Thứ Tư, 5 tháng 1, 2022

TPTTTCKD - Chương 115

Nhìn bóng lưng biến mất trong nắng mai của Bạch Lục, Mộc Kha bỗng nhiên tim như ngừng đập, cậu nghĩ tới nụ cười kì lạ của Lưu Giai Nghi, đột nhiên muốn kéo lại tay Bạch Lục không cho anh ấy vào căn phòng học kia, nhưng Tiểu Bạch Lục chạy quá nhanh, mau chóng dán lên cửa phòng bên cạnh, tỉnh táo mở khóa né người chui vào.

Mộc Kha thở dốc, cậu chợt nhớ tới —— gần một tiếng rồi cậu không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động gì từ căn phòng bên cạnh.

"Bạch Lục! Trở lại!" Mộc Kha theo bản năng liền xông ra muốn gọi Bạch Lục quay về, cậu lo lắng gõ cửa phòng học, "Căn phòng này không đúng lắm! Anh mau ra đây!! Chúng ta mặc kệ Lưu Giai Nghi đi có được không! Bạch Lục anh mang theo hai bọn em chạy đi!"

Nhưng bất kể Mộc Kha sụp đổ hô to, giậm chân đập cửa thế nào đi chăng nữa, trong hành lang trống rỗng chỉ có tiếng thở hổn hển của chính cậu, tiếng động hoàn toàn không thể truyền vào trong phòng học thủ công bị đạo cụ 【 lặng yên không tiếng động 】 bao phủ.

Miêu Cao Phụ đi ra theo, thần sắc có chút phức tạp nhìn Mộc Kha gắt gao kéo chốt cửa, rút tay cậu ra từng ngón một.

Cậu ta kéo Mộc Kha mệt mỏi hết sức về phòng, nhỏ giọng nói: "Mày đừng kêu nữa, giáo viên nghe thấy sẽ đến đấy, Bạch Lục cũng sẽ gặp tao ương, mày cứ theo lời Bạch Lục nói chạy đi hẵng, thằng đó lợi hại hơn chúng ta nhiều, mày phải tin tưởng nó chứ!"

Lồng ngực Mộc Kha phập phồng kịch liệt, cậu nhìn Miêu Cao Phụ, há miệng muốn nói gì đó, song cuối cùng vì hô hấp quá gấp, Mộc Kha không nói được nên lời, cậu nhìn đồng hồ treo trong phòng học, yên lặng cắn môi đếm giờ.

————————————————

Trong một gian phòng học thủ công khác.

Bạch Lục vừa đi vào đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc, cậu nhìn thấy Lưu Giai Nghi đang súc trong góc không ngừng run rẩy khóc thút thít, trên người Lưu Giai Nghi có rất nhiều vết máu, có vài vết giống như bị người khác hung hăng cắn tạo thành.

Dấu răng kia đích xác giống dấu răng của một đứa trẻ tầm tuổi Miêu Phi Xỉ.

Tiểu Bạch Lục cau mày, cán cân nghi ngờ trong lòng chậm rãi nghiêng về suy đoán Miêu Phi Xỉ có phải đã ăn hiếp người ta hay không.

Nhưng Bạch Liễu không hề dễ dàng tới gần, mà cảnh giác giữ vững một khoảng cách nhất định, nhẹ giọng hỏi: "Lưu Giai Nghi, Miêu Phi Xỉ đâu? Cậu ta tấn công em phải không?"

Lưu Giai Nghi rúc trong rương vải nhỏ của mình thút thít gật đầu: "Vâng."

Tay cô bé run run chỉ hướng bóng hình một người khác trong góc.

Bạch Lục quay đầu nhìn về phía góc bên kia, trong góc thật sự có một bóng người cao lớn, vóc người Miêu Phi Xỉ trong số đám trẻ chỉ xếp sau Bạch Lục, hiện tại bóng người này đang núp sau một đống hàng thủ công bừa bộn, trên tay dường như còn cầm thứ gì đó chuẩn bị đánh lén.

