sạch máu anh ấy, cầm máu đi cứu người đầu tư."
"Động tác nhanh chút." Mộc Kha không nhịn được muốn khóc, song cuối cùng vẫn nín lại, giọng khàn khàn tối nghĩa mà bình tĩnh, "Bỏ thân thể Bạch Lục vào bồn tắm, tôi tìm thứ gì đó đun nóng nước lên, không nên để máu trong thân thể anh ấy... nguội mất, như vậy khó lấy hơn."
————————————
Thứ tư, phòng bệnh 501, 6 giờ 15 phút sáng.
Bạch Liễu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không hề vang của mình một hồi, cuối cùng cất đi, sắc mặt rất bình tĩnh tuyên bố một sự thật: "Giờ này còn chưa gọi điện tới, trẻ em của tôi đã chết."
Mộc Kha sắc mặt ảm đạm nhìn Bạch Liễu mặt không đổi sắc, người này chỉ còn 0,5 điểm giá trị sinh mạng: "Anh định làm thế nào bây giờ?!"
"Có cách, tôi có dự kiến đến trường hợp này xảy ra, mặc dù tình huống rất xấu, chẳng qua cũng có kế hoạch dự bị, chỉ là nguy hiểm hơn chút." Bạch Liễu rất bình tĩnh dời tầm mắt lên người Lưu Hoài đang thất thần ngồi bên mép giường, "Mấu chốt phá cục nằm trên người Lưu Hoài."
Lưu Hoài thất thần nâng đôi mắt không tiêu cự: "Trên người tôi?"
Lưu Hoài vừa trải qua một đêm đầy biến động, di chứng khi giá trị sinh mạng và giá trị tinh thần giảm thấp đổ ập xuống, cùng với kích thích đến từ lượng thông tin Bạch Liễu đưa tới, khiến trạng thái tinh thần của Lưu Hoài hiện tại hoảng hốt và không ổn định.
Bên tai cậu ta như có như không vang lên tiếng Lưu Giai Nghi kêu gọi, tiếng cười vui vẻ của cô bé, cảnh vật trước mắt lảo đảo, xoay tròn, cậu ta dường như thấy được không khí biến thành bùn lầy, bên trong bơi lội rất nhiều cá, cùng một cô bé bẩn thỉu ẩn mình trong bùn, đứng phía sau Bạch Liễu đỡ bả vai hắn, nở nụ cười rạng rỡ nhìn cậu ta.
Lưu Hoài biết mình đang trải qua di chứng của việc giảm giá trị tinh thần, điều này khiến cậu ta trở nên khó khăn hơn để hiểu được Bạch Liễu đang nói gì.
"Mấu chốt phá cục... tại sao lại nằm trên người tôi?" Lưu Hoài mờ mịt cúi đầu nhìn xuống người mình, mất đi đôi tay và ướt máu, cậu ta lộ vẻ mặt mờ mịt, "Tôi sắp chết phải không?"
Bạch Liễu nói với giọng nhàn nhạt: "Đúng, cậu đích xác sẽ chết, nhưng Lưu Giai Nghi tuyệt đối sẽ không để cậu cứ thế chết đi, cho nên cậu thật sự là mấu chốt để chúng tôi qua cửa."
Lưu Hoài nghe thấy tên Lưu Giai Nghi, vẻ mặt đọng lại.
Bạch Liễu dường như không thấy được biểu tình Lưu Hoài vừa thay đổi, thờ ơ tiếp tục nói: "Từ điểm này xem ra, phó bản này cũng không hề là an toàn đối với Lưu Giai Nghi, dù sao cũng có tuyển thủ giải đấu là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ ở đây, cô bé vì cứu cậu còn phải lấy máu chính mình."
"Mặc dù kĩ năng của cô bé có thể giúp hồi phục giá trị sinh mạng, song nó lại bị hệ thống làm suy yếu, tại khe hở giữa lúc cô bé rút máu cho cậu đến lúc kĩ năng CD kết thúc để chữa trị, tình cảnh cô bé rất nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn chúng ta, chúng ta cần thừa dịp này bắt lấy cô bé, ép cô bé hồi máu cho chúng ta."
"Nhưng lòng cảnh giác dè chừng của cô bé tuyệt không thấp hơn tôi." Ánh mắt Bạch Liễu chậm rãi rơi lên khuôn mặt ngạc nhiên của Lưu Hoài, "Dĩ nhiên, trừ Lưu Hoài cậu ra, tôi muốn cậu tại lúc Lưu Giai Nghi rút máu chữa trị cho cậu, thừa dịp cô bé suy yếu không chế cô bé, tôi sẽ không giết hay thương tổn gì cô bé cả, chúng ta sẽ mang theo cả cô bé qua cửa phó bản, chẳng qua hơi chút lợi dụng cô bé một chút mà thôi."
