Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2021

TPTTTCKD - Chương 111

 Bạch Liễu và Lưu Hoài rốt cuộc được các y tá khoan thai tới chậm nâng xuống.

Đây là một buổi tối vô cùng hỗn loạn, Mộc Kha hoảng hốt chạy theo phía sau, quái vật trẻ nít trong bệnh viện tựa hồ cũng bị vụ nổ hù dọa, rối rít biến mất không thấy.

Một đợt điều trị ngắn ngủi không mấy chuyên nghiệp qua đi, hai người bệnh không bị thương do vụ nổ, chỉ đơn thuần mất máu quá nhiều là Bạch Liễu và Lưu Hoài lại được mang ra khỏi phòng giải phẫu, đưa về phòng bệnh ban đầu.

Thật ra các y tá cũng muốn đem bọn họ đưa vào phòng ICU, song hiện tại phòng ICU đã đầy bệnh nhân, thương thế của Bạch Liễu và Lưu Hoài so sánh với các người bệnh khác thì được coi là nhẹ, chỉ có thể tĩnh dưỡng trong phòng bệnh thường.

Ví dụ như Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ bị trọng thương, hiện tại đang ở phòng ICU tầng hai, trước mắt còn đang hôn mê, trong thời gian ngắn chưa thể tỉnh lại ngay, Bạch Liễu dĩ nhiên cũng từng sinh ra ý định xuống ám sát hai vị này ngay lập tức, tiếc rằng trong ICU toàn là y tá, họ căn bản không vào được.

Hơn nữa hiện tại cũng chẳng có lực công kích nhiều lắm.

Lưu Hoài không còn hai tay, giá trị thể lực và sinh mạng của Bạch Liễu cơ hồ hao hết sạch, đụng nhẹ là có thể chết, mỗi Mộc Kha còn khá chút, nhưng cũng chỉ có 6 điểm giá trị sinh mạng mà thôi.

Mà coi như Mộc Kha có thể xuống cầm đoản kiếm mà chém, Miêu Cao Phụ nằm yên không nhúc nhích, Mộc Kha có chém một giờ cũng không chém phá nổi phòng ngự của Miêu Cao Phụ.

Ngộ nhỡ làm hai người này tỉnh, chết trước có thể chính là bọn họ —— cho nên trước mắt án binh bất động là lựa chọn tốt nhất, bởi mục đích của họ cơ bản đã đạt tới.

Phòng bệnh của Bạch Liễu và Mộc Kha đều bị nổ tan, họ không về được phòng bệnh của mình, mà lần này Bạch Liễu làm nổ quá nhiều phòng dẫn tới phòng bệnh khan hiếm, bệnh viện không thể không sắp xếp mấy người một phòng, sau khi mặc cả ba người như nguyện được y tá xếp cho cùng một phòng —— 501, cũng chính là phòng Lưu Hoài.

Lưu Hoài nằm trên giường, Mộc Kha và Bạch Liễu xé sách xếp thành đệm trên đất, chuẩn bị chắp vá qua đêm.

Bạch Liễu sắp xếp chiếc giường cho mình xong, cũng chưa nằm xuống vội, mà lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, đặt giấy lên đầu gối, dường như đang viết viết vẽ vẽ thứ gì.

Mộc Kha tò mò thò đầu qua nhìn: "Bạch Liễu anh đang viết gì thế?"

Bạch Liễu nói: "Tôi đang sửa sang lại đầu mối, bên trong và bên ngoài trò chơi."

"A! Nói đến đầu mối, Bạch Liễu!" Mộc Kha đột nhiên nghĩ tới cái gì, bắt đầu nghiêm túc báo cáo, "Lúc tôi ở phòng hồ sơ có phát hiện một chuyện, mặc dù trên lý thuyết thì 【 thuốc hay tục mệnh 】 yêu cầu đứa trẻ có 【 huyết thống thuần khiết 】, ý hẳn là đứa trẻ có máu mủ với mình mới là tốt nhất, nhưng khi tôi lật xem hồ sơ, phát hiện phần lớn người đầu tư đều chọn lấy máu của đứa trẻ ——"

"—— không có quan hệ máu mủ gì với mình, mà cuối cùng vẫn có kết quả trị liệu tốt đẹp phải không?" Bạch Liễu mắt nhìn thẳng viết viết trên giấy, "Có hệ thống trực tiếp tạo ra 【 trẻ em 】 có liên hệ máu mủ giống chúng ta dù sao cũng là số ít."