Miêu Phi Xỉ hình như là thấy Bạch Lục tiến vào nên núp đi.

"Miêu Phi Xỉ?" Bạch Lục cầm giá cắm nến, cậu kiểm tra đồng tiền linh hồn của Miêu Phi Xỉ một chút, thử tiến lên thăm dò từng bước.

Có đồng tiền linh hồn trong tay, Bạch Lục không lo lắng Miêu Phi Xỉ công kích mình, cậu đẩy ra đống hộp cát tông giăng đầy mạng nhện, rốt cuộc thấy được Miêu Phi Xỉ ánh mắt hoảng sợ phía sau, cậu ta như đã trải qua chuyện gì kinh khủng lắm, hết thảy hiện ra trước mắt khiến hô hấp Bạch Lục dừng lại mấy giây.

Miêu Phi Xỉ bị một đống dây truyền buộc chặt tứ chi treo lên trần nhà như một con rối gỗ, trên mu bàn tay cắm chi chít ống tiêm, mỗi một ống tiêm đều đang không ngừng đẩy máu đi vào trong túi truyền dịch.

Cậu ta đã bị hút máu nhiều đến nỗi môi khô khốc, làn da vàng thô ráp như giấy, tay chân không ngừng run rẩy, ngay cả đầu lưỡi cũng cắm đầy kim tiêm, khiến cậu ta chỉ có thể nhẹ nhàng hô hấp cho bớt đau đớn, không thể phát ra bất kì âm thanh gì.

Miêu Phi Xỉ bị trói tay chân, ánh mắt tan rã, khi thấy Bạch Lục liền chảy nước mắt, kêu nhỏ mấy tiếng 'a a', trong mắt toát ra tuyệt vọng muốn chết, trong tay cậu ta cầm một con búp bê vải bị vô số ống tiêm đâm xuyên qua, quần áo của con búp bê giống quần áo Miêu Phi Xỉ đang mặc như đúc.

Tiếng khóc của Lưu Giai Nghi dần dần biến thành tiếng cười quỷ dị, cô bé chắp tay sau lưng chậm rãi đứng lên, xoay người, nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, nghiêng đầu "nhìn" Bạch Lục chắn trước người Miêu Phi Xỉ, cô bé hoạt bát lè lưỡi: "Lừa anh đó, ngu ngốc như Miêu Phi Xỉ làm sao tổn thương được đến em."

"Mấy vết thương này là do em bắt anh ấy cắn em đó, mà, em có thể đã để lại cho anh ấy ấn tượng về lần đầu tiên ăn thịt người không tốt lắm, anh ấy cứ vừa cắn vừa khóc lớn cầu xin em bỏ qua cho anh ấy ý." Lưu Giai Nghi tùy ý dùng tay chỉ vết cắn trên người mình, cười hì hì nói, "Thế mà không lừa được anh, thông minh, lạnh lùng, chả có chút dáng vẻ bình thường của trẻ con gì cả nha, anh Bạch Lục."

Bạch Lục liếc mắt nhìn Miêu Phi Xỉ hãy còn đang nghẹn ngào sau lưng mình, cậu giơ ngang giá cắm nến, bày ra tư thế công kích: "Về điểm này, anh cảm thấy em không có tư cách chê anh, em cố ý không giết Miêu Phi Xỉ, là sợ em phát hiện có gì không đúng không vào phòng sao?"

Nếu phát hiện Miêu Phi Xỉ đã chết thông qua đồng tiền linh hồn, Bạch Lục tuyệt đối sẽ không tới.

"Kĩ năng của anh, là có thể thấy trạng thái sống chết của người mình điều khiển phải không?" Lưu Giai Nghi từng bước từng bước tiến về phía trước, tản mạn hướng về phía Bạch Lục.