Bạch Liễu rũ mắt, nhìn chiếc điện thoại sáng giờ chưa hề đổ chuông: "Dù gì thì cô bé cũng lợi dụng chút 'lương thiện' khó gặp của một tôi khác —— cô bé hẳn đã giết chết trẻ em của tôi."
Lưu Hoài lần này trầm mặc cực kỳ lâu, cuối cùng cậu ta cúi đầu hít sâu một hơi: "... Chỉ cần các anh không gây thương tổn gì cho con bé, tôi có thể phối hợp."
Lưu Hoài vừa dứt lời, điện thoại của Mộc Kha vang lên, cậu hơi ngạc nhiên nhận máy, đối diện là tiếng thở dốc mang theo chút nức nở của Tiểu Mộc Kha, bọn họ đang chạy: "Xin hỏi người đầu tư của Bạch Lục có đó không! Có thể để anh ta nhận điện không!"
Bạch Liễu và Mộc Kha bốn mắt nhìn nhau, hắn nhanh chóng nhận lấy điện thoại từ tay Mộc Kha.
Tiểu Mộc Kha hãy còn đang thút thít, thở hổn hển: "Bạch Lục, Bạch Lục, anh ấy ——"
"Chết rồi phải không?" Bạch Liễu rất bình tĩnh bổ sung.
Một câu này của hắn giống như chạm phải công tắc tuyến lệ của Tiểu Mộc Kha, cậu nhóc hỏng mất khóc rống lên: "Đúng vậy!! Lưu Giai Nghi không biết dùng cách gì giết anh ấy mất rồi!"
Cậu nhóc bệnh tim khóc không thở nổi, đứt quãng kể lại chuyện gì đã xảy ra.
Khi nhắc tới đoạn cậu để Miêu Cao Phụ cõng thi thể Tiểu Bạch Lục chạy, giọng Bạch Liễu đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vậy em thì sao? Mộc Kha, anh nhớ em mắc bệnh tim, em căn bản không thể vận động mạnh, em để Miêu Cao Phụ cõng thi thể, tự em chạy theo không bao lâu chính em sẽ có chuyện, đoạn đường từ viện mồ côi sang bệnh viện tư nhân không xa cũng không phải ngắn, em như vậy, chưa đến nơi đã xảy ra vấn đề."
Sự thật đích xác là vậy, tiếng hít thở của Tiểu Mộc Kha đến lúc này đã dồn dập vô cùng, cậu trước thì theo chân Tiểu Bạch Lục từ phòng học thủ công chạy đến giáo đường, sau đó lại loay hoay một hồi để rút máu Bạch Lục, sau đó lại chạy như điên theo đường hầm sang bệnh viện.
Hiện tại Tiểu Mộc Kha đang chạy trong con đường hầm vốn khan hiếm không khí, ngực ôm túi máu hãy còn hơi ấm rút ra từ thi thể Tiểu Bạch Lục, mặt và môi tím bầm lên, vẫn cố cắn răng cậy mạnh giơ điện thoại, cả người hơi đổ rạp về phía trước.
"Ném thi thể Bạch Lục xuống, để Miêu Cao Phụ cõng em chạy." Bạch Liễu tỉnh táo ra lệnh Tiểu Mộc Kha, "Thi thể Bạch Lục đã không còn tác dụng gì nữa, mang theo chỉ liên lụy đến em thôi, vứt bỏ đi."
Tiểu Mộc Kha hít một ngụm khí lạnh, giọng cậu mang theo kinh ngạc không thể tin, ngực cậu phập phồng: "Bạch Lục dùng mạng để cứu anh, anh bảo em tùy tiện ném thi thể anh ấy vào đường hầm không thấy ánh mặt trời này á?! Để lại cho đám quái vật ăn thịt trẻ con kia sao?!"
"Đúng vậy." Bạch Liễu nhàn nhạt trả lời, "Bởi vì cậu ấy đã không còn giá trị."
Tiểu Mộc Kha hít sâu, cậu cố sức ẩn nhẫn để không rơi nước mắt, cuối cùng vẫn phải rống lên: "Tôi không thể tùy tiện bỏ lại anh ấy!"
Cậu nhóc dùng chất giọng non nớt thét lên, dùng hết tất cả những gì thô tục mà cậu biết để nhục mạ Bạch Liễu: "Anh là một tên chó súc sinh!! Từ đầu đến cuối chỉ đang lợi dụng anh Bạch Lục mà thôi!! Anh lừa anh ấy! Anh khiến anh ấy cho rằng anh là người tốt! Anh căn bản không phải loại tốt lành gì sất! Anh ấy đã chết vì anh đó biết không!"
