Thứ Ba, 4 tháng 1, 2022

TPTTTCKD - Chương 114

Đại sảnh trò chơi, khu Tân Tinh.

Trước TV nhỏ của Bạch Liễu người người qua lại nhộn nhịp, các người chơi không thể tưởng tượng nổi ngửa đầu nhìn TV nhỏ tại vị trí no.1 bảng Tân Tinh:

"Bạch Liễu xông lên cũng nhanh quá đi mất! Cậu ta ăn cái gì mà lên nhanh vậy?!"

"Ăn phù thủy nhỏ hả, nhìn thằng bé ngu người rồi kìa, cậu ấy vừa nói ai là phù thủy nhỏ cơ?"

"Lưu Giai Nghi."

"Cái gì Giai Nghi?"

"Lưu cái gì Nghi?"

"Lưu Giai cái gì?"

"... Fan phù thủy nhỏ đừng lừa mình dối người nữa, Lưu Giai Nghi, em gái Lưu Hoài, Bạch Liễu vừa suy luận ra đó, tôi cảm thấy đúng tám chín phần mười rồi."

"Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe! Phù thủy cấm kỵ lạnh lùng cool ngầu, ưu nhã thành thục như thế, dưới lớp khăn che mặt màu đen huyền bí nhất định là cô gái mười tám xinh đẹp!"

"Tỉnh lại đi, phù thủy cấm kỵ lùn như vậy, thiếu nữ 88 tuổi thì có."

"... Mẹ nó công hội Quốc Vương không phải cung cấp tin tức rằng phù thủy cấm kỵ không trổ mã sao! F*ck! Tôi luôn cho rằng phù thủy cấm kỵ là người lùn! Hóa ra không trổ mã là ý này á hả!"

"Đang đi bộ dưa từ đâu bay đến, diễn đàn đã nổ tung chảo, vô số fan bạn trai của phù thủy nhỏ đang kêu rên khi vợ đột nhiên biến thành con gái, họ còn chưa chuẩn bị xong để làm ba ba..."

"Quân Cơ hình như đang xử lý chuyện này, chẳng qua phiền nhất vẫn là người đang trong phó bản, tôi cảm giác tình huống của Lưu Hoài không tốt lắm, chậc, mùa cổ vũ giải đấu năm nay hay đấy, ngay giữa đám người mới tự dưng có quả dưa to vật vã..."

"Tôi thấy tình huống không tốt là Bạch Liễu thì có, phù thủy nhỏ ra tay với người không phải đồng đội ác lắm, cảm giác Bạch Liễu sắp lạnh."

"No.1 bảng Tân Tinh cũ và mới va chạm, rốt cuộc ai sẽ thành ác mộng của ai —— diễn đàn đã có topic mở thảo luận rồi..."

——————

Lưu Hoài "bịch" một tiếng quỳ trước mặt Bạch Liễu, cậu ta há hốc miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời.

Trong mắt cậu ta chỉ có một mảnh lệ ý mông lung, hơi phản quang trong bóng tối, như một bầu trời không sao.

Lưu Hoài cúi thấp đầu quỳ xuống trước mặt Bạch Liễu, tựa như một con rối bị rút đi linh hồn, chi trước bị trẻ con nghịch ngợm tháo ra, chỉ còn lại thân thể uể oải gập xuống tại chỗ sau khi tháo hết dây tơ.

Nước mắt không chảy ra ngoài được, Lưu Hoài đôi mắt trống rỗng trợn to, hết thảy dường như cách cậu ta rất xa.

Phòng bệnh ẩm ướt cùng thôn nhỏ tối tăm không ánh mặt trời dường như đang hợp làm một trước mắt cậu, khuôn mặt tuy bẩn thỉu lại vui vẻ của Lưu Giai Nghi là sắc màu duy nhất cậu ta nhìn thấy.

Cô bé chân trần chạy nhanh trong núi, ngửi ngửi hoa dại ven đường, sau đó, trong tiếng quở trách đầy lo lắng của Lưu Hoài, quay đầu lại mỉm cười.

Đôi mắt không nhìn thấy của Lưu Giai Nghi cong cong, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn gọi "anh ơi", hai cánh tay giang rộng chạy lon ton về phía cậu, giống một chú chim nhỏ, một vầng thái dương không biết mình đang sáng lên.