"Dựa theo lẽ thường và tình huống trong thực tế suy đoán, phần lớn người đầu tư không thể lấy máu trẻ em có liên hệ máu mủ để làm thuốc, hơn nữa họ tìm trẻ trong viện mồ côi cũng không phải là vì tìm về con cháu mình."

Bạch Liễu tiện tay vẽ mồ hình viện mồ côi nho nhỏ, lại vẽ thêm hai ba 【 người đầu tư 】 Slender Man bên cạnh, ở giữa viện phúc lợi và 【 người đầu tư 】 viết một câu 【 xác suất tồn tại liên hệ máu mủ 】.

Cây bút Bạch Liễu cầm gõ gõ lên mặt giấy: "Cho nên trong 【 thuốc hay tục mệnh 】, ý 【 huyết thống thuần khiết 】 bằng với liên hệ máu mủ chỉ áp dụng với người chơi có hệ thống bóp méo số liệu NPC trẻ em như chúng ta mà thôi, còn đối với người đầu tư ở đây và các xí nghiệp gia trong hiện thực, 【 huyết thống thuần khiết 】 rõ ràng có định nghĩa khác."

"Cũng chính là trẻ em phù hợp với định nghĩa trong 【 thuốc hay tục mệnh 】 không chỉ có trẻ em có liên hệ máu mủ, mà còn có tiêu chuẩn khác, lúc tôi xem hồ sơ cũng nghĩ vậy." Mộc Kha gật đầu đồng ý với lời giải thích của Bạch Liễu, rất nhanh cậu lại có chút mê mang: "Nhưng mà tôi thật sự không hiểu lắm tiêu chuẩn cụ thể về trẻ em 【 huyết thống thuần khiết 】 của mấy người đầu tư này là gì."

"Nếu 【 huyết thống thuần khiết 】 nghĩa là nhóm máu của của trẻ em và 【 người đầu tư 】 phải nhất trí, trong trí nhớ của tôi, trẻ em họ lựa chọn bất kể là dùng ABO hay Rh để phân loại nhóm máu thì đều không xứng đôi." Mộc Kha dựa theo trí nhớ của mình, logic rõ ràng phân tích.

"Hơn nữa tôi căn cứ tất cả kết quả kiểm tra máu của trẻ em làm phân tích sơ lược, bất kể từ chỉ số hóa sinh, số lượng huyết sắc tố hay lượng albumin, ngay cả tin tức bối cảnh và khu vực sống của trẻ em tôi cũng vẫn không nhìn ra tiêu chuẩn chọn 【 trẻ em 】 của 【 người đầu tư 】 là gì, không hiểu được định nghĩa 【 huyết thống thuần khiết 】 là thế nào."

Chân mày Mộc Kha nghi hoặc nhíu chặt: "Mà sau khi đọc một lượng lớn hồ sơ bệnh án, tôi phát hiện một điểm rất kì lạ, đó chính là phần lớn trẻ em bị lựa chọn để lấy máu đều không quá khỏe mạnh..."

"—— đều có các loại thiếu sót khác nhau, hoặc là nói khuyết tật bẩm sinh phải không?" Tầm mắt Bạch Liễu ghim vào một điểm trên giấy, "Cậu có phải đang cảm thấy rất kì lạ là tại sao người đầu tư không chọn trẻ em khỏe mạnh kiện toàn, mà có khuynh hướng thích trẻ em yếu ớt và có khuyết tật bẩm sinh?"

"Đúng." Mộc Kha nhanh chóng gật đầu, cậu có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu, "Làm sao anh biết? Đây là quy luật mà tôi phải xem xong rất nhiều tài liệu mới phát hiện ra được."

"Thật ra trước kia tôi đã nghĩ tới điểm này, nhưng tôi cho rằng phương hướng đó chỉ có những người đầu óc không bình thường như tôi mới nghĩ tới, song thân thế của Lưu Giai Nghi mới vào lại chứng thực ý tưởng này của tôi." Bạch Liễu ánh mắt trầm trọng vẽ cạnh viện mồ côi một cô bé, dùng bút chì tô tối đôi mắt cô, giọng mạc danh: "【 Huyết thống thuần khiết 】 cùng với nhóm máu, chỉ số hóa sinh, chí số sinh lý như lượng huyết sắc tố và lượng albumin không hề có quan hệ."

Lưu Hoài nghe thấy tên Lưu Giai Nghi, khó khăn xoay người ngồi dậy, cậu ta nhìn về phía Bạch Liễu.

Đôi mắt Bạch Liễu vẫn nhìn cô bé mù được phác họa trên giấy: "【 Huyết thống thuần khiết 】 ở đây, hẳn là chỉ thuần khiết về mặt luân lý."

"Chúng đều là trẻ em được sinh ra sau kết hôn gần, cho nên tràn đầy thiếu sót bẩm sinh."

【 Hệ thống nhắc nhở: chúc mừng thân phận chính người chơi Bạch Liễu mở khóa tuyến tin tức ẩn —— Ý nghĩa chân chính của huyết thống thuần khiết 】

【 Hệ thống nhắc nhở: trong tất cả các trẻ em, có một mình em vô dùng đặc biệt, chỉ cần máu của một mình em là đủ để cứu một người chơi người đầu tư, không cần nhiều máu hơn, cũng không cần liên hệ máu mủ tương xứng, em chính là trẻ em giải dược vạn năng trong 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 nha! Đoán xem em là ai! 】

Bạch Liễu vừa nói xong, trong phòng bệnh an tĩnh mấy phút.

Mộc Kha sống lưng lạnh toát hỏi nhỏ: "... Không thể nào? Các người đầu tư cố ý lựa chọn trẻ em có khuyết tật bẩm sinh?"

Bạch Liễu tùy ý vẽ một hình vuông và một hình tròn trên giấy, ở giữa kẻ một đường thẳng đại biểu cho phép lai, sau đó viết trên một cái 【 Aa 】 và một cái 【 Aa 】 —— Mộc Kha liếc mắt liền nhìn ra, đây là một sơ đồ di truyền của sinh vật.

"Thông thường mà nói, mỗi một người chúng ta đều có xác suất nhất định mang theo gen lặn quy định một tính trạng không bình thường nào đó, sinh sản cận huyết sẽ gia tăng xác suất thể hiện tính trạng của các gen lặn, cũng chính là gia tăng xác suất khuyết tật bẩm sinh, xác suất này gọi là hệ số cận huyết." Bạch Liễu trầm mặt nói, "Kiến thức y học của tôi có hạn, nhưng vì thiết kế game có xem một vài sách vở liên quan, nghe nói sinh sản cận huyết sẽ gia tăng tỉ lệ xuất hiện đồng hợp lặn."

Mộc Kha tâm tình phức tạp nghĩ, Bạch Liễu bình thường thiết kế game toàn xem những cái gì vậy trời... Bảo sao phần lớn game thiết kế ra đều không qua được kiểm duyệt...

"Trẻ em có 【 huyết thống thuần khiết 】 mà người đầu tư muốn không phải trực tiếp bằng với 【 trẻ em dị tật 】, sinh sản cận huyết có xác suất nhất định gia tăng khuyết tật bẩm sinh, nhưng có khuyết tật bẩm sinh không có nghĩa là đứa trẻ đó được sinh ra do sinh sản cận huyết, mối quan hệ giữa hai bên như điều kiện cần và điều kiện đủ." Mộc Kha lâm vào suy tư, cậu chống cằm hỏi ngược lại, "Hơn nữa khi đám trẻ đến viện mồ côi, phần lớn là không tên không tuổi, không biết cụ thể bối cảnh gia đình, chỉ biết tới từ đâu, những người đầu tư này làm sao chắc chắn được đứa trẻ kia là 【 huyết thống thuần khiết 】?"

