Tsugikuni Yoriichi, sinh ra vào thời Chiến quốc quỷ quái hoành hành, là người của gia tộc võ sĩ Tsugikuni.
Vừa sinh ra liền trang bị vết bớt ngọn lửa chuyên dụng của thiên tuyển chi tử, có được khả năng Nhìn thấu thế giới quỷ dị khó lường, cả người treo đầy quải bức, có thể gọi là thẻ SSR trong các loại SSR.
Cho dù ai gặp được cũng phải thốt lên "Người này cốt cách thanh kỳ, ngày sau tất thành nghiệp lớn", chỉ tiếc nhà Tsugikuni không biết nhìn hàng.
Lúc đó, sinh đôi bị coi là điềm bất tường. Mà con thứ của cặp song sinh, lúc sinh ra mang theo dị tượng là Tsugikuni Yoriichi bị coi thành yêu vật, cần phải xử lý.
Một loạt thao tác không thể hiểu được tung bay, tương đương với nắm giữ code VIP còn cố chấp muốn hủy tài khoản.
Nếu không phải có mẹ Yoriichi cực lực phản kháng, một cái bạt tai lên mặt người ta, sợ rằng hắn sẽ chết từ trong tã lót, trở thành quải vương ngỏm củ tỏi sớm nhất trong lịch sử.
Chẳng qua, sống sót không đồng nghĩa với sống tốt.
Thể nghiệm cuộc sống của Yoriichi giống như "Một mình trên đảo hoang", ở trong căn phòng tối tăm, không bạn bè, cha không thương người hầu không nhìn, trừ mẹ và anh trai cho chút ấm áp, hắn ở nhà Tsugikuni không khác gì người trong suốt.
Không thèm chú ý đến, khủng hoảng, né tránh, là biểu hiện sợ hãi của người thường đối với "đứa trẻ bất tường" là hắn. Yoriichi đã sớm thành thói quen.
Nhưng hắn không biết, nỗi sợ hãi giữa người với người sẽ kết thúc khi ánh vàng lấp lánh sáng lên. Hắn càng không biết, bản thân mình không chỉ tượng trưng cho một thỏi vàng, mà là cả núi vàng...
Lúc đó, Yoriichi còn nhỏ bước vào sân luyện đao của huynh trưởng.
Cơ duyên xảo hợp, dưới sự cho phép của võ sĩ và ngầm thừa nhận của huynh trưởng, hắn lần đầu cầm lên đao trúc.
Vì thế, hào quang nhân vật chính sáng lên, giao diện quải bức kích hoạt!
Có đao nơi tay, hai mạch nhâm đốc hoàn toàn đả thông. Yoriichi trực tiếp đánh bại võ sĩ, khiến huynh trưởng cả kinh tam quan vỡ nát, ngay tại chỗ chua thành chanh.
Nhưng mà, Yoriichi không thích tổn thương người khác, càng không muốn trở thành võ sĩ. Thiên phú kiếm đạo cầu mà không được trong mắt người khác, dừng tại trong lòng Yoriichi còn không sánh bằng cây sáo huynh trưởng tặng.
Vì vậy, vào đêm mẹ mình qua đời, nhận ra được ý đồ bồi dưỡng mình, đưa huynh trưởng vào miếu của cha ruột, Yoriichi rời khỏi nhà Tsugikuni, bắt đầu hành trình du lịch nói đi là đi của mình.
Sự thật chứng minh, chỉ cần quải bức đủ to, đi khắp thiên hạ đều không cần sợ. Nhưng nếu trải đời không đủ, sớm muộn sẽ bị đời vả.
Quà tặng mà số mệnh ban cho, từ sớm đã bị yết giá. Yoriichi cầm kịch bản chúa cứu thế, định trước không thể nào hòa nhập được với người thường.
Ra đi mười năm, hắn yêu đương kết hôn thành gia, chỉ muốn có được cuộc sống yên tĩnh. Ai ngờ một sớm kia ra ngoài, lúc về đến nơi tình duyên đã chết.
Đầy nhà bừa bãi, máu tươi khắp nơi...
Là quỷ, một loại quái vật ăn người chỉ có thể hành động vào ban đêm, hủy diệt đi mọi thứ của hắn.
Mối thù vừa kết liền kết lớn, quỷ nháy mắt liền vào sổ đen của Yoriichi!
