Thứ Năm, 6 tháng 1, 2022

TPTTTCKD - Chương 116

Cô bé lẳng lặng nhìn Tiểu Bạch Lục: "Anh cũng có thời điểm như vậy đi, khi một tên lừa đảo miệng đầy lời nói dối tự dưng bắt đầu đối xử tốt với mình, anh sẽ suy đi nghĩ lại, suy nghĩ xem rốt cuộc người đó có mục đích gì..."

"... Thái độ tốt đẹp vô duyên vô cớ ấy của họ giống như cái đuôi xinh đẹp của bọ cạp, như cây kim của ong mật, lúc anh nuốt vào miệng đều thời thời khắc khắc nghĩ xem độc bao giờ sẽ đâm phá lồng ngực mình, anh ta rốt cuộc vì cái gì tốt với anh đâu? Anh ta có thể sẽ phản bội anh không?"

"Anh cũng thấy thế về tên lừa đảo Bạch Liễu kia phải không? Tiểu Bạch Lục? Trước thời điểm tối qua, khi anh ta nguyện ý chết đi vì anh, trước khi anh biết anh ta là chính anh, anh có từng thật sự tin tưởng anh ta sao?"

"Trong quá trình này, anh cũng đang không ngừng thăm dò phải không?"

Tiểu Bạch Lục mím môi, cậu không trả lời vấn đề của Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi cười nhạo một tiếng: "Anh và em, đều trời sinh không tin bất kì ai, em cũng đang không ngừng lặp đi lặp lại quá trình thăm dò, nhưng em không may mắn như anh, một người khác là chính mình."

Cô bé dừng một chút, tiếng hít thở dần dần trở nên yếu ớt, giọng mê mang: "Em vĩnh viễn không thể nào biết anh trai em đang suy nghĩ gì, vì em không phải anh ấy, anh ấy là một người đàn ông có huyết thống của người đàn ông kia, anh ấy có giọng nói gần giống người đàn ông sinh ra em, mỗi một ngày em nghe giọng anh ấy, đều không nhịn được nảy sinh hận ý, nhưng mỗi khi anh ấy mỉm cười gọi em Giai Nghi, đối xử tốt với em, em lại không khống chế được mà nghĩ —— nếu anh ấy có thể sống lâu một chút, ở bên em lâu một chút thì tốt rồi."

"... Coi như anh ấy từng phản bội em, từng bán đứng em cho người đàn ông kia, nhưng chỉ cần anh ấy luôn cười tươi làm anh trai em cũng tốt." Giọng Lưu Giai Nghi nhỏ dần, cô bé như đang nhớ lại cái gì.

"Cả thế giới cũng chỉ có người này, chỉ có người mang em thoát khỏi hết thảy này là khác biệt." Lưu Giai Nghi hoảng hốt nói nhỏ, "... Thế nhưng dù em cố gắng qua trăm ngàn lần muốn tin tưởng anh ấy, bất kể anh ấy hứa hẹn với em ra sao, em cũng không thể khống chế chính em không nghi ngờ anh ấy được, tựa như anh ấy cũng không khống chế được chính mình phản bội người khác vậy."

"... Cho dù trước một ngày anh ấy khóc lóc thề sẽ không dỗ em đi ra nữa, nói đây là lần cuối cùng, thì ngày tiếp theo chỉ cần người đàn ông kia đánh anh ấy, anh ấy liền bắt đầu tìm em khắp nơi, khóc lóc cầu xin em đi ra, chờ em ra rồi, anh trai em sẽ run rẩy dắt tay em, đưa em cho người đàn ông kia đánh... Bất kể bao nhiêu lần, đều như vậy."

Lưu Giai Nghi lộ ra nụ cười mỉm ngoan ngoãn được chính cô bé luyện tập trăm ngàn lần: "Chúng ta đều không thể xác nhận người quan trọng với mình kia có phản bội mình hay không, cho nên khống chế đối phương mới là lựa chọn tốt nhất, nhìn chuyện anh đang làm bây giờ đi, lựa chọn của anh với em đều giống nhau mà phải không? Tiểu Bạch Lục?"

"Không, anh và em không giống nhau." Tiểu Bạch Lục rất bình thản phản bác Lưu Giai Nghi, "Anh lựa chọn bị anh ta khống chế."

Lưu Giai Nghi ngẩn ra.

"Bạch Liễu, cũng chính là một anh khác, trước khi chúng ta chạy trốn, đã đưa ra hai suy đoán về việc tại sao giá trị sinh mạng của em chỉ có 50, để anh lựa chọn." Lưu Giai Nghi đã tiến rất gần Tiểu Bạch Lục, cậu không thể không cúi đầu nhìn Lưu Giai Nghi sắp dẫm lên mu bàn chân mình.