Bạch Lục giơ giá cắm nến cảnh giác giữ khoảng cách với cô bé.

Lưu Giai Nghi không hề để ý chút nào, trên mặt vẫn mang nụ cười vui thích, "Kĩ năng khống chế linh hồn? Người đầu tư của anh, hoặc là nói anh tương lai, từng kể qua về kĩ năng này trước mặt em, thật là một kĩ năng hoàn hảo, có thể trao đổi linh hồn, chẳng qua là cần đối phương đồng ý đúng chứ? Một kĩ năng quy tắc hơi có chút hạn chế, nhưng đã tương đối khá rồi, đối với một người mới mà nói."

"Tựa như trở thành một hệ thống có thể khống chế nhân sinh khác vậy." Nụ cười trên mặt Lưu Giai Nghi hơi nhạt đi một ít, đôi mắt phủ sương mù của cô bé hơi động, thấm ra một loại chán ghét cực độ mà cao cao tại thượng, "Loại dục vọng khống chế cùng cực như thu mua linh hồn thế này, thật đúng là kĩ năng chán ghét chỉ có đàn ông trưởng thành bẩn thỉu mới diễn sinh ra được."

【 Hệ thống nhắc nhở: nội dung liên quan tới 【 giao dịch linh hồn 】 trong lời nói của người chơi Lưu Giai Nghi đã được hệ thống tiến hành xử lý che giấu 】

Lưu Giai Nghi từng bước từng bước tới gần Tiểu Bạch Lục, bước chân càng lúc càng nhanh, Tiểu Bạch Lục thật nhanh lui về sau.

Lưu Giai Nghi tung tăng vòng qua đống đồ thủ công lộn xộn, mang nụ cười khôn khéo như được vẽ lên trên mặt, tựa một con búp bê dây cót vậy, linh hoạt nhảy qua các loại rương, giọng nhanh nhẹn:

"Bạch Lục, hóa ra ở độ tuổi này, anh cũng đã bắt đầu mê mệt với loại khoái cảm được nắm người khác trong lòng bàn tay rồi sao? Điểm này ngược lại rất giống gã đàn ông đã sinh ra em, khó trách trong phó bản lần trước anh làm ra chuyện như thế với anh trai em, thì ra đều có nguyên do cả."

Tiểu Bạch Lục dè dặt lui về sau, vừa lui vừa lợi dụng các loại vật phẩm che giấu chính mình, não nhanh chóng hoạt động: "Em muốn cứu anh mình Lưu Hoài đúng không? Em bây giờ đã có máu của Miêu Phi Xỉ, cộng thêm của chính em đã có thể cứu được ông anh Lưu Hoài của em rồi, không cần thiết phải ra tay với anh đi? Lưu Hoài và anh tương lai hiện tại đang là quan hệ hợp tác."

"Hợp tác?" Tiếng cười khanh khách của Lưu Giai Nghi không chỗ không ở, từ bốn phương tám hướng đến gần Tiểu Bạch Lục, "Loại hợp tác dùng đủ các loại điều kiện hạn chế, sau đó dẫn dụ thông qua lời nói bức bách anh trai em lựa chọn? Hợp tác kiểu đó thật đáng ghét."

Tiểu Bạch Lục đứng ở giữa phòng đánh giá chúng quanh, quan sát mỗi một chỗ Lưu Giai Nghi có thể từ đó đi ra ngoài, giọng cậu vẫn trầm tĩnh: "Nhưng em không hề ngăn cản mà, phải không?"

"Em rõ ràng có thể gọi điện nói cho anh trai em rằng em không cần anh ấy cứu, như vậy anh ấy sẽ không bị một anh khác uy hiếp phải hợp tác, tuy nhiên em lại trơ mắt nhìn Lưu Hoài phải đưa ra lựa chọn thống khổ giữa em và chính anh ấy, hoặc là nói bản thân em cũng đang chờ đợi đáp án của lựa chọn này."