Hắn như một con mãnh thú vừa thức tỉnh, lần nữa nhặt lên thiên phú mình từng vứt bỏ, gia nhập "Đoàn Diệt Quỷ", từ đây bắt đầu cuộc chiến không chết không thôi với ác quỷ.
Thần tử từ trên trời hạ xuống, cứu giúp chiến cuộc hàng trăm năm. Có Yoriichi trợ lực, phần thắng nắm chắc trong tay loài người.
Đáng tiếc không có chuyện gì là tuyệt đối, biến số quá nhiều. Vào một đêm trăng nọ, Yoriichi cứu được huynh trưởng đang bị quỷ công kích, một đao liền chém chết quỷ, khiến cõi lòng "bình tĩnh" mười năm của huynh trưởng lần nữa bốc lên mùi chua lòm, không thể thu hồi.
Chấp niệm muốn thành thần của con người ta, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, vô giải.
Huynh trưởng hắn buông tha nhà Tsugikuni, kiên quyết gia nhập Đoàn Diệt Quỷ. Đồng thời tu luyện phương pháp hô hấp, khổ tâm nghiên cứu kiếm đạo.
Dần dần, huynh trưởng nắm giữ Hơi Thở Mặt Trăng, trên mặt hiện Ấn, trở thành cường giả chỉ đứng sau hắn.
Yoriichi cho rằng huynh trưởng sớm xem nhạt sinh tử, chỉ còn lại mong muốn giết quỷ, vạn vạn không ngờ tới, anh hắn tu luyện tu luyện mãi liền —— A, đệ đệ ngu xuẩn của ta, hận ta đi, oán ta đi! Loài người có cực hạn, ta không làm người!
Ta không làm người!
Anh hắn đi làm quỷ.
Yoriichi: ...
Quải bức phẫn nộ rồi!
Cuối cùng hắn cả đời đuổi giết quỷ cương, khiến tên gia súc kia có bóng ma tâm lý cả đời. Hắn dùng mấy thập niên tru diệt ác quỷ, tranh thủ cho loài người một đường sinh cơ.
Khi sinh mạng đi về phía cuối, Yoriichi gặp lại huynh trưởng trong một đêm trăng máu.
Xa cách đã lâu, một Yoriichi đã trải đời rốt cuộc hiểu ra tư tưởng của huynh trưởng.
Hắn là người sở hữu Hơi Thở Mặt Trời, huynh trưởng là người nắm giữ Hơi Thở Mặt Trăng.
Phương pháp hô hấp không phân biệt cao thấp hay sang hèn, nhưng huynh trưởng trời sinh luôn cho rằng mình kém hắn. Không phải Hơi Thở Mặt Trời thì không thể thành mạnh nhất, không thể thành mạnh nhất liền mất đi ý nghĩa cuộc sống...
Hẹp hòi biết bao.
Mặt trăng một mực theo đuổi mặt trời, mù quáng lại vô giải. Hắn chỉ thấy được mặt trời chiếu sáng nửa thế giới, lại không thấy được vẻ đẹp của mặt trăng giữa trời đêm.
Đáng buồn biết bao.
Yoriichi rút đao, bày tư thế: "Ta tới."
Như bình thường khi luyện đao cùng huynh trưởng, hắn lên tiếng nhắc nhở, tựa như thân phận giữa hai người chưa từng đổi thay. Tiếp đó, hắn nhảy lên, lưỡi đao xuyên qua phòng tuyến của huynh trưởng, rạch ra cổ đối phương.
Máu tươi phun trào, không biết là của hắn hay của huynh trưởng nữa. Bất kể là của ai, đều cực kỳ giống nhan sắc của Ấn.
Có lẽ đây chính là số mệnh.
Rơi xuống đất, cúi đầu, một đao này cháy hết sinh mạng hắn. Hai tay buông xuôi, Yoriichi đến chết cũng đứng tại chỗ bất bại.
Huynh trưởng, chúng ta hẹn gặp lại mở một thế giới khác...
Ôm tiếc nuối, ánh sáng của mặt trời dập tắt.
...
Dài dòng ngủ say, trong mộng có vải trắng, trăng đen, xương cốt âm hàn, có người nào đó rơi lệ.
"Phong ấn hắn!"
Là giọng ai? Muốn phong ấn cái gì?
Tiếng thét chói tai thê lương, tiếng gào tuyệt vọng. Yoriichi mở mắt ra, trong mông lung "nhìn thấy" bóng người lay động, họ đang hợp lực giơ một quả cầu to lớn ném về phía hắn, trong phút chốc nổ sáng bừng tầm mắt hắn...