Tiểu Bạch Lục rũ mắt, giọng rất bình tĩnh: "Suy đoán thứ nhất là em vì bị trúng độc nấm ở thế giới thực, dẫn đến giá trị sinh mạng giảm, anh ta có khá nhiều bằng chứng và tin tức để chứng minh suy đoán này, tuy nhiên, suy đoán này có một điểm vô cùng không hợp lý chính là —— suy đoán này không thể giải thích tại sao giá trị sinh mạng của Lưu Hoài cũng bị giảm theo."

Biểu tình trên mặt Lưu Giai Nghi đọng lại, cô bé ý thức được cái gì, bàn tay cầm búp bê nắm chặt, giọng nói vẫn giữ hòa nhã, cô nhìn Tiểu Bạch Lục hỏi: "Cho nên? Suy đoán thứ hai thì sao?"

"Suy đoán thứ hai chính là ——" Tiểu Bạch Lục lãnh đạm nói, "Anh ta đoán em có thể là một người chơi cũ, kĩ năng cá nhân của em liên quan đến tỉ lệ tử vong và giá trị sinh mạng, khiến hệ thống không thể không ra tay làm yếu năng lực của em, anh ta còn cho anh tên một người chơi."

Tiểu Bạch Lục cúi đầu nhìn thẳng Lưu Giai Nghi, nhẹ giọng nói nhỏ: "Anh nhớ gọi là —— phù thủy nhỏ phải không?"

Hô hấp Lưu Giai Nghi dừng lại mấy giây.

"Vậy khi đó tại sao anh phải cứu tôi?!" Mặt nạ 'đứa bé ngoan' của Lưu Giai Nghi rốt cuộc vỡ nát, trên mặt cô bé mang theo biểu tình hung ác dữ tợn, kèm theo chút hốt hoảng mà bản thân cô bé có lẽ cũng không nhận ra, "Anh biết rõ tôi là phù thủy nhỏ, vậy tại sao anh phải dừng lại! Hôm nay tại sao anh còn phải bước chân vào căn phòng này! Anh không sợ tôi giết anh sao?!"

"Bởi vì một anh khác nói cho anh, phải tận lực bảo vệ tính mạng của em." Bạch Lục bình tĩnh nhìn thẳng Lưu Giai Nghi, "Đây là một lựa chọn mang tính chất đánh bạc, nếu em thật sự không phải phù thủy nhỏ, mà lúc đó em lại đang trúng độc đến hộc máu, nếu anh không cứu em, thì em nhất định sẽ chết, mà một anh khác đã bỏ tiền mua mạng em rồi, cho nên ít nhất em không thể chết trên tay anh, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản khi làm giao dịch của một kẻ lang thang."

Tay Lưu Giai Nghi bắt đầu run rẩy, nước mắt hơi dâng lên, có chút luống cuống kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch Lục tới lúc này hãy còn giữ được trấn định: "Anh biết rõ... Anh biết rõ... Anh hôm nay đến đây là vì tìm cái chết sao?! Anh đã đoán được rồi không phải sao?! Anh tại sao còn muốn vào?!"

Tiểu Bạch Lục nhẹ giọng nói: "Nếu tối nay anh chết trên tay em, chỉ có thể chứng minh rằng phán đoán của anh là sai lầm mà thôi, thời điểm anh lựa chọn cứu em, kết cục tử vong của anh đã bị phán quyết, cho nên lúc này anh có tới hay không đều không thể tránh khỏi."

"Nhưng nếu em không phải phù thủy nhỏ, vậy anh tiến vào liền có thể cứu em." Tiểu Bạch Lục nói, "Từ góc độ giao dịch trao đổi lợi ích mà nói, bất kể em có phải phù thủy nhỏ hay không, vì một khả năng em không phải, anh phải tiến vào."

Lưu Giai Nghi đột nhiên cong người che miệng ho khan, chất lỏng màu xanh lá, tản ra mùi nấm từ kẽ ngón tay cô bé chảy ra.

Cô bé liên tục ho khan, toàn bộ gương mặt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy mất dần huyết sắc, đôi mắt bởi ho khan kịch liệt mà dần dâng lên nước mắt sinh lý, cô bé như một động vật nhỏ ngoài mạnh trong yếu, cố giữ vững biểu tình hung tợn trợn mắt nhìn Tiểu Bạch Lục, tay giơ con búp bê bị tháo lỏng đầu vào tứ chi uy hiếp Tiểu Bạch Lục.

