Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

TPTTTCKD - Chương 108

 Đúng là vì Bạch Liễu đánh lén chiếm tiên cơ, khiến Miêu Cao Phụ luống cuống trong nháy mắt, nhưng sau khi hắn ta tỉnh táo lại, rất nhanh ý thức được họ căn bản không thể thua.

Miêu Cao Phụ nhịn xuống cơn giận, không ngừng chậm rãi hời hợt chắn đòn Bạch Liễu như đang đùa bỡn một con khỉ vậy, thường thường liếc mắt quan sát tình hình chiến đấu bên Miêu Phi Xỉ và Lưu Hoài.

Lưu Hoài đích xác là một thích khách rất thích hợp đánh lén, song Bạch Liễu lại không phải một đạo tặc xứng chức.

Nếu bên này Bạch Liễu không kịp trộm đồ để bọn họ kịp thời rút lui, người chơi không giỏi đấu chính diện rất nhanh sẽ bị thua trận dưới công kích của Miêu Phi Xỉ.

Miêu Phi Xỉ cắn mở một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, bị công kích và giá trị tinh thần giảm khiến gã hết sức cáu kỉnh, song đao trong tay múa ra một mảnh tàn ảnh kín không kẽ hở.

Lưu Hoài muốn ứng phó người chơi cao cấp Miêu Phi Xỉ bùng nổ hiển nhiên cố hết sức, mà Miêu Phi Xỉ cũng không có quá nhiều tâm tình chơi với cậu ta, gã dứt khoát chém ngang, chặt đứt hai tay sử dụng kĩ năng của Lưu Hoài, liền xoay người muốn hội hợp với Miêu Cao Phụ.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Miêu Phi Xỉ sử dụng Thượng Huyền song đao công kích Lưu Hoài, công kích thành công, người chơi Lưu Hoài giá trị sinh mạng -17, người chơi Lưu Hoài còn lại 20 điểm giá trị sinh mạng! 】

Chặt đứt bộ phận dùng để công kích là thủ đoạn thường dùng và vô cùng hữu hiệu trong trò chơi, nói cách khác chém tay tương đương với tịch thu vũ khí bản thô bảo, có thể hữu hiệu cắt đứt liên kết giữa người chơi và vũ khí kĩ năng, đây cũng là nguyên nhân Lưu Hoài chém đứt tay Mục Tứ Thành.

Cũng là nguyên nhân Bạch Liễu trước đó và Miêu Phi Xỉ bây giờ chặt đứt tay Lưu Hoài.

Bả vai Lưu Hoài phun ra rất nhiều máu, đoản kiếm theo hai cánh tay cậu ta rơi xuống đất, tay cầm đoản kiếm đập trên đất, phát ra tiếng "keng" thanh thúy, Lưu Hoài quỵ gối, sắc mặt tái nhợt như giấy, cậu ta từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hiển nhiên đã mất lực công kích.

Cậu ta đã tận lực, cậu ta chỉ có thể cầm chân Miêu Phi Xỉ một đoạn thời gian như vậy thôi.

【 Hệ thống cánh cáo: giá trị tinh thần của người chơi Lưu Hoài chấn động mạnh, giảm xuống 57, sắp sinh ra ảo giác, mời người chơi nhanh chóng hồi phục giá trị tinh thần! 】

Bình thường thì Miêu Phi Xỉ sẽ trực tiếp giết chết Lưu Hoài, nhưng hiện tại thời gian gấp gáp, muốn giết chết người chơi cấp A như Lưu Hoài cần háo một hồi nữa, mà ở đây còn có người gã càng thêm giận dữ muốn giết hơn.

Miêu Phi Xỉ nghiến răng nghiến lợi giơ đao xoay người: "Bạch Liễu ——!"

Gã lấy đà nhảy qua, song đao lấy lực tàn phá dễ như trở bàn tnay hung hăng hướng tới Bạch Liễu đang đánh lén Miêu Cao Phụ mà công kích, vách tường hai bên bị đao phong phá hỏng hết phần sơn và thạch cao, cả phòng bụi bay tứ phía, Bạch Liễu chìm trong một đống bụi mù, lộn người trong không trung dùng tay khỉ cản một chút song đao Miêu  Phi Xỉ mặt mày dữ tợn bổ vào hắn.

Đao của Miêu Phi Xỉ bị Bạch Liễu dùng kĩ năng của Mục Tứ Thành đón đỡ, tan mất phần lớn lực sát thương, song cuối cùng vẫn không đỡ được, Miêu Phi Xỉ bùng nổ tức giận cắn chặt hàm răng ấn đao xuống, một cánh tay Bạch Liễu bị Miêu Phi Xỉ chặt đứt, máu tươi phun ra ngoài.