Linh hồn thông suốt tỉnh lại, thiên địa chuyển đổi trong nháy mắt!
Lửa, lửa ùn ùn kéo đến bùng cháy bên người hắn. Mùi máu, mùi thịt cháy quanh quẩn nơi chóp mũi, tiếng người bên tai càng thêm rõ ràng. Yoriichi phí sức mở mắt ra, chỉ có thể thấy một mảnh ánh sáng mơ hồ.
Hắn đang được người ta ôm trong ngực, ôm rất chặt.
"Inuyasha!" Đỉnh đầu truyền tới tiếng xà nhà đứt gãy, trong không khí tràn ngập mùi khét.
"Đứa trẻ này tên là 'Inuyasha'!"
"Ầm" một tiếng vang lớn, mơ hồ truyền tới tiếng gầm thét. Tựa hồ có cung điện sụp đổ, ngay cả đất đai cũng phải run rẩy.
Giữa máu và lửa giao hòa, Yoriichi phát ra tiếng khóc đầu tiên khi về tới nhân thế.
...
Tousandou, Shinano.
Một chiếc gissha (1) chậm chạp đi trên con đường nhỏ, đong đưa nhẹ khiến người trên xe mơ màng buồn ngủ. Con trâu kéo xe phát ra tiếng kêu "mu mu", dưới điều khiển của phu xe đi về phía thành Inuyama.
Yoriichi nằm trong một cái tã lót, đã tiếp nhận sự thật rằng mình biến thành trẻ sơ sinh.
Mặc dù thời gian hắn tỉnh táo mỗi ngày không nhiều, đôi mắt cũng không thấy rõ sự vật xung quanh, nhưng chí ít hãy còn lỗ tai. Từ những cuộc đối thoại rải rác của mẫu thân và gia thần, Yoriichi miễn cưỡng gom góp được một số tin tức.
Hắn tên Inuyasha, là một bán yêu. Sinh ra tại trung kỳ thời Chiến quốc, sớm hơn so với kiếp trước hai trăm năm...
Bán yêu là gì?
Bán yêu chỉ đứa trẻ do yêu quái và nhân loại kết hợp sinh ra, không hoàn toàn là người, cũng không hoàn toàn là yêu quái. Đa số dáng dấp kỳ lạ đủ loại hình thù, rất ít có được hình người, họ không được cả loài người và yêu quái chấp nhận, thuộc về 'dị loại'.
Mà sự kỳ thị của loài người dành cho 'dị loại', Yoriichi đã cảm nhận được.
Từ ra đời đến nay, hắn đã tròn ba tháng. Cùng hắn "lớn lên" ngoài mẫu thân ra, còn có chặng đường gissha đi qua.
Mẹ hắn, Izayoi, là con gái một vị thành chủ, tổ tiên là chi nhánh gia tộc nhiếp chính quan từ thời Heian, tuy rằng trăm năm qua đi huyết thống đạm bạc dần, song vẫn là quý tộc chân chính.
Có điều, nàng yêu phải yêu quái, vì yêu quái kia sinh hạ đứa con.
Sau đó, nàng không phải quý nữ đẹp như trăng rằm nữa, mà là vết nhơ của quý tộc. Vì bảo vệ hắn, nàng bị đuổi đến Kurokawa thuộc tỉnh Shinano. Vì nuôi lớn hắn, nàng vứt bỏ thân phận, trở thành một người không họ.
"Võ gia tại thành Inuyama từng chịu ân huệ của lão gia, ngài mang thiếu gia Inuyasha vào ở, sẽ không bị đuổi ra ngoài nữa."
Nói chuyện là một vị lão gia gia, Yoriichi chưa thể nhìn rõ ràng, chưa từng thấy qua ông lão, song không khó phán đoán ra đối phương là một yêu quái vóc người rất nhỏ, tốc độ hành động cực nhanh.
Bởi vì, âm thanh của đối phương khi thì ở đỉnh đầu mẫu thân, khi thì ở ngay bên trái. Còn thường xuyên lưu luyến trên cổ hắn, cùng với gan bàn chân. Hắn từng nghe thấy mẫu thân mắng đối phương: "Myoga, không được phép hút máu Inuyasha."
Hút máu... cho nên là bọ chét hả?
Yoriichi hiếm khi thấy tò mò.