"Bên trong còn tồn tại một cơ chế sàng lọc nữa." Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt, "Bọn họ đang chọn trẻ em có dị tật để nhận nuôi, chẳng hạn như bệnh bạch tạng, bệnh tâm bẩm sinh, bao gồm trẻ như Lưu Giai Nghi, sau đó từ trong số đó lần nữa sàng lọc ra đứa nào thực sự có 【 huyết thống thuần khiết 】."

Mộc Kha có chút mê mang: "Nhưng dưới tình huống không hề biết tin tức gì liên quan tới ba mẹ đứa trẻ, làm sao sàng lọc ra được trẻ có 【 huyết thống thuần khiết 】? Tiêu chuẩn cận huyết này căn bản không có thước đo để sàng lọc a..."

"Có cách." Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Cậu không phải đã nhìn qua một lần quá trình sàng lọc này rồi hay sao?"

Mộc Kha ngẩn ra: "Tôi xem qua rồi..."

Cậu chợt ý thức được cái gì, nghiêng đầu nhìn tờ giấy trên tay Bạch Liễu, Bạch Liễu vừa mới vẽ một đóa huyết linh chi to.

Mộc Kha có chút không thể tin được bừng tỉnh mở miệng: "... Sự kiện ngộ độc nấm ở viện mồ côi..."

"Huyết linh chi là một loại nấm hút máu trẻ em để sinh trưởng, nó cần máu của trẻ em có 【 huyết thống thuần khiết 】 để phát triển, huyết linh chi chính là tiêu chuẩn sàng lọc tốt nhất." Bạch Liễu tô tô vẽ vẽ lên cây huyết linh chi, "Trẻ em ăn nó xong, ai có thể sống sót mà không có dấu hiệu trúng độc rõ ràng, chỉ bị thiếu máu nhẹ, chứng tỏ huyết linh chi đang hút máu đứa trẻ đó, chứng minh đứa trẻ đó phù hợp tiêu chuẩn."

"Viện mồ côi trong hiện thực xuất hiện sự kiện trẻ em ngộ độc nấm, tôi cảm thấy rất có thể là do đang sàng lọc trẻ em phù hợp tiêu chuẩn, nhưng trước kia do khống chế lượng nấm ăn vào, không xuất hiện ngộ độc quy mô lớn cũng không chết người, mà trẻ em ăn xong không trúng độc, cũng chính là trẻ em phù hợp tiêu chuẩn 【 huyết thống thuần khiết 】, tôi đoán rằng chính là đám trẻ sau tết thiếu nhi, bị người đầu tư đơn giản kiểm tra xác nhận xong liền bỏ chạy khỏi viện mồ côi rồi mất tích."

Bạch Liễu miễn cưỡng nói: "Nhưng rốt cuộc là đám trẻ đó tự chạy, hay là bị người đầu tư chọn lựa, rồi bị viện mồ côi len lén vận chuyển đến nhà người đầu tư làm túi máu thì không rõ."

Mộc Kha cả người nổi da gà, cậu chà xát hai cánh tay, chần chờ mở miệng hỏi: "... Thế thì vụ ngộ độc của Lưu Giai Nghi vẫn giải thích không thông..."

"Đúng!!" Lưu Hoài sắc mặt đen sì tham gia cuộc thảo luận, trên mặt còn mang theo sợ hãi, "Lúc Giai Nghi xảy ra chuyện, viện mồ côi căn bản không có người đầu tư tới sàng lọc! Tại sao sẽ còn xuất hiện sự kiện ngộ độc quy mô lớn chứ!"