Một cô bé ngây thơ hồn nhiên đến thế, trên người đầy vết thương do đánh đập rơi vào ngực Lưu Hoài, Lưu Hoài nghẹn ngào vuốt ve mái tóc Lưu Giai Nghi, nói sắp rồi, anh sắp có thể đi ra ngoài rồi! Em vì anh, cố gắng thêm chút nữa!

Mà Lưu Giai Nghi dịu ngoan tựa vào ngực cậu, rất nhẹ rất nhẹ nói, Giai Nghi sẽ vì anh tiếp tục kiên trì.

Lưu Hoài cõng Lưu Giai Nghi đi khỏi xóm núi vào một buổi tối mưa to, từ đó trở đi, Lưu Hoài thề sẽ không để cô bé gặp phải bất kì mặt đen tối nào của thế giới này nữa, phải dẫn cô bé đi về phía tương lai tươi sáng, không thể phụ những gì cô bé đã phải hi sinh vì mình.

Bọn họ mang trong mình dòng máu của người đàn ông họ căm hận nhất, lại dựa vào dòng máu đáng ghét kia mà nương tựa lẫn nhau, tập tễnh run sợ tựa sát nhau trưởng thành.

Lưu Hoài nói với Lưu Giai Nghi, anh trai và em cùng nhau trải qua những chuyện đáng sợ nhất trên đời, cho nên chúng ta bất kể thế nào đều không thể buông tay nhau.

Lưu Giai Nghi là người quan trọng nhất với cậu ta, Lưu Hoài nguyện ý vì mang lại cho cô bé một tương lai tốt hơn mà ở lại trò chơi kinh dị này tham sống sợ chết, nguyện ý vì cô bé trở thành tay sai của Trương Khôi, cầm đoản kiếm phản bội người bạn thân nhất của mình, nguyện ý vì cô bé mà chết.

Cho dù cô bé lừa cậu.

Giống như cậu ta ban đầu đã lừa Lưu Giai Nghi vậy, Lưu Giai Nghi cũng lừa cậu ta.

Lưu Hoài hoảng hốt nhớ tới gương mặt bẩn thỉu, chui rúc dưới gầm giường của Lưu Giai Nghi... Đây chẳng lẽ là báo ứng sao?

Bởi vì những chuyện mình đã làm với Giai Nghi, bời vì sự hèn yếu của mình, cho nên đây chẳng lẽ là sự trả thù của Giai Nghi với mình sao?

"... Anh biết, tại sao tôi đi theo Trương Khôi, phản bội Tứ ca sao?" Đầu Lưu Hoài cúi thấp hơn nữa, cậu ta nhẹ nhàng nói, "... Bởi vì khi đó Trương Khôi dùng thông tin tại thế giới thực của Giai Nghi uy hiếp tôi gia nhập công hội Quốc Vương, trở thành con rối của gã tiêu diệt Tứ ca..."

Trong mắt Lưu Hoài không có chút thần thái nào: "Gã hứa hẹn sẽ cho tôi đãi ngộ tốt, bảo đảm an toàn cho tôi, tôi đúng là con rối có đãi ngộ tốt nhất trong tất cả con rối của gã... Nhưng tôi luôn thấy kì lạ, tôi chưa từng kể chuyện liên quan tới Giai Nghi cho bất kì người nào, tại sao Trương Khôi biết đến sự tồn tại của Giai Nghi, tại sao gã biết Giai Nghi là em gái tôi, tại sao gã biết nhiều chuyện giữa tôi và Giai Nghi như thế, cứ như tôi chủ động nói cho gã biết vậy."

Bạch Liễu an tĩnh nghe không nói gì.

Lưu Hoài cười, nước mắt ào ào rơi xuống: "Hóa ra, Giai Nghi và gã cùng một chiến đội, những thứ này hẳn là Giai Nghi nói cho gã, tại sao Giai Nghi phải kể cho gã nghe chứ? Bạch Liễu, anh nói Giai Nghi thông minh như vậy, em ấy có phải, có phải..."

Cậu ta nghẹn ngào, hơi hoảng hốt tự lẩm bẩm: "... Em ấy không phải cố ý, em ấy từ đầu đến đuôi đều không biết đã xảy ra những gì... Em ấy đang trừng phạt tôi... Trừng phạt những gì tôi đã làm, tôi không phải một người anh tốt..."

"Nếu như cậu muốn hỏi tôi." Bạch Liễu rất bình tĩnh trả lời, "Tôi cảm thấy cô bé có lẽ cho rằng làm vậy là tốt nhất với cậu, gia nhập công hội Quốc Vương và trở thành con rối của Trương Khôi sẽ an toàn hơn, còn việc Trương Khôi điều khiển cậu phản bội Mục Tứ Thành dưới ám chỉ của cô bé, bằng năng lực của cậu đi theo Mục Tứ Thành đúng là không an toàn."

"Cho nên nếu mục đích của cô bé là bảo đảm cậu có thể sống sót trong trò chơi, vậy thì tôi cảm thấy những gì cô bé đã làm là hoàn toàn hợp lý —— để người chơi cao cấp mang theo cậu giúp cậu rèn luyện năng lực, thay cậu lựa chọn đồng đội tốt nhất, cô bé dễ khống chế nhất để làm ô dù, khi cậu tiến vào phó bản nguy hiểm cao kịp thời đi theo cứu cậu, dù sao tất cả những gì cô bé làm đều có mục đích bảo vệ cậu bên trong."

Lưu Hoài sau khi tiến vào trò chơi, sợ mình chết, hôm đó không thể không đưa Lưu Giai Nghi vào viện mồ côi, cô gái nhỏ co rúc trong ngực Lưu Hoài, ôm cổ cậu, lo âu hỏi, anh ơi, Giai Nghi thành gánh nặng của anh rồi sao? Anh muốn bỏ em đi sao?

Cậu ta cười lắc đầu, nói: không phải, Giai Nghi chính là tương lai của anh, xin lỗi vì tạm thời phải đưa em tới nơi này, nhưng sẽ có một ngày, nếu anh còn sống, anh nhất định mang em rời đi.

Cho em tương lai tốt đẹp nhất.

Lưu Hoài cúi đầu rất lâu không nói gì, sau đó ngây ngốc ngẩng đầu lên: "... Hóa ra bắt đầu từ khi đó, mạng sống của tôi, đã trở thành gánh nặng của em ấy sao?"

"Có phải gánh nặng hay không không biết, nhưng cô bé khẳng định không cần cậu cứu, thậm chí vì cứu cậu, cô bé rất có thể sẽ ra tay với những đứa trẻ khác, bởi vì cô bé là một người chơi cũ nhiều kinh nghiệm, chắc chắn đã thăm dò ra cơ chế của phó bản cấp 2 này rồi." Bạch Liễu thong thả đưa tầm mắt lên người Lưu Hoài, "Cơ chế đó là: chỉ cần máu của bản thân cô bé là không đủ, ít nhất cần thêm một đứa trẻ nữa mới có thể cứu cậu."

"Như vậy vấn đề liền đến, cô bé sẽ tìm một đứa trẻ khác lấy máu." Bạch Liễu dừng một chút, "Lưu Hoài, bởi phó bản trước tôi từng gián tiếp khống chế cậu, xem xét đến ước muốn bảo vệ cậu của cô bé, tôi cảm thấy cô bé rất có thể thấy tôi sẽ tạo thành nguy hại cho cậu, vì tiêu diệt nhân tố nguy hại còn hơn cả Mục Tứ Thành là tôi, cô bé đại khái sẽ tìm trẻ em của tôi, cũng chính là Tiểu Bạch Lục."

"Tôi nghi ngờ cô bé sẽ lấy máu trẻ em của tôi, may mắn ở chỗ, hiện tại trẻ em của tôi đang ở giáo đường." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Mà bất hạnh ở chỗ, bằng vào lực hành động của tôi, Tiểu Bạch Lục rất nhanh sẽ mò tới nơi họ bị giam giữ, mang theo họ chạy trốn vào ngày hôm nay —— mà hiện tại dù tôi suy đoán ra được toàn bộ tin tức."

Bạch Liễu nghịch nghịch điện thoại trên tay, hiếm thấy nhíu mày: "Nhưng bởi điện thoại chỉ có thể gọi một chiều, tôi không thể thông báo cho Tiểu Bạch Lục tin tức trên, nhất định phải chờ tới 6 giờ sáng mai cậu nhóc gọi điện cho tôi, tôi mới có thể trao đổi tin tức."

Bạch Liễu yên lặng hai giây: "Tôi thì rất nghi ngờ liệu cậu nhóc có còn sống để gọi điện cho tôi hay không."

"Cho nên tình hình hiện tại là đám tàn binh bại tướng chúng ta bên này sắp phải đối mặt với hai người chơi đấu giải chuyên nghiệp chuẩn bị tỉnh lại là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ..." Mộc Kha nhìn Bạch Liễu và Lưu Hoài, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Còn trẻ em của chúng ta bên kia, dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, phải đối phó với em gái anh, no.1 bảng Tân Tinh - phù thủy nhỏ."

"Đại khái là vậy." Bạch Liễu không nóng không lạnh nói, "Rất có thể chúng ta phải chết, Mộc Kha."

————————————————

5 giờ 37 phút sáng, phòng học thủ công phía sau viện mồ côi.

Hỗn loạn do vụ nổ tại bệnh viện tư nhân mang lại phải đến 3 giờ sáng mới hết, Tiểu Bạch Lục sau khi xác nhận phụ cận giáo đường không có một bóng người, liền dọc theo con đường nhỏ phía sau giáo đường chạy như bay, vòng một vòng quanh viện mồ côi tìm nơi bọn Mộc Kha bị giam lại —— bình thường các giáo viên chỉ có hai nơi giam giữ, một là kho hàng gần phòng ăn, hai là hai gian phòng học thủ công có cửa sổ hướng về hành lang gần WC.

Bạch Lục đi qua phòng ăn ngó một cái, không có ai, như vậy rất có thể bọn Mộc Kha bị nhốt trong phòng học thủ công, Bạch Lục mười phần cảnh giác chui vào trong từ cửa sổ WC nữ, sau đó an tĩnh trốn sau cửa WC.

Đợi có giáo viên đi vào có tiếng chìa khóa treo bên hông leng keng, Bạch Lục không chút do dự từ sau cửa đi ra đánh lén.

Cậu dùng giá cắm nến lấy từ giáo đường đánh ngất giáo viên, lấy đi chùm chìa khóa, núp sau cửa WC cảnh giác tỉnh táo điều chỉnh hô hấp, xác định hành lang không có giáo viên và hộ công, Bạch Lục tay chân nhẹ nhàng chạy về phía hai phòng học thủ công tại hành lang đối diện.

Bạch Lục dán sát cửa, cậu quan sát hai bên đề phòng có người đi tới, tay nhanh chóng mở khóa phòng học thủ công bên ngoài.

Cửa vừa mở ra, Mộc Kha liền kinh ngạc không thôi nhìn Tiểu Bạch Lục lắc người tiến vào, cậu cao hứng nhảy lên: "Bạch Lục! Anh sao lại tới đây!"

"Tới mang mọi người chạy." Bạch Lục lời ít ý nhiều khái quát tình huống trước mắt: "Anh đã thăm dò rồi, tối hôm qua anh phát hiện đám trẻ nít thổi sáo quấn đầy dây truyền từ đường hầm sau tượng thần ở giáo đường đi ra, đồng thời cũng thông qua lối đó dẫn trẻ em ra ngoài, hôm qua anh ở giáo đường mò theo chúng một đoạn, phát hiện con đường đó có mùi thuốc khử trùng rất nồng."

"Thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn, các giáo viên đều đang ngủ, chúng ta có thể đi con đường kia chạy ra ngoài, dựa theo mùi thuốc khử trùng mà suy đoán, đường hầm chắc thông với nơi trẻ em bị mang tới lấy máu —— cũng chính là bệnh viện tư nhân phía đối diện, tất cả người đầu tư bên bệnh viện chỉ có thể ra ngoài sau 9 giờ, chúng ta cần thiết tới đó trước 9 giờ, tránh bị đám người đầu tư phát hiện ra bắt lại."

"Gần bệnh viện nhất định có xe, lên xe chúng ta liền an toàn." Bạch Liễu đơn giản vạch kế hoạch, "Đây là kế hoạch dự bị anh và người đầu tư của anh thảo luận trước rồi, anh ta nói nếu tối hôm qua mở cửa chúng ta không chạy được, cửa viện mồ côi đã khóa, liền dựa theo kế hoạch dự bị này mà làm —— chúng ta có thể thử đi theo trẻ nít thổi sao, xem chúng ra khỏi viện mồ côi bằng cách nào."

"Tối qua anh đã xem xét kĩ lối thoát, tổng hợp phân tích, anh cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện, mọi người thu thập chuẩn bị một chút, động tác của chúng ta cần nhanh chút."

Tất cả kinh tâm động phách tối qua đều bị vài ba câu hời hợt của Bạch Lục gạt đi, ánh mắt cậu quét qua toàn bộ phòng học, cuối cùng dừng lại trên người Mộc Kha và Miêu Cao Phụ đang không nói một lời: "Còn hai người nữa đâu? Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi đâu?"

Bạch Lục phản ứng rất nhanh, cậu lạnh mặt nhìn về phía Mộc Kha: "Chuyện gì xảy ra? Hai người kia tại sao bị giáo viên nhốt vào một phòng khác?"

Mộc Kha nuốt nuốt nước bọt, cậu tiến lên giải thích cho Bạch Lục chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt Bạch Lục trầm xuống.

Bạch Liễu nói qua Miêu Phi Xỉ đúng là có thói quen ăn thịt người, dưới tình huống không biết hôm nay mình có thể được cứu hay không, thằng ngu Miêu Phi Xỉ sinh ra ý tưởng ăn một bữa thỏa thích trước khi chết rồi thay đổi hành động, Bạch Lục không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng Lưu Giai Nghi cũng không phải một đứa nhóc đơn thuần, không ngờ lại không hề phản kháng liền đi theo Miêu Phi Xỉ... Cân nhắc tới một vài tin tức Bạch Liễu từng nói với cậu trước đó, tính khả nghi của Lưu Giai Nghi vô cùng rõ ràng, song Bạch Lục không còn thời gian dư thừa để xử lý tính khả nghi đó.

Người đầu tư của cậu, cậu tương lai, còn đang chờ cậu mang những người khác chạy đi —— Bạch Liễu cần cậu cứu Lưu Giai Nghi, bất kể trên người Lưu Giai Nghi có bao nhiêu điểm khả nghi đi chăng nữa.

Dẫu sao Bạch Liễu đã cho tiền.

"Anh đi qua xem một chút, em đợi ở đây." Bạch Lục xoay người muốn rời phòng, thời điểm mở cửa ra, mối nghi ngờ trong lòng khiến cậu dừng lại một giây, quay đầu nhìn Mộc Kha đang trông chờ nhìn mình, "Nếu anh chưa kịp trở lại, em và Miêu Phi Xỉ quan sát rồi nhảy ra ngoài qua cửa sổ WC nữ, từ con đường nhỏ ven rừng cây vòng qua giáo đường."

"Cửa đường hầm rời khỏi nơi này nằm ngay dưới tượng thần quấn gai trên cây thập tự, chờ anh xử lý xong bên này sẽ mang bọn Lưu Giai Nghi đuổi theo em." Bạch Lục nhìn về phía Miêu Cao Phụ, ánh mắt uy hiếp, "Mộc Kha có bệnh tim, Miêu Cao Phụ, cậu tốt nhất mang theo nó, để ý kĩ nó, nếu không... Cậu biết mình để thứ gì bên tôi rồi đấy."

"Được!" Miêu Cao Phụ nghe thấy Bạch Lục đã vạch tốt kế hoạch chạy trốn, trên mặt mơ hồ hiện ra kích động, vội vàng đồng ý.

Nghe thấy Bạch Lục dặn dò, tim Mộc Kha bất an đập nhanh hơn: "Chỉ là sang phòng bên cạnh thôi mà, sẽ xảy ra chuyện gì sao? Miêu Phi Xỉ cũng có làm gì được anh đâu! Anh có thể trở về đi cùng bọn em mà!"

"Anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng qua anh luôn rất xui xẻo, chuyện tốt gì cũng không đến lượt anh." Tiểu Bạch Lục đứng cạnh cửa quay đầu nhìn Mộc Kha, tia nắng ban mai nhợt nhạt rơi xuống sau lưng cậu, kéo một hình bóng dài trên mặt đất.

Ánh mắt Tiểu Bạch Lục rất nhạt, nhạt đến cơ hồ không nhìn ra bất kì cảm tình, trên gương mặt tái nhợt hơi nhuốm vết máu của cậu bị ánh mặt trời mạ lên một tầng vàng kim, thậm chí có thể thấy được lông tơ rất nhỏ trên mặt, tựa như trái cây chưa chín, khóe miệng dường như mang theo nụ cười mạc danh.

Tiểu Bạch Lục cong mắt cười khẽ: "Chẳng qua vận may của anh tối qua không tệ, có thể vì anh sửa lại tên, cứ như đột nhiên được thứ gì đó khá kì quái phù hộ, bỗng có chuyện tốt rơi xuống đầu anh."

Cậu đẩy cửa ra, đưa lưng về phía Mộc Kha tùy ý phất tay, rời đi căn phòng thủ công cậu từng dùng để vẽ tranh tặng Bạch Liễu.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú ý nha! Đừng dễ dàng tin lời nói từ một phía của bất luận kẻ nào, tất cả mọi người đều đang đứng ở góc độ của mình mà phỏng đoán một cách chủ quan về +1, đợi +1 lên sân khấu mọi người liền biết là chuyện gì, còn có, cốt truyện tui dựng lên có rất nhiều plot twist lung tung rối loạn, đại cương truyện viết xong từ lâu òi, mọi người đợi xem hết rồi mắng á.