Kiếp trước, hắn nghe qua không ít truyền thuyết về yêu quái, nhưng chưa từng thấy tận mắt. Trừ quỷ, hắn chưa từng đụng độ sinh vật không phải người khác.
Nói đến quỷ, cả đoạn đường này đi tới chưa từng gặp phải một con quỷ nào. Là do vận khí tốt, hay là...
"Phu nhân Izayoi, ngự thủ lão gia để lại cho ngài sắp hao hết phải không?" Myoga thở dài cảm thán, "Một khi mất ngự thủ, mùi các ngươi sẽ bại lộ, yêu quái thèm dỏ dãi thiếu gia Inuyasha cũng sẽ vọt tới."
Xem ra không phải may mắn, mà là có ngự thủ bảo vệ. Yoriichi sáng tỏ.
"Huyết mạch tộc bạch khuyển, cho dù chỉ là bán yêu, cũng là vật đại bổ đối với đám yêu quái thấp kém kia."
Huyết mạch tộc bạch khuyển...
Bạch khuyển, ý chỉ thứ hắn đang nghĩ tới sao?
Cơn buồn ngủ ập đến, Yoriichi không khống chế được ngáp một cái. Tai chó trên đỉnh đầu hơi run run, hắn theo bản năng thu khí tức, tiến hành tu luyện "phương pháp hô hấp".
"Ngài mở ngự thủ ba tháng phòng yêu quái, cũng hại Myoga ta mãi mới tìm được."
Có cái gì đó nho nhỏ nhảy lên mặt hắn, Yoriichi nhíu mày.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy thiếu gia Inuyasha." Xúc cảm rất nhẹ vương trên trán, như đang mô tả ranh giới thứ gì, "Không ngờ hắn trời sinh có yêu văn, còn là hình dáng ngọn lửa."
Yêu văn, là thứ đồ giống với Ấn sao?
Suy nghĩ của Yoriichi trở nên chậm chạp, âm thanh bốn phía nhỏ dần đi. Trẻ sơ sinh cần ngủ, hắn muốn tỉnh cũng không thể. Mẫu thân có nói vài câu, hắn thật sự không nghe rõ.
"Yêu văn tượng trưng cho thực lực của tộc bạch khuyển." Myoga lẩm bẩm nói, "Màu sắc càng đậm, số lượng càng nhiều, tượng trưng cho tiềm lực càng lớn. Ta thấy qua hình tia chớp, hình trăng non, hình hoa, hình ngọn sóng, nhưng chưa bao giờ thấy qua hình ngọn lửa..."
"Lớn như vậy, còn mang màu máu, thật sâu a."
Myoga vén sợi tóc bạc của Yoriichi, phát hiện khối yêu văn này thêu đầy nửa bên trán của đứa trẻ, đuôi hơi quanh co, không chỉ bao phủ huyệt thái dương, còn lan tràn đến dưới mắt trái.
Như sự dung hợp giữa máu và lửa vậy, vô cùng đẹp, song nhìn lâu sẽ sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.
Myoga theo bản năng run run.
"Myoga, sao vậy?" Izayoi nghi ngờ hỏi.
"A! A... Không có gì! Là ta suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều." Myoga búng búng khuôn mặt bụ bẫm ngủ say của đứa trẻ, giọng đè thấp, "Chẳng qua đây là bán yêu, bán yêu... có thể nào không phải yêu văn, mà là bớt?"
Nói nói, lão bắt đầu thèm ăn.
Bản tính bọ chét nhoi ra, muốn ép cũng không ép được. Myoga há miệng, thừa dịp Izayoi không chú ý, nhẹ cắm răng vào trán Yoriichi.
Một ngụm, chỉ một ngụm thôi!
Lão tìm mẹ con họ ba tháng, lấy tí máu làm thù lao không có vấn đề gì đi? Huyết mạch của lão gia, máu nhất định cũng ngon như của lão gia vậy!
Không ngờ, máu bán yêu vừa vào miệng, sắc mặt Myoga đại biến.
Lão phun hết máu ra, điên cuồng lăn lộn: "A! Nóng quá, nóng quá! Máu nóng quá, a a a!"
——————————
(1) Gissha: một phương tiện được kéo đi bằng trâu bò, một số dùng để chở hàng, một số dùng để chở hành khách. Có từ điển gọi chiếc xe dùng cho quý tộc là 'gissha', dùng cho chở hàng là 'gyusha'.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét