"Tôi chỉ là muốn cho đi linh hồn mình, tìm một người có thể phó thác, tôi nghe người trong công hội nói, linh hồn người chơi chết trong trò chơi sẽ bị hệ thống thu về."
"Tôi không nghĩ vậy."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài nhắc tới nội dung liên quan tới giao dịch linh hồn vi phạm quy tắc, TV nhỏ tự động xử lý tắt tiếng, mời người chơi Lưu Hoài giảm bớt số lần nhắc tới, nếu không hệ thống sẽ cân nhắc phong tỏa TV nhỏ của người chơi Lưu Hoài 】
Lưu Hoài yên lặng một chút.
"Trừ linh hồn, tôi còn có thứ có thể cho anh, Bạch Liễu." Lưu Hoài nâng đôi mắt khô khốc, "Vật này còn hữu dụng hơn cả linh hồn của tôi, dù sao tôi phải chết, linh hồn tôi đối với anh mà nói chỉ là một tờ tiền giấy, anh không thể lấy được giá trị gì từ tôi, nhưng chỉ cần anh và tôi kí cái này, sau khi tôi chết, anh có thể tùy tiện sử dụng kĩ năng cá nhân của tôi, như là kĩ năng này vốn là kĩ năng anh sở hữu vậy."
Trước mặt Lưu Hoài hiện ra một tờ giấy da dê kì dị.
Nó như một tấm tro chưa cháy hết, lảo đảo rơi xuống, Bạch Liễu đưa tay với, giấy da dê liền rơi vào tay Bạch Liễu.
Bạch Liễu đưa mắt nhìn:
【《 24 mục thông báo và thuyết minh liên quan tới việc chuyển nhượng kĩ năng cá nhân trước khi chết giữa bên A và bên B 》】
【 Người chơi bên A trước khi chết tự nguyện chuyển nhượng kĩ năng cá nhân diễn sinh từ dục vọng của mình cho người chơi bên B, nếu người chơi bên B đồng ý thừa kế kĩ năng của người chơi bên A, người chơi bên B đồng thời thừa kế dục vọng của người chơi bên A, trở thành người chuyên chở dục vọng của người chơi bên A, thay người chơi bên A thực hiện dục vọng của mình... 】
【 ... Nếu người chơi bên B đã có sẵn kĩ năng cá nhân diễn sinh từ dục vọng ưu việt hơn, bởi dục vọng của người chơi bão hòa, người chơi bên B sau kí hiệp nghị đạt được kĩ năng của người chơi bên A không chịu đựng được quá nhiều dục vọng, kĩ năng thứ hai sẽ xuất hiện giảm cấp nhất định, nếu tiếp tục đạt được kĩ năng thứ ba, hiệu quả sử dụng tiếp tục giảm, bởi vậy nếu người chơi bên B sử dụng kĩ năng cá nhân được chuyển nhượng mà thấy không tốt, thì không phải do nguyên nhân từ hệ thống, hi vọng người chơi bên A và B hiểu điều này... 】
【 ... Trước khi kí hiệp nghị, người chơi bên A có nghĩa vụ báo cho người chơi bên B biết dục vọng của mình từ đâu tới, hi vọng người chơi bên B suy xét cẩn thận rồi hãy quyết định có kí hiệp nghị hay không... 】
【 Đơn vị kí hiệp nghị là linh hồn của hai bên, một khi kí kết, trước khi linh hồn diệt vong hai bên không thể đổi ý, bởi hiệp nghị liên quan đến dục vọng và linh hồn, yêu cầu hai bên đều sẵn lòng kí kết từ sâu trong nội tâm, không thể cưỡng chế kí kết 】
【 Hiệp nghị chỉ có một bản, sau khi kí kết được copy vào hệ thống của hai bên, bản gốc hiệp nghị do cơ cấu công lập là hệ thống thay mặt giữ gìn bảo quản 】
【 Bên A: —— 】
【 Bên B: —— 】
Đơn giản đọc qua xong, Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Hoài: "Tôi bây giờ không kí được, hệ thống không ở chỗ tôi, kí xong hệ thống không thể copy, hơn nữa xét từ các loại phương diện, hiệp nghị này của cậu hạn chế tôi quá nhiều, tôi cần phải thừa kế dục vọng của cậu, coi như lấy được kĩ năng thứ hai của cậu thì tôi chưa chắc có thể hoàn toàn phát huy đầy đủ tác dụng."
Vừa nói, Bạch Liễu vừa nhìn về phía hai cánh tay bị chém đứt của Lưu Hoài, đôi đoản kiếm của Lưu Hoài đã được cậu ta triệu hồi đặt cạnh chân, thân kiếm đen nhánh phản chiếu vết trạm trổ 【 Blood 】 bên trên.
Bạch Liễu dừng một chút: "Song kĩ năng của cậu đúng là rất thú vị, là thứ có giá trị nhất trên người cậu, tuy nhiên nó sẽ không phát ra công hiệu lớn nhất trên người tôi."
"Vả lại mục đích chủ yếu của cậu thực là muốn tôi thừa kế dục vọng của cậu —— bảo vệ Lưu Giai Nghi." Bạch Liễu không nóng không lạnh nói.
Lưu Hoài sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, cậu ta đã lấy ra tiền cược áp đáy hòm, vậy mà Bạch Liễu vẫn bình tĩnh không hề nóng nảy muốn đoạt lấy, điều này khiến cậu ta có chút hốt hoảng.
"Anh không muốn kĩ năng cá nhân của tôi sao?" Lưu Hoài run rẩy hỏi.
"Cũng không phải không muốn, kĩ năng của cậu rất hữu dụng, nhưng không phải ở trên người tôi, có người được chọn càng thích hợp hơn với bản hiệp nghị này, cậu ấy phù hợp với dục vọng của cậu, có thể phát huy năng lực kĩ năng của cậu nhiều hơn so với tôi." Bạch Liễu hé mắt nhìn thẳng Lưu Hoài, "Chỉ xem cậu có sẵn lòng chuyển nhượng hay không thôi."
Lưu Hoài có chút mê mang hỏi: "Ai?"
Bạch Liễu nói: "Mộc Kha."
————————
Mộc Kha mặt đen sì cắn răng nghiến lợi từ đống phế tích leo lên tầng, vừa leo vừa bị xi măng nóng bỏng ấn đau kêu liên tục.
Mộc Kha do nguyên nhân bệnh tật nên thể năng không tốt, leo cầu thang cực kỳ tốn sức lực, cũng may y tá đều đang đi cứu chữa các bệnh nhân bị nổ nửa sống nửa chết, cậu có đầy đủ thời gian mà leo.
Cậu dùng hết sức lực bú sữa mẹ, rốt cuộc leo lên tầng chín chỗ Bạch Liễu, vừa tới nơi liền chạy như điên về phía phòng 906, trong lúc chạy té ngã mấy lần, nước mắt nước mũi chảy ra, thời điểm thấy Bạch Liễu gãy một tay sắc mặt như thường trò chuyện cùng Lưu Hoài, Mộc Kha không nhịn được quỳ xuống đất khóc òa lên.
Cậu lo lắng sợ hãi một đêm, lúc xuống gọi y tá vừa vặn thấy tầng 9 nổ tung thiếu chút nữa linh hồn bay mất! Lập tức không muốn sống xông lên!
Thật may Bạch Liễu không sao!
Mộc Kha vừa lau nước mắt vừa chạy về phía Bạch Liễu: "Anh hù chết tôi rồi!"
"Đừng khóc, nói chuyện chính trước." Bạch Liễu dùng tay nắm bả vai Mộc Kha đẩy về phía Lưu Hoài bên cạnh.
Mộc Kha hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lưu Hoài vẻ mặt nghiêm túc quan sát mình, tầm mắt Lưu Hoài dừng trên nước mắt chảy trên mặt Mộc Kha, ánh mắt kia chăm chú đến mức Mộc Kha sợ hãi ngừng khóc, cậu lùi về sau một bước, giọng nhỏ đi không ít: "... Chuyện chính gì thế?"
Bạch Liễu vỗ vỗ bả vai Mộc Kha: "Giới thiệu sơ lược bản thân một chút, bao nhiêu tuổi, điều kiện gia đình thế nào, tương lai định sắp xếp cuộc sống hôn nhân gia đình thế nào, chuẩn bị đẻ mấy đứa, có điểm tốt điểm xấu gì, học lịch ra sao, yêu đương với mấy người rồi."
"????" Gì cơ?! Tui giờ phải cùng cái người tên Lưu Hoài này xem mắt à hả?!
Mộc Kha không thể hiểu được, nhưng Bạch Liễu bình tĩnh đưa mắt ra hiệu cho Mộc Kha, ý bảo cậu bắt đầu.
Mộc Kha mặc dù hãy còn mơ hồ, vẫn rất thuận theo câu nệ tự giới thiệu mình: "À ừm, điều kiện gia đình tôi cũng không tệ lắm? Dù sao mấy trăm triệu tiêu chắc có? Bản thân tôi cũng không rõ lắm, nếu anh muốn hiểu biết thêm thì tôi có thể về hỏi, tôi năm nay 21, không hút thuốc lá không nghiện rượu bia không có thói quen không lành mạnh, hôn nhân tương lai... Cái này tôi còn chưa nghĩ tới, chưa từng yêu đường, trình độ học vấn khoa chính quy, nhưng muốn lên thạc sĩ tôi có thể thi bất kì lúc nào."
Nói xong, Mộc Kha dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bạch Liễu, nháy mắt ý hỏi —— rốt cuộc là chuyện gì thế này?!
Bạch Liễu hất cằm một cái: "Cậu cũng tự giới thiệu về mình chút đi, Lưu Hoài."
Lưu Hoài hít sâu một hơi, dùng ánh mắt kén chọn đánh giá Mộc Kha từ trên xuống dưới: "Người tôi hài lòng nhất thật ra không phải cậu, tôi càng muốn Bạch Liễu hơn, song anh ta không chịu, cậu nhìn qua trông còn khá ổn."
Mộc Kha kinh ngạc không thôi nhìn về phía Bạch Liễu mặt không đổi sắc, trong mắt lộ ra lượng tin tức to lớn —— anh đã xem mắt với anh ta một lần rồi?! Anh không thích nên đẩy tôi ra thay thế?!
Bạch Liễu đưa giấy da dê cho Mộc Kha, tỏ ý để cậu xem, Mộc Kha cúi đầu đọc, lúc lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lưu Hoài tràn đầy phức tạp.
... Người này muốn chuyển nhượng kĩ năng cá nhân cho cậu sao? Mặc dù từ rất sớm lúc Bạch Liễu vạch kế hoạch cậu liền biết Lưu Hoài kiểu gì cũng phải chết, nhưng không ngờ tới...
"Tôi có một cô em gái..." Lưu Hoài lải nhải dặn dò Mộc Kha một vài chuyện về Lưu Giai Nghi.
Bạch Liễu kiên nhẫn nghe cậu ta nói xong, sau đó mới mở miệng, hắn dùng ánh mắt gần như nhìn rõ hết thảy nhìn Lưu Hoài: "Dục vọng trung tâm của cậu là gì? Lưu Hoài, cậu muốn Mộc Kha gánh vác dục vọng cả đời cùng em gái cậu, thì cậu phải thẳng thắn hết thảy với cậu ấy, nếu không tôi sẽ không để cậu ấy tùy tiện kí hiệp nghị, hiệp nghị này khắc vào linh hồn cậu ấy, mà linh hồn cậu ấy thuộc về tôi, tôi cần có trách nhiệm với mọi linh hồn tôi giữ trong tay."
"Tôi cần phải biết hết thảy."
Lưu Hoài há miệng, lại ngậm lại.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài có dùng 200 điểm mua chức năng tắt tiếng không? 】
【 Có. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: mua thành công, trong mười phút tiếp theo TV nhỏ của bạn sẽ tắt tiếng, người xem không thể nghe được gì, xin mời người chơi vui sướng trò chuyện đi! 】
Lưu Hoài hơi quay đầu đi, hốc mắt khô khốc đỏ bừng lên tiếng: "... Tôi và Giai Nghi là anh em cùng cha khác mẹ."
"... Nhà của chúng tôi, nằm ở một thôn vắng cách thành phố rất xa rất xa, hai người có thể không tưởng được loại nông thôn thế này chênh lệch tới mức nào, sau khi xuống xe phải đi giày cao su đi bộ nửa giờ, sau mỗi trận mưa to đường phủ đầy bùn, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được."
Lưu Hoài nhắm hai mắt lại, cậu ta nhớ về thôn xóm nhỏ u ám đầy bùn sình kia.
"Tôi khi còn bé từng có chị, sau đó chị tôi chết chìm trong ao vào một ngày mưa, bố tôi đứng cạnh ao chờ chị tôi bắt cá cho ông ta, ông ta không hề xuống cứu người chị giãy giụa trong bùn của tôi, tôi khi đó cũng không hiểu tại sao... Bố tôi mặc dù có cho tôi đi học, nhưng ông ta không quan tâm không quản tôi bất kì chuyện gì khác, trước toàn là chị tôi nuôi tôi, sau đó ông ta thỉnh thoảng sẽ cho tôi ăn, bố tôi nói mẹ tôi đã sớm chạy, tôi không biết bà chạy đến chỗ nào rồi, tôi cho tới giờ chưa từng gặp bà."
Trên mặt Lưu Hoài chảy xuống nước mắt, ánh mắt cậu ta rời rạc trống rỗng.
"Tôi rất muốn rời khỏi chỗ đó, tôi rất cố gắng học hành, nhưng tôi không thông minh, cho nên học cũng không được giỏi lắm."
"Sau đó có một ngày, trong thôn chúng tôi có một người thi đỗ trường đại học nổi tiếng, là con gái bác tôi, thôn thưởng cho hai chục nghìn tệ tiền thưởng, con số đó với chúng tôi mà nói là một con số thiên văn."
"Từ ngày đó trở đi bố tôi liền thay đổi, trước giờ ông ta không quan tâm thành tích của tôi, bỗng nhiên mỗi ngày hỏi thăm tôi thành tích ra sao, chỉ cần tôi điểm không cao ông ta liền đánh tôi, mặt đỏ gay mắng tôi rõ ràng đều là cháu ông nội tôi, tại sao một thằng con trai như tôi lại không bằng một đứa con gái, chị ấy là đàn bà ngoài biết mang thai ra thì hơn dòng giống nhà họ Lưu ở chỗ nào."
"Ông ta đánh càng nhiều, tôi càng sợ, tôi sợ thì lúc thi tay cầm bút liền bắt đầu run, thành tích của tôi càng ngày càng kém, ông ta rốt cuộc cảm thấy tôi có thể thật sự là một oắt con vô dụng, ông ta từ bỏ không đánh tôi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói sẽ tìm chị họ tôi, cũng chính là chị họ thi đỗ đại học tới dạy kèm tôi mấy tháng, tôi lúc ấy rất vui vẻ."
Lưu Hoài trầm mặc một thời gian dài, lâu đến mức Bạch Liễu cho rằng câu chuyện đã kết thúc, cậu ta đột nhiên như hoàn toàn không thể chấp nhận nổi cong eo, cắn chặt hàm răng, hít sâu một hơi, cuối cùng thê thảm cười thành tiếng:
"Hai người biết tại sao Giai Nghi từ lúc sinh ra liền không nhìn thấy gì sao?"
Bạch Liễu biết, hắn cũng trầm mặc mấy giây, đưa mắt nhìn bầu trời đêm, giọng rất nhẹ: "Rất nhiều dị tật bẩm sinh là bởi kết hôn họ hàng gần dẫn tới, Lưu Giai Nghi cũng vậy, phải không?"
Mộc Kha chợt ý thức được lời Bạch Liễu có ý gì, cậu kinh nghi bất định đưa mắt nhìn Lưu Hoài, lưng nổi một tầng da gà: "Con bà nó... Không phải chứ?! Vô pháp vô thiên vậy sao?! Không ai quản gì hết sao?"
Khung xương Lưu Hoài như sắp bị gánh nặng tàn khốc ép vỡ, đầu cậu ta thật sâu, thật sâu cúi xuống.
Giọng Lưu Hoài khàn khàn khô nứt, như có khối than mắc kẹt trong cổ họng, cậu ta giễu cợt cười:
"Không có ai quản, bởi vì quá dơ bẩn, bẩn đến mức không ai muốn đi quản, tất cả người biết đều coi thành bê bối mà che che giấu giấu, không được phép nói ra, chị họ tôi sau mang thai muốn báo cảnh sát phá thai, nhưng bố tôi nói trong bụng chị ấy nhất định là một sinh viên mới, đùa bỡn lưu manh, ông ta lại là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, có ông nội tôi cân đối, cuối cùng ông ta được như ý.
Lưu Hoài nhắm hai mắt lại: "... Sau đó chị họ tôi cũng không thể trở lại học tiếp đại học, sinh Giai Nghi xong không lâu, chị ấy giống chị ruột tôi vậy, xuống ao bắt cá rồi chết trong bùn, còn bố tôi thì đứng cạnh ao, nhìn chị ấy giãy giụa trong bùn lầy, không hề đi cứu."
"Tôi bắt đầu phát điên học tập, tôi thi đỗ đại học danh tiếng, cầm hai chục nghìn tiền thưởng mang Giai Nghi chạy khỏi cái thôn kia, nhưng bố tôi rất nhanh tìm tới cửa, ông ta yêu cầu tôi cho ông ta tiền phụng dưỡng, ông ta hành hạ Giai Nghi hành hạ tôi, tôi từng ngàn vạn lần theo dõi ông ta trong bóng tối, hận không thể một đao chém chết ông ta, song tôi không dám, tôi không bỏ được trường đại học mình vất vả lắm mới thi đỗ, không bỏ được Giai Nghi."
Lưu Hoài nghẹn ngào, nước mắt cậu ta lộp độp rơi, cậu ta kiềm chế mà khóc thét, như có dã thú hèn yếu bị thương mà không dám trắng trợn phản kháng, quỵ xuống đất, đầu cúi xuống tùy ý nước mắt chảy xuôi.
Bên đầu cậu ta là thanh đoản kiếm khắc chữ 【 Blood 】, từ "máu" kia phảng phất mang theo tội ác hóa thành dục vọng ghi vào sâu linh hồn cậu ta, biến cậu ta thành con cá mắc kẹt thống khổ giãy giụa trong bùn lầy không cách nào trốn thoát.
"Cậu giống một thích khách muốn giết người mà không dám ra tay." Bạch Liễu rũ mi, rất bình tĩnh đánh giá, "Cuối cùng diễn sinh thành kĩ năng cá nhân có thể chém đứt giá trị tinh thần của người khác, không mang theo tổn thương vật lý."
"Đúng vậy." Lưu Hoài chống trán trên đất, ánh mắt mờ mịt không có thần thái, "... Tôi là một tên thích khách hèn nhát."
【 Hệ thống nhắc nhở: bối cảnh thân phận kĩ năng của người chơi Lưu Hoài —— 【 thích khách hèn yếu 】 cùng dục vọng kèm theo đã kích hoạt, có mở chuyển nhượng kĩ năng hay không? 】
【 Mở. 】
Lưu Hoài chậm rãi thẳng người lên, cậu ta nhìn Mộc Kha, hai mắt ngấn lệ: "Cậu có thể thay tôi dũng cảm mà sống, cầm thanh đoản kiếm của tôi bảo vệ tốt Lưu Giai Nghi trong trò chơi sao? Đây là dục vọng duy nhất của tôi, cậu có giác ngộ gánh lấy nó chưa?"
Mộc Kha nghiêng đầu luống cuống nhìn Bạch Liễu, cậu chưa chuẩn bị xong để gánh vác thứ đồ trầm trọng như thế, cậu theo bản năng tìm kiếm lời khuyên từ Bạch Liễu.
Bạch Liễu sắc mặt dửng dưng nhìn Mộc Kha: "Mộc Kha, nếu cậu muốn hỏi tôi đề nghị thế nào, thì thái độ của tôi vô cùng rõ ràng, tôi đề nghị cậu tiếp nhận, thêm một kĩ năng cá nhân đối với cậu mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, tuy nhiên có chấp nhận hay không là chuyện cậu phải tự quyết định lấy."
"Năng lực và dục vọng luôn móc nối với nhau." Bạch Liễu nói, "Khi cậu lựa chọn cầm lấy đoản kiếm Lưu Hoài cho cậu, cậu liền phải trở thành thích khách giống cậu ta."
"... Tôi có thể cầm đoản kiếm của anh thử thử chút sao?" Mộc Kha có chút cẩn thận hỏi.
Lưu Hoài gật đầu đồng ý.
Mộc Kha nhìn hai thanh đoản kiếm màu đen khắc chữ 【 Blood 】 trên mặt đất, bề mặt chúng sáng bóng, ánh sáng lưu chuyển như có dòng máu đen cấm kị đang chuyển động, Mộc Kha đưa tay cầm chuôi kiếm, nháy mắt chạm phải cậu không nhịn được run lên một cái.
Chuôi kiếm trong lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng run động, ấm áp như có mạch máu bắt đầu từ lòng bàn tay cậu sinh trưởng, trái tim yếu ớt của Mộc Kha bởi dục vọng mãnh liệt trong đoản kiếm mà bắt đầu đập càng ngày càng nhanh, sinh cơ bừng bừng cùng với cừu hận từ đoản kiếm dọc theo cánh tay Mộc Kha một đường chạy tới tim.