"Nếu đây là một lần hợp tác đáng ghét." Ánh mắt Tiểu Bạch Lục cực độ bình tĩnh, "Vậy em cũng là người tham dự và xúc tiến nó đấy, Lưu Giai Nghi."

"Rõ ràng so với bọn anh, em còn muốn thấy được Lưu Hoài vì em bỏ qua mạng sống của mình để hợp tác hơn, muốn thấy anh trai em vì bảo vệ em mà bị hành hạ muốn sống muốn chết hơn, có lẽ đến một khắc cuối cùng khi Lưu Hoài thực sự chết đi vì em rồi, em thậm chí đều không bại lộ chính mình đi Lưu Giai Nghi? Nói đến đáng ghét, bọn anh còn kém em nhiều lắm."

Tiếng cười của Lưu Giai Nghi đột ngột dừng.

Ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang lập lòe, đợi lần nữa sáng lên, Bạch Lục liền thấy Lưu Giai Nghi ôm một con búp bê cả đầu và tứ chi đều bị kéo gần đứt treo lủng lẳng, mặt không biểu tình, ngửa đầu mà đứng, không chớp mắt, hô hấp rất nhẹ lại gần nhìn Bạch Lục.

Búp bê trong tay Lưu Giai Nghi mặc áo sơ mi trắng, quần tây, trên cổ đeo một đồng xu thủng lỗ kì lạ, đầu cơ hồ bị xoay 180 độ, mang trên mặt nụ cười đờ đẫn, cùng Lưu Giai Nghi ngửa đầu nhìn Bạch Lục.

Cho dù chưa từng thấy Bạch Liễu tương lai trông thế nào, nhưng thông qua lời Bạch Liễu tự miêu tả, Tiểu Bạch Lục cũng nhận ra con búp bê trong ngực Lưu Giai Nghi chính là mình tương lai.

Tầm mắt Tiểu Bạch Lục dừng trên người con búp bê kia, hô hấp cậu hơi ngừng, yết hầu bởi nhịp tim dồn dập mà chuyển động lên xuống —— thì ra nỗi sợ hãi khi tới gần tử vong là cảm giác như thế này, Tiểu Bạch Lục trong nháy mắt còn thất thần mà nghĩ, hình như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Giọng Lưu Giai Nghi rất nhỏ rất nhẹ, cô cúi đầu vuốt ve búp bê, tự lẩm bẩm nói:

"Anh biết tại sao phù thủy thời Trung Cổ thích làm búp bê thế mạng sao? Khi họ bắt đầu nguyền rủa một người hay bắt đầu yêu một người, họ liền bắt đầu làm búp bê thế mạng, hi vọng búp bê có thể giả thành linh hồn đối phương, người đáng ghét dùng cách đáng ghét mà chết đi, người mình thích dùng cách mình thích ở lại bên người mình."

Tiểu Bạch Lục đã lui đến gần tường, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh: "Em làm vậy có khác gì với Bạch Liễu sao?"

Lưu Giai Nghi trầm mặc thật lâu, sau đó cô bé đột nhiên nghiêng đầu, cười khanh khách: "Về bản chất thì đúng là không có, cho nên bản thân em cũng là một tồn tại đáng ghét, không được anh trai đối xử tốt đúng là đáng đời."

"Nhưng Lưu Hoài vì em từ bỏ hết thảy, em hoàn toàn có được thứ mình muốn rồi." Tiếng hít thở của Tiểu Bạch Lục rất nhẹ, mũi chân cậu dán lên vách tường, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt đã gần dán hẳn vào mặt mình của Lưu Giai Nghi, "Em đã có được thứ mình muốn, còn cái gì không thỏa mãn chứ?"

Lưu Giai Nghi rốt cuộc ngẩng đầu lên, thần sắc nhạt nhẽo hờ hững, con ngươi xám tro phủ sương khảm trên gương mặt non nớt không cảm xúc của cô bé, mang lại cho người ta cảm giác cổ quái, quỷ dị, lại bi thương kì lạ.

Cô bé mắt cong cong, tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cái gì cũng không hiểu, lời nói ra khỏi miệng lại mờ mịt mông lung:

"Bởi vì em không dám tin tưởng anh trai em, bởi không chịu tin, nên em chưa từng có được."

Trong mắt Lưu Giai Nghi phản chiếu Tiểu Bạch Lục, đó là một cảm giác rất mơ hồ, tựa như linh hồn thoát xác in trong mắt cô bé vậy:

"Anh trai em là một người vô cùng hèn yếu, anh ấy sẽ không, cũng không dám vì em mà từ bỏ hết thảy."

"Phản bội là thói quen xấu của anh ấy, anh ấy là một kẻ tái phạm hèn mọn."

Tiểu Bạch Lục nhìn Lưu Giai Nghi, nhớ lại những gì Bạch Liễu kể về Lưu Hoài, con người Lưu Hoài dường như đúng là có thói quen phản bội người khác, từ Mục Tứ Thành đến Trương Khôi... Nếu nói phản bội và hèn yếu là một thói quen xấu, thì bị thói quen kia làm hại sâu nhất, nhất định là người sớm chiều ở chung.

Tiểu Bạch Lục bỗng nhiên biết cái gì, cậu nhìn Lưu Giai Nghi: "Lưu Hoài lúc nào từng phản bội em?"

"Anh ấy từng phản bội em... lúc nào?" Cô bé nhẹ giọng nói nhỏ, cười, "Anh không bằng hỏi, anh ấy lúc nào dừng lại việc phản bội em."

Tất cả mọi người đều dùng cái loại giọng điệu muốn nói lại thôi đáng ghét đó để nói chuyện với cô.

【 Họ hàng gần sinh con à, đứa trẻ IQ kém lắm đi? 】

【 Quả nhiên là mù, lại còn là con vịt giời, sao không bỏ luôn đi còn giữ làm gì? 】

【 ... Mẹ tao nói trẻ con cận huyết như mày căn bản không vào nổi hộ khẩu, mày thậm chí còn không thể đi học, anh mày còn nói muốn trị mắt mày để mày học đại học cơ đấy, ha ha, cười chết 】

Người đàn ông kia chỉ cần uống say liền sẽ đánh đập cô, tát cô, ép đứa trẻ mấy tuổi như cô xuống đập nước bắt cá, hung tợn nói bắt không được mấy cân thì không cho phép lên.

Nước trong đập lạnh quá, cô bé đi xuống đoạn nước cao đến cằm, chung quanh toàn là bùn, cá bên trong như tay chân người chết vậy, trơn trượt, vô cùng khó bắt.

Cô bé giống người mẹ quá cố bị vùi lấp vĩnh viễn không được phép bò dậy khỏi đập nước, Lưu Giai Nghi vĩnh viễn bắt không đủ cá khiến người đàn ông kia hài lòng, cô bé hiểu, gã chỉ muốn đập nước nhấn chìm luôn nhóc con không có tác dụng, lãng phí lương thực là cô bé mà thôi.

Giống như người chị cũng là người mẹ chết chìm của cô bé vậy.

Khi Lưu Hoài đi học không có nhà, Lưu Giai Nghi liền núp trong chuồng gà hoặc chuồng heo, ở chung với động vật, hoặc núp trong tủ quần áo hoặc gầm giường, phòng ngừa người đàn ông kia gặp chuyện gì lại tìm cô bé trút giận.

Phần lớn thời điểm cô bé trốn tốt không bị phát hiện, thì không sao, nhưng cô bé lúc nào cũng phải giữ cảnh giác, nếu không sẽ bị người đàn ông kia nắm tóc ném xuống đất, dùng cây roi trúc ướt nước đánh, hoặc là kéo vào trong đập bắt cá.

Thời điểm Lưu Giai Nghi bắt đầu ghi nhớ, cô bé luôn núp trong bất kì chỗ nào không có ánh sáng trong phòng, lẳng lặng ôm đầu gối, đếm thời gian trôi qua, chờ Lưu Hoài tan học về nhà, cảm thụ cái lạnh lẽo mà trời đêm xóm núi mang tới, từ da thịt ngấm đến tận đáy lòng.

Có lúc cô bé sẽ không khống chế được khóc lớn hoặc kêu gào thảm thiết, giống như "người điên" trong miệng người đời vậy, đánh động vật giam chung một chỗ với mình, dường như chỉ cần làm vậy là có thể phát tiết hết oán hận và thống khổ trong lòng.

Cô bé vĩnh viễn không dám để Lưu Hoài thấy một mặt này của mình, trước mặt Lưu Hoài, Lưu Giai Nghi vĩnh viễn là cô em gái dịu dàng, ngoan ngoãn, ngây thơ hồn nhiên, lúc nào cũng cười ngọt ngào chào đón anh trai tan học trở về.

Cho dù cô bé vừa mới vùng vẫy cả chiều trong đập nước đầy bùn thoi thóp bò dậy, cho dù vừa một phút trước lên cơn điên suýt bóp chết một con ngỗng.

Trẻ con không ngoan là sẽ không được yêu, Lưu Giai Nghi từ nhỏ liền biết, cô bé luôn biết tất cả tình cảm Lưu Hoài dành cho mình đều nhờ cô bé dùng ngụy trang đổi lấy, cho nên bất kể lúc nào, cô bé đều duy trì cảnh giác, tựa như lúc cô bé trốn trong gầm giường và tủ quần áo vậy, không muốn bộ mặt thật của mình bị Lưu Hoài, giống như người đàn ông kia, thô lỗ kéo ra, sau đó hung hăng dùng roi đánh, thất vọng chất vấn rằng tại sao mày lại là loại trẻ con như thế này?!

Có lẽ sẽ không, cho dù cô bé lộ ra gương mặt thật đứng trước mặt Lưu Hoài, Lưu Hoài cũng sẽ cúi sát đầu xuống đất không dám nhìn.

Bởi anh trai cô bé là một kẻ hèn yếu.

Ký ức và ý thức cùng nhau chìm vào bùn lầy sâu không thấy đáy, Lưu Giai Nghi đứng trước mặt Tiểu Bạch Lục, nhìn đôi mắt đen mang theo chất vấn của cậu, Lưu Giai Nghi hoảng hốt cảm thấy mình như trở lại căn nhà nhỏ trên xóm núi.

Cô bé vừa học được cách trốn dưới gầm giường tránh người đàn ông kia đánh đập, chỉ biết chờ Lưu Hoài trở về, hoặc người đàn ông kia ngủ say mới trộm lén chạy ra ngoài.

Có một ngày, người đàn ông kia không biết gặp chuyện gì, cực kỳ tức giận, lục tung phòng nửa ngày đều không tìm thấy cô bé đâu, đến tận khi Lưu Hoài tan học trở lại cũng không chịu ngừng đi tìm.

Tiếng bát đũa vỡ vang đội trên đất, Lưu Giai Nghi dùng hai tay che miệng mình, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, lẳng lặng lắng nghe người đàn ông kia nhục mạ.

"... Đ*t mẹ nó con đ* này càng ngày càng biết trốn! Tao mẹ nó muốn tìm đồ giết thời gian một chút cũng không được, Lưu Hoài! Lưu Hoài mày bò ra đây cho bố mày!"

Sau đó là tiếng đánh thanh thúy, tiếng khóc đè nén hoảng sợ của bé trai vang lên, người đàn ông kia hùng hùng hổ hổ uống hai ngụm rượu to, tiếng nuốt rượu tựa hồ đổ thẳng vào lỗ tai Lưu Giai Nghi, tiếng hô hấp của cô bé bắt đầu trở nên dồn dập, trong miệng bắt đầu dâng lên vị đắng chát khiến cô bé choáng váng.

Sau đó như quy trình mọi ngày, người đàn ông to lớn dùng cánh tay cường tráng đánh lên người Lưu Hoài, thịch thịch đầy tính phát tiết, rất nhanh lại dừng lại trong tiếng khóc của Lưu Hoài.

"Mẹ nó." Người đàn ông kia say xỉn mắng, "Con mẹ nó, mày là con trai độc tôn nhà họ Lưu, bố mày cũng không muốn đánh mày, nhưng bố mày uống say ngứa tay, con đ* kia lại không ở đây, nó càng ngày càng biết trốn, chỉ có mày nó mới ra, bố mày giả tiếng mày gọi cũng không... ức, cũng không được."

"Đi!" Người đàn ông kia mồm miệng không rõ đá Lưu Hoài một cước, "Mày gọi con đ* kia đi ra, bố mày không đánh mày."

Lưu Giai Nghi đợi cực kỳ lâu, đợi đến khi cô bé cho rằng trời sắp sáng rồi, sau đó nghe thấy giọng nói run run mang theo nức nở của Lưu Hoài:

"Giai Nghi, anh trở lại rồi, em... đi ra ngoài một chút có được không?"

"Em đi ra ngoài một chút có được không? Bên ngoài, bên ngoài không có bố đâu! Em đi ra đi! Không có ai đánh em đâu!"

"Em đi ra đi! Bên ngoài thật sự... Chỉ có anh ở đây thôi! Anh muốn gặp em!"

Lưu Giai Nghi yên lặng cực kỳ lâu, âm thanh bên ngoài, trong đôi tai bén nhạy dính đầy cáu bẩn cuẩ cô, choáng váng biến thành âm thanh u u cô bé không nghe hiểu, sau đó cô bé từ chỗ mình ẩn úp cả ngày, gầm giường Lưu Hoài, run rẩy chui ra.

Người đàn ông kia kéo tóc cô bé đè trên đất đánh, bàn tay đầy mùi rượu sảng khoái đánh lên người cô bé, gã dùng roi trúc to bằng ngón cái quất Lưu Giai Nghi co rúc trên đất, dùng chân đạp vào bụng Lưu Giai Nghi, mỗi một phát đánh, Lưu Hoài đứng bên cạnh sẽ nhắm mắt lại run rẩy một chút.

Nhưng Lưu Hoài không dám tiến lên, chỉ biết hèn yếu tựa vào góc tường, trầm mặc chờ đợi trận hành hình tàn khốc này kết thúc.

Sau khi kết thúc, Lưu Hoài ôm Lưu Giai Nghi hấp hối trong ngực khóc lớn, nói anh trai nhất định sẽ mang em ra ngoài, anh nhất định sẽ thi đỗ đại học đi ngoài!

Em giúp anh chịu thêm mấy lần, anh nhất định sẽ mang em đi ra! Nhanh thôi! Nhanh thôi!

Mà Lưu Giai Nghi chỉ là mở đôi mắt mờ mịt không thấy gì của mình, giọng nói Lưu Hoài bên tai dần trở nên tương tự với người đàn ông kia, ngón tay Lưu Giai Nghi cuộn tròn, lại chậm rãi thả ra.

"Được, Giai Nghi giúp anh chịu." Cô bé yếu ớt dịu ngoan nói, cô bé biết Lưu Hoài cần vỏ ngoài 【 em gái ngoan 】 của cô bé để trấn an nội tâm áy náy của mình.

