Sau khi cúp máy, Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Hoài đang khó khăn uống thuốc tẩy trắng tinh thần bên cạnh —— người anh em này hai tay đều mất, hiện tại đang dùng miệng khó khăn co lại thành một đoàn ngậm lọ thuốc ngửa cổ uống, thuốc tràn ra khắp nơi.
Trước đó Bạch Liễu định giúp Lưu Hoài uống, nhưng chính hắn chỉ có một tay, điện thoại của Tiểu Bạch Lục vừa lúc gọi tới, Lưu Hoài để hắn nghe điện trước, hiện tại đã tiếp điện thoại xong, Bạch Liễu đưa tay cầm lọ thuốc đưa tới trước mặt Lưu Hoài, Lưu Hoài nhìn Bạch Liễu một cái.
Bạch Liễu trên mặt không biểu tình đưa cái lọ về phía trước một chút.
Lưu Hoài cuối cùng vẫn đưa đầu ra uống.
Lưu Hoài cảm thấy mình bây giờ khẳng định rất chật vật, mặt đầy tro, giống như con chó hoang uống nước từ tay người khác, cậu ta biết có rất nhiều người xem đang nhìn bộ dáng xấu xí của mình, cậu ta cảm thấy khó chịu trước nay chưa từng có, kích động khiến cậu ta để lại từng giọt nước mắt to trên mặt đất.
"Cậu khóc cái gì?" Bạch Liễu giơ lọ nhàn nhạt hỏi, "Không phải còn sống đấy sao?"
"... Tôi cũng không biết tôi đang khóc cái gì." Giá trị tinh thần Lưu Hoài vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cậu ta như một nam sinh viên ham sĩ diện, rất dễ cảm thấy mất mặt, nghiêng đầu che mặt mình lại, không để Bạch Liễu xem.
Lưu Hoài co cổ, cúi đầu nói giọng khàn khàn: "... Tôi thật giống một con chó hoang không nhà để về."
"Đúng là có chút giống." Bạch Liễu không tình cảm bình luận, hắn ngước mắt nhìn Lưu Hoài, vết thương do bị chặt tay hãy còn rỉ máu, "Cả hai chúng ta hiện tại đều giống chó hoang, nhưng ít ra chúng ta là chó hoang còn sống, tất cả mọi người đều còn sống, em gái cậu cũng vậy."
Lưu Hoài gắt gao cắn miệng lọ thuốc tẩy trắng tinh thần trong tay Bạch Liễu, nhịn nhịn, vẫn không nhịn được nức nở khóc thành tiếng.
Lưu Hoài không có cánh tay khóc cong người lại, cậu ta cúi xuống, đầu để trên tay Bạch Liễu gập người sâu chạm đất, giống như đang dập đầu với Bạch Liễu, hàm hồ không rõ nghẹn ngào cảm ơn: "... Cảm ơn anh cứu tôi, cảm ơn một "anh" khác cứu em gái tôi."
Thời điểm cách vụ nổ còn mấy giây, Lưu Hoài cho rằng mình sẽ chết, bởi vì một thích khách không có hai tay, đã dùng hết thể lực đối với loại người lợi ích trên hết như Bạch Liễu thì không còn chút tác dụng gì.
Nhưng Bạch Liễu lại liều chết xông lại từ trong lửa đạn, dùng roi quấn lôi cậu ta vào trong gương.
"Thật ra tôi cũng không nghĩ tới một tôi khác sẽ cứu em gái cậu, tôi không hề biết lý do của cậu ấy." Bạch Liễu rũ mi, hắn giơ tay, nâng thẳng Lưu Hoài đang khom người trên cổ tay hắn lên, nhìn thẳng gương mặt đầy nước mắt của cậu ta, "Tuy nhiên tôi cứu cậu không phải không có lý do, bởi vì cậu cũng đã cứu tôi, đây là nội dung hợp tác chúng ta đã thương nghị trước đó, nếu cậu thành công cầm chân Miêu Phi Xỉ, tôi sẽ dùng toàn lực cứu cậu."