Bạch Lục làm như không nhìn thấy, cậu tiến lên dùng một tay đỡ lấy Lưu Giai Nghi đang từng ngụm từng ngụm mà hộc ra dịch nấm, không nóng không lạnh bình luận: "Xem ra cả hai suy đoán của Bạch Liễu đều đúng, mặc dù em hộc máu là giả vờ, nhưng em thật sự trúng độc trong viện mồ côi, cũng thật sự là phù thủy nhỏ, lần hộc máu hôm qua là do em dùng đạo cụ ngụy trang sao?"

"Tôi thật sự sẽ giết anh đó Tiểu Bạch Lục." Lưu Giai Nghi hung ác đẩy cánh tay đỡ cô của Tiểu Bạch Lục ra, không chỉ đôi mắt cô bé dâng lên hơi nước do ho khan, cả gương mặt vốn yếu ớt của cô bé phủ đầy nước mắt, "Khụ, tôi vừa rồi nói nhiều với anh như vậy chỉ là để kéo dài thời gian chờ CD kĩ năng kết thúc mà thôi, anh không thể nào chạy nổi đâu Tiểu Bạch Lục!"

【 Hệ thống nhắc nhở: CD kĩ năng cá nhân 【 thuốc độc và thuốc giải 】 của người chơi Lưu Giai Nghi kết thúc, có thể tiếp tục sử dụng 】

【 Hệ thống nhắc nhở: phù thủy, tối nay bạn có một bình thuốc độc và một bình thuốc giải, bạn muốn dùng thuốc giải hay thuốc độc? 】

Tiểu Bạch Lục an tĩnh nhìn Lưu Giai Nghi.

Trong mắt Lưu Giai Nghi nổi lên sương mù, cô bé quay đầu sang chỗ khác không nhìn Tiểu Bạch Lục, mím chặt môi cắn răng nói: "... Tôi không tin anh muốn cứu tôi! Các người đều là tên lừa đảo! Trên thế giới căn bản sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với tôi! Ngay cả anh trai tôi, cũng là do tôi liều mạng đánh đổi mới có!"

Cô bé vẫn luôn biết, Lưu Hoài đối xử tốt với mình, phần nhiều là vì áy náy, mà ở trước mặt phản bội, áy náy là thứ tình cảm không đáng giá nhất.

Lưu Giai Nghi nhắm hai mắt lại, khóe mắt có giọt nước trào ra: 【 Tối nay tôi muốn dùng thuốc độc 】

Trên người Lưu Giai Nghi đột nhiên bốc lên chướng khí màu đen vặn vèo, một cái áo choàng lụa đen đột nhiên suốt hiện bao phủ lấy thân hình cô bé, trong tay cô bé cầm một bình thủy tinh nhỏ dài cổ cong, trong thân bình tròn tròn chứa chất lỏng màu đen không ngừng nổi bọt khí, chất khí màu đen trong bình đều là đám bong bóng kia vỡ ra bay lên mà thành.

Làn sương mù đen, đặc sệt kia nhanh chóng bao vây thân bình, cùng với thân hình nhỏ gầy của Lưu Giai Nghi tựa như vòi bạch tuộc vậy.

Con ngươi mờ của cô bé xuyên thấu qua bình thủy tinh trong suốt, dường như mang theo cả nước mắt nhìn về phía Tiểu Bạch Lục, khóe miệng cô bé chảy xuống giọt máu màu đen tựa nguyền rủa: "Cứu tôi, là lựa chọn và phán đoán sai lầm nhất của anh, Tiểu Bạch Lục."

"Tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ biết tri ân báo đáp, tôi chỉ một tiện chủng không từ thủ đoạn." Cô hung tợn nói, "Tôi tuyệt đối sẽ không cảm kích ơn cứu mạng của anh!"

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng kĩ năng cá nhân 【 áo giáp chiến đấu của nữ vu 】 —— 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi tiến vào trạng thái biến hóa hình thái thân phận kĩ năng —— 《 Sách Quái Vật: Phù thủy cấm kỵ bị nguyền rủa 》 】

"Anh cũng không phải." Bạch Lục giương mắt nhìn về phía Lưu Giai Nghi, cậu đã sớm đón nhận kết cục, rất thản nhiên mở miệng nói: "Kĩ năng của em và anh thật ra còn khá tương tự, anh là kẻ lang thang em là phù thủy, chúng ta đều là người bị thần linh vứt bỏ."

Lưu Giai Nghi cắn môi, cô bé nghiêm nghị phản bác Tiểu Bạch Lục: "Tôi không tin thần linh tồn tại!"