Bạch Liễu hé mắt, hắn nhàn nhạt nhìn Lưu Hoài trên giường: "Viện mồ coi trong hiện thực kế cận đóng cửa, không người nào chịu đón nhận đám hàng hóa "trẻ mồ côi" kia cả, nhưng một vài trong số đám hàng hóa lại có giá trị rất cao, ngang hàng với giá trị sinh mạng, nếu cậu là người cất giữ số hàng hóa đó, cậu sẽ làm gì?"

Lưu Hoài ngồi trên giường kinh ngạc không thôi nhìn Bạch Liễu, dường như đang sợ hãi con người lạnh lùng coi trẻ em như hàng hóa này.

Bạch Liễu thờ ơ tiếp tục nói: "Nếu tôi là viện trưởng viện mồ côi, để tiến thêm một bước lấy được càng nhiều lợi ích hơn từ hàng hóa, tôi sẽ tự chủ bắt đầu thủ tục sàng lọc, chọn ra món hàng có giá trị nhất, tiêu hủy hàng hóa lãng phí tài nguyên, sau đó đem hàng hóa chất lượng tốt đã qua sàng lọc thành tiền đặt cược, bắt đầu tiếp xúc với người đầu tư mới."

Vừa nói Bạch Liễu vừa nhìn về phía Mộc Kha, Mộc Kha chợt nhớ tới bố mình hình như chuẩn bị đầu tư vào viện mồ côi này, cậu điên cuồng xua tay: "Mặc dù bố tôi không phải thật sự tốt, nhưng nếu viện trưởng viện mồ côi đưa ra... đưa ra loại đề nghị này với ông ấy, ông ấy sẽ không đồng ý yêu cầu mất trí như thế! Ông ấy là người có ranh giới đạo đức!"

"Có thật không?" Bạch Liễu bỗng nhiên hạ thấp giọng, hắn nghiêng thân thể về trước nhích lại gần Mộc Kha, Mộc Kha thấy ánh mắt Bạch Liễu liền theo bản năng lui về sau mấy bước.

Con ngươi đen nhánh của Bạch Liễu trong phòng bệnh mờ tối tỏa ra một loại chuyên chú quỷ mị kì dị, cái nhìn của hắn, như là muốn móc ra suy nghĩ xấu xa nhất bẩn thỉu nhất từ sâu trong đại não bạn ra vậy.

"Nếu tôi nói với bố cậu, năm đứa trẻ kia sắp bị huyết linh chi hút khô máu rồi, ông không muốn chúng chết, ông mà đi báo cảnh sát tôi sẽ lập tức giết chúng, ông làm vậy thật sự lãng phí tính mạng đám trẻ này..."

"... Tuổi tác ông đã cao, bệnh tật là khó tránh khỏi, không chuẩn bị chút đường lui sao? Con ông bị bệnh tim phải không, huyết linh chi này có thể trị bách bệnh, bao gồm cả con ông..."

"... Đám trẻ này trước khi chết được ăn ngon uống tốt là được, dù sao đều có khuyết tật, sau khi lớn lên cũng không thể dung nhập xã hội, còn sống rất khổ cực, chỉ có thể hèn mọn cắm rễ trong viện mồ côi..."

"... Có vài đứa thật ra mắc trầm cảm nghiêm trọng và có khuynh hướng tự sát, chúng tôi dùng đủ mọi cách đều không có tác dụng, bởi đó là bẩm sinh, ông cũng biết rõ, thời gian sống của chúng không còn bao lâu, chúng đều tự nguyện, đúng vậy, sao có thể cưỡng bách đám trẻ cơ chứ? Chúng tôi đều nói với đám trẻ rồi, nói một đoạn thời gian sắp tới sẽ cho chúng đồ ăn ngon và đồ chơi mới, sau đó chúng vui vẻ đồng ý rồi..."

"... Ông để chúng thống khổ sống hai mươi mấy năm, càng lớn càng thống khổ, còn không bằng để chúng vui vẻ sống mấy năm, đằng nào dù không làm gì chúng cũng không sống được bao lâu nữa..."