"Nhất định phải tôi, tôi chắc là một..." Bạch Liễu nhìn đôi mắt không ngừng rơi lệ của Lưu Hoài, hắn bình tĩnh nói, "chó hoang lưu lạc giữ chữ tín đi."
Ba mươi bảy phút trước, phòng 913.
Lưu Hoài bất an, nóng nảy đi qua đi lại, cậu ta thường thường quay đầu sang nhìn Bạch Liễu đang ngồi mép giường, cậu hít sâu một hơi: "Anh thật sự muốn mai phục đánh chết Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ?! Hai người kia là người chơi cấp S-, nếu chúng ta không thể thành công trong một lần duy nhất, vậy chúng ta đều sẽ chết!"
"Cho nên chúng ta nhất định phải một lần thành công luôn." Bạch Liễu không nhanh không chậm nói, "Bọn họ chắc cũng đã nghi ngờ thân phận 【 Mộc Kha 】 rồi, tới giờ này, tôi cảm thấy họ chắc hẳn đã tới phòng bệnh tìm tôi, nhưng tôi giờ không ở trong phòng bệnh kia, vậy họ sẽ tiếp tục tìm 【 Mộc Kha 】 tôi ở những nơi khác."
"Song họ hẳn không thể đoán được Mộc Kha đang ở trong phòng hồ sơ, cho nên họ không tìm được Mộc Kha trong bệnh viện, mà đến giờ y tá sẽ tuần tra tất cả các phòng, tôi đoán họ hẳn là sẽ há miệng chờ sung."
"Chờ ở chỗ nào?" Lưu Hoài khẩn trương hỏi, "Phòng của Mộc Kha? Vậy họ chẳng phải sẽ không tới?"
"Canh giữ trong phòng Mộc Kha quá ngu xuẩn, bởi một khi Mộc Kha không về phòng mình, mà về phòng Bạch Liễu hoặc một phòng trống bất kì, họ liền bị nhốt trong phòng Mộc Kha không ra được vì y tá tuần tra, dĩ nhiên họ cũng có thể lợi dụng lúc y tá không ở đó để đi tìm các phòng bệnh khác, nhưng cách này quá rắc rối tốn thời gian, không phải một phương pháp sáng suốt."
Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài: "Nếu tôi là Miêu Cao Phụ, tôi sẽ chờ ở thang máy."
"Mộc Kha không thể nào đi lối an toàn, bởi thuộc tính của cậu ấy không đủ cao để chống cự với quái vật, xác suất Mộc Kha chọn thang máy cao hơn nhiều, Miêu Cao Phụ chỉ cần chờ ở thang máy trong khoảng thời gian từ 9 giờ đến 9 giờ 15, thấy thang máy chuyển động thì ấn nút là được, bởi vào giờ này tất cả y tá đều đang giao ban, đi thang máy chỉ có bệnh nhân lén lút chạy về phòng mình mà thôi —— cũng chính là Mộc Kha."
"Sau khi bắt được Mộc Kha, Miêu Cao Phụ nhất định sẽ tra hỏi rõ kế hoạch của Mộc kha và tôi, nhưng Mộc Kha không dễ dàng mở miệng, ông ta dĩ nhiên sẽ nghĩ tới giở trò trên bàn phím tôi và Mộc Kha hay dùng để trao đổi." Bạch Liễu thong thả nói tiếp, "Tôi sẽ tiết lộ một chút tin tức ông ta có thể hiểu ở bàn phím, chẳng hạn như 【 906 】, dưới tình huống này, Miêu Cao Phụ sẽ không nghi ngờ gì về độ chân thật của tin tức."
"Hơn nữa ngày mai là ngày xứng đôi trẻ em, để tránh chúng ta ở ngoài gây rối tạo ảnh hưởng ở thời khắc mấu chốt, Miêu Cao Phụ nhất định sẽ giết chúng ta tối nay."