Giọng cậu nghẹn ngào: "Anh ấy biết rõ mình bị anh lợi dụng, vẫn cam tâm tình nguyện vì anh mà chết! Mỗi một giọt máu chảy khô đều là vì anh! Là tôi tự tay rút ra đấy!"
Tiểu Mộc Kha bén nhọn kêu to, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Anh không xứng, không thể, cũng không được đối xử như thế với anh ấy! Dù anh ấy chết rồi cũng không được!"
Cậu gào thét một trận xong, tựa hồ đang cưỡng chế mình hít thở sâu, tiếng hô hấp dần dần bình tĩnh lại.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, Bạch Liễu mới nghe thấy tiếng khóc thút thít ẩn nhẫn của Tiểu Mộc Kha, cậu nhóc hình như đang che mặt khóc, khóc chật vật và thương tâm cực kỳ.
Cuối cùng cậu bắt đầu nói, từng chữ cơ hồ kéo mạnh ra từ sâu trong cổ họng, thanh âm vô cùng không cam lòng, đè thấp như sợ bị người khác phát hiện: "Bạch Lục cho dù chết cũng có giá trị, trong thân thể anh ấy giấu một đồng xu có thể khống chế Miêu Cao Phụ, đồng xu này cần đưa cho anh, không thể nói cho bất kì ai nó giấu ở đâu, tôi không thể bỏ lại anh ấy."
Tiểu Mộc Kha dường như muốn thuyết phục Bạch Liễu, hoặc là nói thuyết phục chính mình.
Giọng Bạch Liễu vẫn thờ ơ như cũ: "Em đặt cậu ấy ở trong đường hầm, anh sẽ đi lấy, anh biết cậu ấy giấu ở đâu, tin rằng ý cậu ấy vốn không phải để em mang theo thi thể mình chạy, mà là để em chính miệng nói cho anh cậu ấy giấu đồ ở đâu rồi anh đi lấy, em làm vậy chỉ biết tiêu hao thể lực một cách vô nghĩa."
Bạch Liễu nói chuyện không nhanh không chậm, cho dù trước đó Tiểu Mộc Kha mắng hắn, hắn vẫn không cảm xúc mà phân tích một cách khách quan, sự bình tĩnh ấy khiến Tiểu Mộc Kha hơi tỉnh táo lại chút.
Bạch Lục đúng là bảo cậu tùy tiện ném thi thể vào đường hầm giấu đi, đến khi gặp người đầu tư thì bảo người đầu tư tới thời điểm thích hợp tự đi lấy, đây là phương án an toàn nhất sau khi cân nhắc mọi mặt —— đường hầm này trước mắt chỉ có cậu và Miêu Cao Phụ biết, nếu Miêu Cao Phụ cùng cậu đi, thi thể Bạch Lục sẽ không bị người khác phát hiện.
Nhưng —— Tiểu Mộc Kha cắn môi dưới, cậu không muốn bỏ lại Bạch Lục.
"Muốn khống chế Miêu Cao Phụ thì không cần đồng xu cũng làm được, cậu ta đang chạy trốn, tuyệt đối đứng cùng trận doanh với em, anh biết em không muốn bỏ lại Tiểu Bạch Lục, nhưng cậu ấy giờ đã thành gánh nặng."
"Anh cũng cam tâm tình nguyện vì Bạch Lục mà chết, song cậu ấy chết đi không chỉ để cứu em, mà còn để cứu em, Mộc Kha, để cứu tất cả mọi người." Giọng Bạch Liễu bình tĩnh, "Em mang theo thi thể cậu ấy chỉ biết lãng phí công sức của cậu ấy, lãng phí giá trị của sự hi sinh của cậu ấy nhằm mở đường cho em, nếu trong quá trình chạy bệnh tim của em tái phát, tất cả những gì Bạch Lục làm để cứu chúng ta đều trở nên vô nghĩa."
"Em muốn lãng phí tâm huyết của cậu ấy sao?" Bạch Liễu hòa hoãn hỏi.
Bên kia chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, đại khái nửa phút sau, Tiểu Mộc Kha nghiến răng ken két, mang theo chút nức nở: "Miêu Cao Phụ, đem Bạch Lục... để qua một bên, cõng tôi lên."
"Anh căn bản không xứng để anh Bạch Lục tới cứu." Tiểu Mộc Kha leo lên lưng Miêu Cao Phụ, cậu thở hổn hển, hung tợn nói vào điện thoại, "Anh mới là kẻ sẽ chết bệnh, rác rưởi! Tôi ghét anh!!"