Trong nháy mắt, Mộc Kha cảm giác mình hình như có thể cảm nhận được tất cả kích động oán hận, tất cả tình cảm cực đoan nhất của Lưu Hoài khi còn sống.
Cậu kinh ngạc đối mặt với Lưu Hoài không còn hai tay, chật vật không dứt; trên mặt Lưu Hoài còn dính đầy bụi đất, hô hấp cậu ta yếu ớt, thoi thóp, giống một con cá cố giãy giụa trong cái ao cạn khô.
Cuộc sống giãy giụa sinh tồn của cá trong bùn lầy, vốn là thứ con mèo được trân trọng đặt trong hộp thủy tinh quý giá không thể hiểu được, nhưng trong nháy mắt này Mộc Kha và Lưu Hoài bỗng trở nên đồng cảm với nhau, hai trái tim yếu ớt lấy cùng một tần số thình thịch mà đập, như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài ——
—— bọn họ chẳng qua cũng chỉ là muốn sống mà thôi.
Đáng tiếc không được thế giới cho phép.
"Tôi đồng ý." Mộc Kha siết chặt đoản kiếm trong tay, giọng khàn khàn nói, "Tôi sẽ thừa kế kĩ năng cúa anh, trở thành một thích khách."
Lưu Hoài mỏi mệt rũ mắt, giọng cậu ta nhẹ tựa làn khói thoảng qua: "... Cảm ơn cậu."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Mộc Kha và người chơi Lưu Hoài chính thức kí kết 《 24 mục thông báo và thuyết minh liên quan tới việc chuyển nhượng kĩ năng cá nhân trước khi chết giữa bên A và bên B 》 】
【 Hiệp nghị này chính thức có hiệu lực sau khi người chơi Lưu Hoài chết 】
【 Người chứng kiến: Bạch Liễu 】
Oaaaaaaaaaaaa đừng chết mà Hoài Caaaaaa T—T
Trả lờiXóaĐọc thấy tội Lưu Hoài quá :((
Trả lờiXóaTác giả trung hoà, loại bỏ quá khứ của Lưu, nắn cái tật và cung cấp giá trị mới cho Mộc.
Trả lờiXóaThật ra thì từ đầu t vẫn ghim cái vụ bắt nạt nam chính và ghét cái tính ẻo uột tự cho mình là đúng của Mộc. Nhưng sau vụ này, sẽ là 1 thích khác hoàn toàn khác rồi ಠ ͜ʖ ಠ
Đúng rùi, hồi đầu tui cũng vậy á, cơ mà đọc dần mới thấy cũng do hoàn cảnh sinh ra một phần tính cách khiến ẻm như vậy nên cũng không còn ghim ẻm nữa
Xóaxin anh đừng chết mà Lưu Hoài QAQ
Trả lờiXóaAnh chết rồi Giai Nghi phải sống thế nào��
Tui thấy Lưu Hoài chết thì Giai Nghi nhất định sẽ nhận đả kích lớn, cô bé là một người chơi rất có tiềm năng, việc trải qua cú sốc như thế này sẽ làm thay đổi tính tự lập của bé. Tui đang tưởng tượng cô bé thích khách 🤔 rất độc lập
Trả lờiXóaGiờ bạn nào muốn Lục Thành chết vì tội Tứ Thành thì giờ háo hức chờ kĩ năng của ổng chuyển sang người Mộc Kha đi nhé:). Tới lúc đó thì Giai Nghi cũng chẳng còn người thân nữa rồi.
Trả lờiXóa*Lưu Hoài
Xóa*Lưu Hoài
XóaMặc dù không muốn Hoài ca ch.ết nhưng mà theo cái tình tiết như này thì khả năng Lưu Hoài sẽ ngỏm cao vl :<
Trả lờiXóaSố mệnh đã định rồi :(((
Trả lờiXóaThật sự rất ko mún Lưu Hoài chết , ko đáng chút nào , mog Liễu ca ko để ổg chết sog khả năng ổg chết lại cao vc:(((
Trả lờiXóa:'( haizz ai cũng có backstory tội qué
Trả lờiXóaÀi chuẩn bị tinh thần khóc một trận vì LH thôi, càng mong tui sẽ k phải khóc
Trả lờiXóa