Tiểu Bạch Lục tán đồng gật đầu: "Anh cũng không tin, người của viện mồ côi nói đứa trẻ không tin thần linh sẽ bị thần trừng phạt xuống địa ngục, cho nên Lưu Giai Nghi, giết anh xong, chúng ta hẹn gặp lại tại địa ngục."

"Nhưng Lưu Giai Nghi." Tiểu Bạch Lục trầm mặc một chút, "Mộc Kha hoàn toàn không biết chuyện của em, em có thể không cần giết em ấy."

Lưu Giai Nghi siết chặt nắm đấm nhìn Tiểu Bạch Lục cực kỳ lâu, lâu đến mức Tiểu Bạch Lục cho rằng cô bé mù thông minh này sẽ không bỏ qua cho Mộc Kha đã nhận ra có gì đó không đúng rồi.

Lưu Giai Nghi rốt cuộc giọng khô khốc mở miệng: "... Được, chờ chút nữa cửa phòng học mở, tôi cho họ thời gian mười phút chạy trốn."

Tiểu Bạch Lục nhắm hai mắt lại, cậu giang hai tay hít sâu một hơi làn sương mù đen kia vào phổi, sau đó chậm rãi thở ra, đầu cậu bắt đầu thấy choáng váng, Tiểu Bạch Lục từ từ mở mắt nhìn Lưu Giai Nghi bưng bình thuốc độc đi về phía cậu.

"Tôi vẫn không hiểu nổi anh... Tại sao anh phải cứu tôi." Lưu Giai Nghi chậm rãi ngồi xuống, cô tựa vào bả vai Bạch Lục cau mày mất sức ngồi trên đất do trúng độc từ sương mù, run run lông mi, như cô em gái nhỏ bất an lại nhạy cảm, cô bé nhẹ giọng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

Nếu không phải trên tay Lưu Giai Nghi còn cầm bình thuốc độc còn đang không ngừng tỏa khí đen, người không biết còn tưởng người bị hạ độc là cô bé đâu.

Khóe miệng Tiểu Bạch Lục chậm rãi chảy xuống dòng máu đen, lại bị cậu nuốt xuống, cậu rất bình thản mở miệng: "Thật ra anh cũng không biết tại sao mình phải cứu em."

"Có thể là do —— làm trẻ hư quá lâu, đột nhiên có người muốn anh làm trẻ ngoan đi." Tiểu Bạch Lục hiếm thấy khổ não than thở, "Quả nhiên giá trị quan phổ thông vẫn là thứ gì đó không thể nào hiểu nổi, rõ ràng làm người tốt thì chẳng được cái gì, lại còn phải trả cái giá lớn."

Lưu Giai Nghi gác trán lên bả vai Tiểu Bạch Lục, cô bé nhắm hai mắt, đuôi mắt ửng đỏ, hàm răng mơ hồ cắn chặt, hô hấp rách nát, hết sức nhịn xuống nước mắt: "Rõ ràng là một kẻ xấu từ đầu đến đuôi, cũng không cần làm chuyện như vậy, vì cứu tôi mà làm đến mức này, tôi sẽ không cảm ơn anh đâu, tôi tuyệt đối sẽ không thấy biết ơn anh, tôi còn xấu hơn anh nhiều..."

Tiểu Bạch Lục ngửa đầu nhìn trần nhà.

Ý thức cậu dần dần mơ hồ, nhưng cậu có thể cảm nhận được ấm áp từ chỗ tiếp xúc với Lưu Giai Nghi truyền tới.

Tiểu Bạch Lục nghi hoặc hỏi, ngữ tốc vì suy yếu mà trở nên chậm rãi, "Lưu Giai Nghi, em lừa được anh rồi mà? Em thắng rồi đó... Em giết được anh như mong muốn rồi đó, em không phải nên thấy vui vẻ sao, khóc cái gì?"

Lưu Giai Nghi trầm mặc rất lâu, sau đó châm chọc một câu, âm thanh ra khỏi miệng mang theo chút nức nở: "Bởi vì anh ngu đến mức tôi muốn khóc... Bạch Lục ngu ngốc!"

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng một bình thuốc độc với thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu 】

【 Hệ thống cảnh cáo: Thân phận phụ người chơi Bạch Liễu chịu debuff trúng độc! Giá trị sinh mạng đang giảm nhanh! Cảnh cáo! 】

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện là thế đó, đằng sau còn một đống plot twist nữa cơ, mọi người tích cóp cảm xúc rồi mắng một thể, mắng tui hay mắng nhân vật cũng được! Chấm điểm âm cũng OK, đừng có công kích danh dự nhân phẩm tui hoặc mang ra thế giới thực là được.