Bạch Liễu không nói gì, chỉ yên lặng chờ Tiểu Mộc Kha bên kia gào khóc tê tâm liệt phế, chờ cậu bình phục tâm tình.
Cách một hồi, Tiểu Mộc Kha lại nghiến răng, có chút buồn rầu, bất đắc dĩ lên tiếng: "Ở yên tại bệnh viện chờ tôi đồ người đầu tư rác rưởi, tôi mang máu của anh ấy tới cứu anh."
Nói xong dữ dằn "cụp" một tiếng cúp điện thoại, như là không thể chịu nổi việc mình cần nói thêm một chữ nào với tên rác rưởi Bạch Liễu này nữa.
Bạch Liễu: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mộc Kha cáu lên hot search:
#Bạch Liễu rác rưởi#
#Bạch Liễu súc sinh#
Chương sau
Aaaaaaaa!!! Thật sự yêu chủ nhà chết mất🙀🙀🙀😻😻😻😻
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhìu (@3@)
Trả lờiXóaQuá cuốn luôn, thả tim cho chủ nhà !!!!!
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhiều lắm
Trả lờiXóaEm iu chủ nhà
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhàaa trời ơi tuyệt lắm ạ
Trả lờiXóa:))) thiệt sự á, chủ nhà có mún donate không? em giúp được gì thì em sẽ giúp, tại vì em thích bộ này cực, đọc tiếng việt em còn thông thông chứ đọc qt là không hiểu phó bản luôn. Nên là mong chủ nhà sớm tái xuất nha
Trả lờiXóaMỗi tháng 1 chương sao chủ nhà ơi? Nếu thiếu kinh phí thì mình có thể donate, đừng drop
Trả lờiXóaCuốn quá đi huhuuuu chủ nhà cố lên nhé, nếu có thế thì chủ nhà mở donate nhé mình sẽ vào ủng hộ
Trả lờiXóaChủ nhà ơi , em có thể donate ,đừng drop nha
Trả lờiXóaChủ nhà ơi , đừng drop nha 🥺 truyện dịch mượt lắm luôn , mong chủ nhà đừng drop
Trả lờiXóatừ tháng hai vẫn chưa ra chưng mới là drop r à chủ nhà (っ °Д °;)っ
Trả lờiXóaDrop r à? V bye
Trả lờiXóaTruyện hay xin đừng drop mà ಥ╭╮ಥ
Trả lờiXóaBồ bận học hay thi gì à? Rảnh thì nhớ comback nha. Nếu bồ cần full raw thì để lại bl mình chuyển file cho, tại mình vừa mua full bên Tấn Giang.
Trả lờiXóaCảm ơn bồ
truyện đang hay đùng drop mà, cố lắm mới nuốt nổi 1 chương Hán Việt, sôù TTvTT
Trả lờiXóaChủ nhà ơi, lâu ra truyện quá vạy. Truyện đang hay mờ, đọc QT ko được nên vật vã cầu xin chủ nhà dịch tiếp nha( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
Trả lờiXóaĐừng drop mà huhu
Trả lờiXóaChủ nhà ơi làm tiếp đi, em kéo cả nhà ủng hộ luôn, truyện hay suất sắc
Trả lờiXóaChủ nhà ơi đừng drop, đọc cuốn quá ạ :3
Trả lờiXóaChủ nhà ơi đừng drop mà huhu༎ຶ‿༎ຶ
Trả lờiXóaMình lượn trên gg thì tình cờ thấy có bản edit từ chương 118 trở đi, không biết có phải của chủ nhà không nhưng mình để link đây mn tham khảo nhé, hiện đã edit đến chương 406 rồi.
Trả lờiXóaLink Page : https://www.facebook.com/gumengsworld/
Link Wattpad : https://www.wattpad.com/user/HngNNguyn811
Ôi cám ơn bà nhiều🥰🥰
XóaChủ nhà dịch hoàn trên FB rồi nha mng, link wordpress đây
Trả lờiXóahttps://gumengsworld.wordpress.com/
Truyện đỉnh quá, cảm ơn chủ nhà nhiều 🥺😭
Trả lờiXóaTui vã bộ này quá rồi, cho hỏi team mình có thể nhận thầu tiếp bộ này hong ạ o((*^▽^*))o
Trả lờiXóaNếu mọi người muốn đọc tiếp chương 119 thì nhập tên này “[ HOÀN - QUYỂN 1 ] TA PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊ - HỒ NGƯ LẠT TIÊU” còn từ chương 356 thì là Quyển 2
Trả lờiXóabạn t nó giới thiệu mà đến giờ thấy chữ Hoàn t mới dám đọc, truyện cuốn lắm, đọc mà ko dứt được luôn, cám ơn editor nhé 😻😻😻😻
Trả lờiXóa