Lưu Hoài, anh trai cô bé, vĩnh viễn là kẻ hèn yếu vậy đó, không dám phản kháng người đàn ông kia mà phản bội cô bé, lừa gạt cô bé, đứng ngay cạnh gian nhà mờ tối mà cô bé vì cậu ta bò ra rồi bị đánh, nhắm mắt lại không dám nhìn.

Anh trai cô bé là một thích khách hèn yếu triệt triệt để để, ngay cả vũ khí cũng không có năng lực tổn thương người khác.

Nhưng thứ tốt nhất mà cả đời cô bé có được chỉ có ông anh trai hèn yếu kia thôi.

Phản bội và hoài nghi, vốn là một đôi anh em trời sinh.

Chương trước

Mục lục

Chương sau

18 nhận xét:

  1. Ai gọi tâm lý trị liệu cho 2 anh em nhà này đi huhu.

    Trả lờiXóa
  2. ship ngay bác sĩ tâm lý tới đi :(((

    Trả lờiXóa
  3. Tôi không còn gì múôn nói, quá đau đớn :(((

    Trả lờiXóa
  4. Đôi anh em này thật xứng đôi.

    Trả lờiXóa
  5. Tui xúc phòng khám tâm lý đến đây rồi, ai tống đôi anh em này vào dùm đi😢

    Trả lờiXóa
  6. Tâm lý của Lưu Hoài lúc đó cũng khá hợp lý đó chứ, khách quan mà nói thì khó trách được. Nhưng đối với Lưu Giai Nghi, người trực tiếp chịu trận chắc chắn sẽ sinh ra oán hận, rồi bị bóp méo trở thành thế này đây.

    Trả lờiXóa
  7. Quao, phức tạp thật đó…

    Trả lờiXóa
  8. Đậu moá, tất cả là tại lão cha

    Trả lờiXóa
  9. Hai anh em khổ quá 😭

    Trả lờiXóa
  10. Thế thì việc Giai Nghi ko tin tưởng Lưu Hoài là hợp lý, như t có khi hận thấu xương mịa r chứ đừng nói yêu :))

    Trả lờiXóa
  11. Thế thì cũng ko hoàn toàn trách LGN vặn vẹo được vì LH cũng tác động 1 phần😂
    Kẻ tám lạng người nửa cân

    Trả lờiXóa
  12. Bác sĩ tâm lý 86, cíu~~

    Trả lờiXóa
  13. Ầu, vậy chắc +1 k có tiên tri r nhỉ, 86 nhỏ chắc suy luận đc vẽ cái tranh +1 để tiên tri cho 86 phải khum, mà đang trong tình cảnh này vẽ tranh kiểu gì nhỉ, với sao biết đc tranh nhất định sẽ đc treo trưng bày, đặc biệt là tranh sau ngày t3, hiu, đã biết sao +1 lại hận 86 đến mức vặn cổ búp bê :vv dù sao vẫn chỉ là nhi đồng, tui suy diễn quá r 🙊

    Trả lờiXóa
  14. Chời quơi xúc phòng khám tâm lí đến giùm 2 anh em i huhuhuhuhuhuhuhh

    Trả lờiXóa
  15. K thể hợp hơn được nữa, vâng khen xong rồi nên cho em order vài bác sĩ tâm lý đến ngay đây luôn đi ạ:((((

    Trả lờiXóa
  16. Tới đây thì tui hiểu nè, vì bản chất tui cg chưa bh thật sự cho ai bk bản chất mik ra sao, bản thân bk rõ mik còn "lừa" ng khác thì lấy gì mà tin tg ng khác, dù xg quanh ng ta nhìn vào mqh này có bao tốt đẹp thì đến cuối cũng chỉ có ng trong cuộc hiểu rõ cqq gì đang "diễn" ra :)
    Nhiều khi tui xung đột lắm, cầu ng khác hiểu mình nhưng lại sợ họ ko chấp nhận được "mình", nên thôi, cứ tạo ra một "mình" khác mà sống, cần gì mqh tin tưởng.

    Trả lờiXóa