"Viện mồ côi chúng tôi, là nơi làm việc tốt..." Bạch Liễu rũ mi, dùng ngữ điệu dụ hoặc người ta rơi xuống vực sâu mà nhẹ giọng thủ thỉ với Mộc Kha đã súc đến góc tường, "Chúng tôi còn yêu đám trẻ hơn cả ông, sao có thể hại chúng cơ chứ? Ông làm vậy là đang cứu vớt chúng, để chúng sống cuộc sống yên bình, sau đó giúp chúng đầu thai kiếp sau tốt hơn."

Bạch Liễu chậm rãi nâng mí mắt lên, dùng ánh mắt sớm dự liệu trước bình tĩnh nhìn Mộc Kha: "Bây giờ thì sao, bố cậu sẽ lựa chọn thế nào?"

Mộc Kha bị ánh mắt của Bạch Liễu làm cho cả người tê dại, cậu há miệng thở dốc, cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời.

"Đừng hi vọng xa vời rằng có thể dùng đạo đức ràng buộc phương thức đạt được lợi ích." Bạch Liễu nhàn nhạt thu tầm mắt, ngồi về vị trí cũ, "Bởi làm vậy chỉ dẫn đến phương thức đạt lợi ích dùng hình thức đạo đức phơi bày ra mà thôi."

Lưu Hoài tê liệt ngồi trên giường, cậu ta ngây ngốc thật lâu, cảm nhận nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, chậm rãi mở miệng: "... Bạch Liễu, nếu Giai Nghi bị loại nấm kia chọn thành nguồn cung cấp máu, vậy thì nếu chúng ta không nhanh chóng tìm cách giải quyết huyết linh chi, Giai Nghi sẽ bị..."

Bạch Liễu trầm mặc, hắn không trả lời câu hỏi của Lưu Hoài, mà lùi về chỗ ngồi của mình, đôi mắt trầm trầm nhìn cô bé hắn vẽ ra trên giấy.

Đường cong đen trắng vòng quanh đôi chân hơi co của cô bé, Bạch Liễu vẽ ở trên người cô bé một thanh máu —— 【 50 (?) 】

Điều này đại biểu lượng máu của Lưu Giai Nghi hiện tại không rõ, hơn nữa đang tiếp tục tiêu hao.

Viện mồ côi Ái Tâm, rạng sáng thứ tư, 3 giờ 45 phút.

Phòng học thủ công.

Trừ Bạch Liễu ra bốn bạn nhỏ còn lại đều bị nhốt vào một phòng học thủ công phía sau viện mồ côi, giáo viên khóa trái lũ trẻ vào trong.

Vị trị của phòng học nằm rất sâu trong viện mồ côi, ba mặt tường không có cửa sổ, duy nhất một mặt có cửa sổ là mặt tường hành lang, đối diện chính là WC —— hộ công và giáo viên thỉnh thoảng tới WC này đi vệ sinh, dẫn tới phòng học thủ công trở nên vô cùng thích hợp để trưng dụng thành một nhà giam loại nhỏ, khóa lại một vài đứa trẻ không ngoan muốn chạy trốn.

Bên trong phòng học có một vài tấm vải vẽ, hồ dán, giấy màu, v.v. dùng để làm thủ công, tùy ý vứt đầy trên đất, đây cũng là nơi trước đó họ dùng để làm quà tặng cho người đầu tư, mấy thứ rơi đầy đất không phải vì hôm qua đám trẻ vào đây chuẩn bị quà tặng, mà do Tiểu Miêu Phi Xỉ đang giận dữ.

Cậu ta điên cuồng ném đồ xuống đất, đi tới đi lui trong phòng học, Miêu Cao Phụ không nói một lời mặc kệ cậu ta phát tiết, Miêu Phi Xỉ đột nhiên xoay người gầm thét với Miêu Cao Phụ: "Cậu mẹ nó nghĩ cách đi chứ! Ngày mai tôi bị bắt đi rút máu rồi! Chúng ta sắp xong rồi! Chết!"