Bạn tui đã mắng tui nguyên một tuần rùi, đọc đoạn sau lại xin lỗi tui, phó bản này tui đã viết xong rồi, sẽ từ từ đăng, mọi người tùy tiện mắng.

Kiến nghị người đọc không thích nhân vật chính trong truyện thì kịp thời ngăn tổn hại, bỏ truyện đi, đọc truyện là để giải trí, đừng để bản thân không thoải mái, truyện hay còn có nhiều, vui vẻ là quan trọng nhất, sau này hi vọng có cơ hội gặp lại, đừng cãi nhau ở bình luận nữa nha, cảm ơn mọi người.

Cốt truyện, bối cảnh toàn là hư cấu bậy bạ, không có hình mẫu trong hiện thực, mong mọi người đừng chân tình thật cảm quá (cúi đầu)

Chương trước

Mục lục

Chương sau

15 nhận xét:

  1. Tiểu Bạch Liễu 1,4 tủi! thánh bán hàng đa cấp.🤣

    Trả lờiXóa
  2. Nếu vào đc wed truyện tác giả,tui sẽ ko chửi ngài đâu tác giả đại nhân( chắc nhiều độc giả cũng vậy) thiết lập nhân vật chắc quá,hành động tưởng chubgwf lộn xộn ko có tiết tấu lại ko hề mâu thuẫn,phù hợp với thiết lập nhân vật.

    Trả lờiXóa
  3. Ân huệ trời ban;-;lúc 23:50 27 tháng 3, 2022

    tui mắng tác giả được không��?
    Xin lỗi Giai Nghi QAQ

    Trả lờiXóa
  4. Má ơi buồn ghê huhu, tác giả viết thiết lập nhân vật có chiều sâu thật ý

    Trả lờiXóa
  5. Có ai như tôi không, đọc truyện lần nào cũng khóc

    Trả lờiXóa
  6. Hành động như v là hợp lẽ mà :v
    Bé nó mới 8 túi thui, giá trị quan còn non nớt nên bị hoàn cảnh như v tạo ra hận ý không tin tưởng ai hết là đúng r :))

    Trả lờiXóa
  7. U sao mà 86 và +1 giống nhau đc, thứ quan trọng nhất với 86 là tiền mà 🙊 nhi đồng chưa đi làm nô lệ tư bản ngây ther quá 🤣🤣🤣

    Trả lờiXóa
  8. Mà có phù thủy nguyền rủa kiểu này, tương lai chắc cũng có tiên tri phải khum nhỉ hihi

    Trả lờiXóa
  9. Ủa gì mà tác giả bên đó bị mắng nhiều dị hả, hix, truyện hay mà, lần đầu đọc truyện mà nhiều chỗ tui chẳng đoán đc lun, hoặc đoán xong cũng quên vì đọc mượt quá 🙊 thôi bị mắng cũng coi như 1 loại thành công đi, bà dà tâm cơ hố độc giả ghia phết hihi, iu quá xD

    Trả lờiXóa
  10. +1 đúng là nhi đồng dễ lừa hơn lão già Cao Phụ 🤣🤣🤣

    Trả lờiXóa
  11. Ôi, plot twist của tác giả đỉnh vl, đọc 1 hồi cái giật mình vì mình đoán trật lất😂

    Trả lờiXóa
  12. Khung cảm xúc lúc này của +1 ko đúng, cô bé gần như dùng cả đời hoài nghi ng anh mà mình yêu thương, nhưng chỉ trong một cuộc nói chuyện ngắn vs 86 lại íu lòng, mịa nó quá ko logic đi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vì như cô bé nói đó LH đối xử tốt , hi sinh cho cô bé như vậy cũng vì trong quá khứ hèn nhát đã phản bội cô bé vô số lần . Còn Bạch Lục biết rõ cô bé k đơn giản , có khả năng đánh đổi tính mạng nhưng vẫn lựa chọn quay lại cứu cô bé 2 lần . Cô bé sống quá lâu trong thế giới tăm tối , hoài nghi với tất cả mọi thứ , ngay cả người a ruột người thân duy nhất là người cô bé yêu thương nhất nhưng cũng là người từng vô số lần phản bội cô bé . LGN với Bạch Lục giống nhau và hiểu nhau nên nếu cô bé là BL sẽ k do dự mà chết người có nhiều mối hiềm nghi mà k đem lại lợi ích thậm chí đe dọa tính mạng mình . Nhưng BL lại k làm thế , hơn nữa tự nguyện bỏ toàn bộ lợi ích cứu cô bé . Theo như lúc bt Bạch Liễu hay nói chính là cách làm của LDT là 1 kẻ ngốc hiếm có trong sgk .

      Xóa