"Tại tình huống họ chủ động tới giết tôi, quyền chủ động nằm trong tay họ, họ sẽ không có tâm lý nghi ngờ đề phòng với căn phòng 906." Bạch Liễu ngước mắt nhìn về phía Lưu Hoài, "Điều này sẽ sáng tạo điều kiện có lợi để cậu đánh lén thành công, Lưu Hoài, nhân vật chủ yếu của kế hoạch lần này là cậu, mặc dù bề ngoài có vẻ như chiêu trò 【 đạo tặc và thích khách 】 thông thường, song thích khách cậu mới là người đảm nhiệm vai trò chính."
"... Tôi biết." Lưu Hoài cũng ngồi ở mép giường, bên cạnh Bạch Liễu, cậu ta cúi đầu, hai tay nắm thành nắm đấm để ở trán, "Nhưng Bạch Liễu, tôi chưa từng đảm nhiệm chức vị tấn công chính bao giờ, luôn là Tứ... Mục thần làm chuyện này, anh đem tiền cược đặt hết lên người tôi, nguy hiểm quá lớn."
"Kế hoạch này có ba bước." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Bước đầu tiên, Miêu Phi Xỉ Miêu Cao Phụ tới đánh bất ngờ, cậu mở cửa đánh lén cầm chân Miêu Phi Xỉ, tôi trộm Mộc Kha trong tay Miêu Cao Phụ, để cậu ấy xuống tìm y tá, thấy Mộc Kha chạy thoát, Miêu Phi Xỉ tất sẽ rút ngắn thời gian tấn công cậu, để quay lại tấn công tôi."
Lưu Hoài không ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: "Dưới tình huống này, nếu Miêu Phi Xỉ muốn rút ngắn thời gian đấu với tôi, đồng thời không muốn thích khách tôi tới quấy nhiễu ảnh hưởng đến hắn, biện pháp tốt nhất của hắn chính là tước đi vũ khí của tôi."
"Nói thẳng ra, chính là chém đứt hai tay cậu." Bạch Liễu không hề gợn sóng nói.
Lưu Hoài vùi đầu rất thấp: "... Đúng vậy, đây là cách nhanh nhất để khống chế... một người chơi giỏi dùng tay."
"Nhưng điều này cũng có chỗ tốt, khi cậu bị chém tay rồi, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ cậu còn năng lực công kích, thả lỏng đề phòng với cậu, kế hoạch liền tiến vào bước thứ hai, tôi sẽ cầm chân Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ cho cậu thời gian bước vào trạng thái cuồng bạo." Bạch Liễu nói đến chuyện cầm chân hai người chơi cấp S- một cách cực kỳ hời hợt, dường như chưa từng suy nghĩ đến việc mình không làm được chuyện này, "Sau khi cậu cuồng bạo, cậu có thể sử dụng kĩ năng 【 một kích tất sát 】, khiến Miêu Cao Phụ rơi vào trạng thái đông cứng."
"Kế hoạch tiến tới bước ba, cậu ngăn cản công kích của Miêu Phi Xỉ, chỉ cần một hai giây để tôi lấy lựu đạn ra..."
Lưu Hoài chợt ngẩng đầu cắt ngang lời Bạch Liễu, trên mặt phủ đầy sợ hãi: "Bạch Liễu... Tôi cảm thấy tôi không thể đâm Miêu Cao Phụ xong, còn đi ngăn trở Miêu Phi Xỉ công kích anh, phương pháp này nguy hiểm quá lớn Bạch Liễu, anh giao phía sau cho tôi, anh sẽ chết! Tôi cũng sẽ chết!"
"Cậu và Mục Tứ Thành hợp tác rất nhiều lần, cậu ấy luôn giao phía sau mình cho cậu, cậu đã để cậu ấy chết bao giờ chưa?" Ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh không dao động.
Lưu Hoài cười to không tiếng động, nhắm mắt lại: "... Nhưng tôi khiến cậu ấy mất đi hai tay."
"Cậu dùng thanh kiếm trong tay mình phản bội Mục Tứ Thành, tuy nhiên đến lúc đó cậu hơn nửa đã không còn tay để phản bội tôi." Bạch Liễu như đang hỏi ý kiến mà nhìn về phía Lưu Hoài, "Lưu Hoài, phong cách làm việc của tôi là trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi luôn thích giả thiết rằng "có thể làm được", cậu thật sự có thể đúng không?"
Lưu Hoài nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."
Bạch Liễu thu tầm mắt: "Vậy trước thử một lần đi, không làm được nói sau.?
"Nếu như... chết thì thế nào?" Lưu Hoài hơi chút run rẩy hỏi.
"Cậu chặn được Miêu Phi Xỉ, tôi liền không dễ bị giết, tôi không chết, liền không để cậu phải chết, nếu cậu không chặn được Miêu Phi Xỉ, chết rồi." Bạch Liễu rất bình thản nói, "Thì tôi hơn nửa sẽ theo cậu cùng chết."
Lưu Hoài ngây ra nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu liếc mắt nhìn cậu ta: "Làm sao? Có tôi chôn theo cậu còn không hài lòng?"
Không ngờ không chết thật.
Lúc Lưu Hoài được Bạch Liễu kéo ra khỏi gương, cậu ta hoảng hốt mãi, thậm chí cho rằng mình đã đến địa ngục, cho tới khi nhìn thấy cánh tay gãy của mình trên mặt đất mới hơi kịp phản ứng lại mình hãy còn sống, Bạch Liễu nhanh chóng đút thuốc tẩy trắng tinh thần cho cậu ta, Lưu Hoài ho khù khụ vì sặc mà uống, rất nhanh Tiểu Bạch Lục gọi điện tới.
Sau khi Bạch Liễu cúp máy, Lưu Hoài đã khôi phục kha khá giá trị tinh thần, cậu ta lảo đảo đứng lên, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phị được y tá khiêng xuống hết rồi hai người mới dám ra khỏi gương, y tá cho rằng trong phòng không còn ai, đến giờ vẫn không ai tới cứu chữa cho họ.
Bạch Liễu ngược lại không thèm để ý nằm ngửa trên mặt đất còn nóng hầm hập: "Chờ chút Mộc Kha tới hội họp với chúng ta."
Túi da 【 người đầu tư 】 của Bạch Liễu cực dày, nằm trên mặt đất vừa chịu vụ nổ xong mà không thấy nóng lắm, giường rơm cũng bị nổ nát bét, Lưu Hoài khoanh chân ngồi trên mặt đất, dựa vào cái giường tàn tạ đen sì, ngửa đầu nhìn bầu trời không ánh sáng, không biết nhìn bao lâu, Lưu Hoài đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Bạch Liễu, cậu ta do dự trù trừ trong chốc lát.
"Tôi hiện tại muốn bán linh hồn cho anh, anh muốn không?"
"Muốn." Bạch Liễu không chút do dự đồng ý. "Nhưng hệ thống quản lý của tôi ở chỗ Tiểu Bạch Lục, chờ cậu ấy trả lại tôi liền mua linh hồn cậu, cậu bán bao nhiêu tiền?"
Lưu Hoài ngơ ngẩn, cậu ta dường như bị bộ dáng có tiện nghi trước mắt kiểu gì cũng phải đớp của Bạch Liễu chọc cười, ôn nhu cong mắt: "Tôi cho rằng anh sẽ không cần cơ, dẫu sao tôi hơn nửa sẽ chết trong phó bản này, chết rồi linh hồn tôi với anh mà nói thì không có giá trị."
"Nhưng nếu anh thật sự muốn mua." Lưu Hoài nhẹ giọng nói, "Tứ ca bán linh hồn cho anh, anh trả bao nhiêu thế?"
Bạch Liễu cảnh giác nhìn Lưu Hoài: "Cậu đừng có hòng ra giá bằng Mục Tứ Thành, quá đắt, tôi không mua."
"... Tôi không muốn nhiều như vậy." Lưu Hoài thật sự bị Bạch Liễu làm cho dở khóc dở cười, cậu ta chỉ là ma xui quỷ khiến thuận miệng hỏi chút, không ngờ loại chuyện cực kỳ tà ác như mua bán linh hồn thế này, ở chỗ Bạch Liễu lại biến thành giao dịch đổi chác bình thường, tâm tình nặng nề của cậu ta vơi đi không ít.
Lưu Hoài rũ mắt, nói nhỏ: "Bán một điểm đi, một điểm là được."
chào đón thành viên mới Lưu Hoài vào đội ngũ đa cấp của 6 =)))
Trả lờiXóaTui buồn quá à!! Huhu.Buồn cho Tứ ca!!
Trả lờiXóaUltr, bạn cmt vấn đề này riết thế Tính toán ra thì tác giả đã viết, ban đầu đạo tặc muốn ăn trộm của thích khách, sau đó vì cầu sinh thích khách phản bội đạo tặc. Rõ ràng là hoàn cảnh rất hay để nam chính triển khai tập hợp đội. Tình huống hay ho như vậy, có đáng để thiên vị đến mức phớt lờ cả ý đồ của tác giả ko vậy?
XóaChưa kể nếu chỉ xét về tình thì hoàn cảnh gia đình nhà ngta cũng buồn lắm đấy
Thiên vị là thiên vị thôi, hỏi đáng hay không đáng có phải dưa thừa quá không vậy? Bởi vì bạn ấy coi trọng vấn đề kia hơn, nên vẫn còn khúc mắc. Vậy nên không buông bỏ được. Hết
Xóa*dư thừa
XóaQuan trọng là BL chỉ quan tâm lợi ích tối đa chứ k quan trọng tình cảm. Vậy thì thiên vị gì ở đây? Thiên vị BL k quan tâm thù hận cá nhân của MTT mà nhận LH à? Vậy có cần đổi nvc k? Đổi 1 ng giống bạn của BL ấy, k quan tâm lợi ích của mình chỉ muốn giúp người làm niềm vui.
Trả lờiXóaCon hàng mê tiền chúa tể đa cấp ông hoàng tham tiền
Trả lờiXóaBL: chỉ cần có tiền gì cũng làm
Lại có thêm một thằng đệ =)))
Trả lờiXóanhư thu nạp đàn em z á =))
Trả lờiXóaLiễu đại sư thu nạp đồ đệ hả XD
Trả lờiXóaCó khi là 6 ca hỉu tính 4 nên vại á, 6 ca còn tình ng mà😂😂😂
Trả lờiXóaRồi xong, nạp thiếp thành công r đếy
Trả lờiXóaNếu LH chết thì mùa hồn còn tác dụng hử?
Trả lờiXóaCòn, tui chả thấy thiên vị j cả, bởi hiện tại đối vs 6 thì hai ng cg chỉ là có hay ko giá trị, tình cảm ư :) là gì, đáng giá bn :)
Lưu Hoài tốt xấu gì cũng từng có giao tình lớn với Mục Tứ Thành, hai người cũng sống chết với nhau một đoạn thời gian dài rồi, Lưu Hoài mặc dù phản bội nhưng cũng vì sống sót vì em gái thôi, ổng cũng đã trả giá bị chặt tay nhiều lần và chính bản thân Tứ ca cũng chả còn thù hận bao nhiêu nữa. Tui không mong mọi người đều hiểu và tha thứ được cho Lưu Hoài nhưng cái kiểu người ta sống được thì oán trách tác giả rồi than thở lên xuống như muốn đẩy người ta chết cho bằng được vậy thì có ý nghĩa gì?
Trả lờiXóaquá khứ LH đáng hận thật nhưng mà BL thì ko quan tâm
XóaChả phải tác giả đã thành công rồi sao nhân vật LH đã gợi 2 luồn ý kiến trái chiều trong cộng đồng ng đọc để kích thích hơn tui sẽ cho ảnh chết ở phó bản sau, phó bản nào đó ảnh sẽ phải hợp tác vs Mục cả hoặc đánh đổi cả sinh mệnh chả hạn đến lúc đó kịch tính đến điên òi :)))))
Trả lờiXóa