Miêu Cao Phụ vừa muốn mở miệng, cửa phòng học đột nhiên mở ra, giáo viên dắt hai đứa trẻ mặt mày tái nhợt là Lưu Giai Nghi và Mộc Kha trở lại từ phòng cứu thương.

Lưu Giai Nghi và Mộc Kha mới vừa xảy ra vấn đề nên được mang đi kiểm tra, Lưu Giai Nghi hộc máu, Mộc Kha đau ngực, kiểm tra xong để tránh hai đứa tiếp tục chạy trốn, giáo viên liền mang người đến "phòng tạm giam".

Giáo viên nói với Mộc Kha và Lưu Giai Nghi: "Hai cô cậu không có vấn đề gì lớn thì đàng hoàng ở lại đây, chờ ngày mai người đầu tư đến, mang cô cậu tới bệnh viện, tôi không hi vọng nhìn thấy bất kì ai trốn ra."

Nói xong cô ta xoay người rời đi, đóng cửa lại.

Mộc Kha thoi thóp ôm ngực ngồi xổm xuống đất nghỉ ngơi, Lưu Giai Nghi cau mày dựa tường hít thở sâu, bờ môi tím tái, hai đứa trẻ nhìn một chút cũng không giống "không có vấn đề gì lớn" như lời giáo viên nói.

Miêu Phi Xỉ vừa thấy hai đứa con chồng trước liền nổi giận, tay giơ lên thật cao, vọt tới trước mở miệng mắng: "Con mẹ nó, nếu chúng mày không kéo chân sau bọn tao đã chạy ra ngoài được rồi!"

Mắt thấy bàn tay sắp rơi trên người Lưu Giai Nghi, Mộc Kha theo bản năng đứng lên chắn trước mặt Lưu Giai Nghi, đưa tay đỡ bàn tay Miêu Phi Xỉ, giải thích: "Không có bọn em anh cũng đâu chạy được ra ngoài! Bên ngoài toàn là quái vật!"

Lưu Giai Nghi mặt đầy yếu ớt tựa vào tường chậm rãi trượt xuống, bờ môi nhợt nhạt nhẹ nhàng khép mở dùng sức hô hấp, tình huống xem ra còn kém hơn cả Mộc Kha.

Miêu Phi Xỉ thấy Lưu Giai Nghi yếu ớt như vậy bỗng nhiên nuốt từng ngụm nước bọt, cậu ta đẩy ra Mộc Kha ngăn trước mặt, từng bước từng bước nhích tới gần Lưu Giai Nghi trong góc tường, ánh mắt đăm đăm, yết hầu chuyển động lên xuống, nuốt nước miếng liên tục: "Con mẹ nó, ngày mai tao sẽ bị người ta ăn, tao còn chưa ăn qua một ngụm nào..."

Chương trước

Mục lục

Chương sau

8 nhận xét:

  1. chẳng hạn như bệnh bạch tạng, bệnh tâm bẩm sinh -> tim bẩm sinh

    Trả lờiXóa
  2. Má, anh Bạch thuyết phục xịn thật chứ, đánh ngay mấy vấn đề nhân sinh to đùng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chẳng trách người chơi đồn rằng ngoài đời ảnh hành nghề đa cấp :v

      Xóa
  3. Cái lùm má học xong đọc truyện để đỡ stress sao vô đây còn gặp phải em sinh này hả

    Trả lờiXóa
  4. Mới ôn Sinh xong vô đọc giải trí còn gặp phải em nó :)))

    Trả lờiXóa
  5. bạn tha Menden, nhưng Menden không tha bạn :))))) lùm mía kiến thức ném tận 7 đời vào truyện lại gặp ;-;

    Trả lờiXóa
  6. Bài sinh này t mới học xong h đc ôn lại cx hay:)))

    Trả lờiXóa
  7. Thi xong có gì, có BL nhắc bài :)

    Trả lờiXóa