Chương trước

Mục lục

Chương sau

10 nhận xét:

  1. Plot twist của tác giả ổn áp lắm, phục bụt cắm từ trc nhưng toàn ở nh chỗ dễ lơ đễnh.

    Ng chơi hệ giữ vững tam quan như mình phiêu theo phê tái tê luôn. Cảm giác những con ng trong game này đều đang bị nhốt, bị ép đồng hoá thành vặn vẹo, vậy nên nam 9 tới, tới vs nh ng còn có thể cứu đc

    Trả lờiXóa
  2. Ân huệ trời ban;-;lúc 23:35 27 tháng 3, 2022

    mình cảm thấy mình bị kéo theo lời chủ quan rồi:))))
    Cái gì cần mắng +1 mình cũng nói ra hết trơn rồi:)))

    Trả lờiXóa
  3. Má ơi não tui bị tác giả làm loạn hết lên rồi, thui câm nín đợi hết phó bản này đã 🥲

    Trả lờiXóa
  4. “Đừng quen tôi qua miệng của người khác.” - chờ chương tới vậy

    Trả lờiXóa
  5. May mà t đọc truyện hiếm khi nào khó chịu với 1 nv trong truyện 😅

    Trả lờiXóa
  6. Tui bị tác giả xoay mòng mòng rồi 🥲

    Trả lờiXóa
  7. À tui nhớ ra nãy tui đag cấn gì r, Lưu Hoài và +1 ai vào game trc, ai ảnh hưởng ai :v 4 vào chắc tầm khoảng 6 tháng, chắc ở ngoài là bn cùng trường của LH, +1 vào 1 năm ảnh hưởng LH, 4 chắc ảnh hưởng LH nên kéo vào game, thời gian LH và 4 chắc vào same nhau (đoạn này tg chưa mô tả rõ đoán mò), vậy +1 vào trại chắc 6 tháng (vì LH bảo từ khi LH vào game thì đưa +1 vào trại), vậy vẫn hơi cấn xíu vụ vào game là phải sống sót qua 1 phó bản và dính 1 gamer, +1 nếu vào trc cả LH, và tầm khoảng 6 tháng này mới dính phó bản trại mồ côi, thế trc đấy đã từng dính qua phó bản khác, vì phó bản trại này trong game nó ghi new nhỉ, nhưng ở ngoài chạy đã 10 năm, vậy có lệch tg, hệ thống chắc phải quản lí đc, thoi k nghĩ nữa mỏi tay qué ~ vậy có phải ở ngoài mới là trial k, hay 2 bên vẫn k ngừng update cho nhau nhỉ, nếu k xử lý đc thời gian thì hơi bug đấy aaa

    Trả lờiXóa
  8. +1 muốn lấy máu của 2 thằng cháu họ Miêu kia à, còn mụ Quân Cơ tui thấy hình như hơi tự tin về khả năng khống chế +1 r á, í, nếu tiểu 86 k dẫn đc 2 thằng cháu kia ra cửa trại thì có phải cũng k đc tính hoàn thành giao dịch, vậy nửa linh hồn 86 nhỏ có chui vào ví dùng đc k :v, nếu +1 tự lấy máu mình xong buff lại sinh mạng để lấy tiếp đc k nhỉ, kỹ năng debuff, lấy xong chắc chỉ buff đc để sống có đc k nhỉ, chứ lấy kiểu vô cực chắc khỏi cần chơi game quá =)) còn cái bản ở ngoài, cái tranh +1 cầm búp bê của 86 vặn đầu ấy, nhỏ này có kỹ năng xe chỉ luồn kim khâu rối búp bê nguyền rủa à, hoặc kỹ năng tiên tri ?!? 1 cái nữa, ảnh năm 20xx có +1 k, giả như thật sự có kỹ năng tiên tri, thì chắc +1 biết phải để LH vào tay thằng Khôi j kia mới gặp đc 86 nhỉ, hiu có mấy chi tiết ẩn vẫn chưa lên sân 😹

    Trả lờiXóa
  9. Đứng ở góc nhìn của thượng đế vui ghê

    Trả lờiXóa
  10. Ko sao, thẳng tiến thui, mũ và đai bv tui đội hết rồi :)

    Trả lờiXóa