【 Hệ thống cảnh cáo: giá trị sinh mạng của người chơi Bạch Liễu từ 6 giảm còn 3!!! Đang tiếp tục giảm xuống! Xin nhanh chóng rời khỏi hoàn cảnh nguy hiểm! 】

Chỉ cần một đao , Miêu Phi Xỉ lại bổ thêm một đao nữa, Bạch Liễu liền tử vong.

Lưu Hoài nằm trong vũng máu ho khan, giá trị tinh thầm giảm khiến hết thảy trước mặt cậu ta trở nên trôi nổi một cách kì dị, như được xử lý tốc độ chậm hơn mười triệu lần, Lưu Hoài không thể nghe thấy chút âm thanh nào, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy cánh tay đang chậm chạp chảy máu của Bạch Liễu, đôi mắt không gợn sóng của hắn bỗng chạm phải tầm mắt Lưu Hoài.

Một ánh mắt kia nháy mắt kéo Lưu Hoài từ thế giới quay chậm ra ngoài, Lưu Hoài lắc lắc đầu mình, cậu ta khó khăn bò dậy.

Vẫn chưa xong, hết thảy vẫn chưa xong.

Trong kế hoạch của Bạch Liễu, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.

Vì Giai Nghi, Bạch Liễu tuyệt đối không thể chết được!!!

Lưu Hoài cố gắng tập trung tầm mắt xuống mặt đất tìm kiếm, cuối cùng cậu ta thấy được đôi tay cầm đoản kiếm bị Miêu Phi Xỉ chặt đi.

Đoản kiếm chính diện hướng lên trên, bị bàn tay hơi lỏng của cậu ta cầm lấy, mũi đao chợt lóe huyết quang, tầm mắt Lưu Hoài tập trung trên chút máu nọ.

Bạch Liễu đang triền đấu cùng Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ, không ai chú ý tới góc nhỏ đầy máu này, ánh mắt Lưu Hoài rốt cuộc tụ lại, cậu ta quỵ xuống đất lảo đảo kéo đầu gối lên hai bước, tới trước thanh đoản kiếm, Lưu Hoài nhìn mũi kiếm hướng lên trên kia, hít sâu một hơi, nhắm mắt ngã về hướng mũi kiếm.

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Lưu Hoài bị 【 thanh kiếm bóng tối 】 công kích, giá trị tinh thần giảm... Đang tính toán lượng giá trị tinh thần giảm do vũ khí kĩ năng của chính người chơi gây ra... Tính toán xong, giá trị tinh thần thần của người chơi Lưu Hoài giảm còn 7!! 】

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Lưu Hoài tiến vào trạng thái cuồng bạo!!!! 】

【 Tên người chơi: Lưu Hoài 】

【 Giá trị tinh thần: 57 → 7 】

【 Thể lực: 39 → 319 】

【 Nhanh nhẹn: 1140 → 1510 】

【 Công kích: 731 → 2200 】

【 Phòng ngự: 1003 → 2100 】

【 Lực công kích và phòng ngự tăng cao, tổng điểm thuộc tính vượt qua 5000 được đánh giá cấp A++, người chơi Lưu Hoài tăng cấp bậc, từ A lên tới A++ 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài có chắc chắn mở hoàn toàn kĩ năng 【 một kích tất sát 】 trạng thái đỉnh không? Sau khi mở hoàn toàn kĩ năng sẽ tăng lên cấp A++, nhưng thể lực sẽ chịu ảnh hưởng, trong vòng 24h không thể sử dụng thuốc khôi phục thể lực 】

Lưu Hoài bò dậy, cậu ta cả người toàn máu, hai cánh tay rơi xuống đất, chỉ có miệng đang ngậm một thanh đoản kiếm, ngực cắm một thanh đoản kiếm khác, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo tựa kim loại, mang theo một loại liều lĩnh được ăn cả ngã về không thâm trầm vì đau thương tuyệt vọng, khiến cậu trở nhìn giống như một thích khách được đào tạo không tiếc hết thảy để ám sát người khác chân chính.

Bạch Liễu chính là người sử dụng thích khách này, rất có thể cũng là người cuối cùng.

Vô tình, trong đôi mắt vô thần của Lưu Hoài có nước mắt chảy xuống.

【 Chắc chắn. 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài chắc chắn sử dụng kĩ năng, đoản kiếm công kích +6037, thuộc tính công kích tổng hợp +2200, tổng sát thương 8237, thể lực người chơi Lưu Hoài đang giảm nhanh... 】

Miêu Phi Xỉ giơ cao song đao đang định hung hăng bổ xuống, sau lưng gã bỗng như có gió lạnh thổi đến gần, một thứ gì đó khiến gã cảm thấy nguy hiểm và cảnh giác đang lại đây với tốc độ cực nhanh, tính cảnh giác rèn ra sau nhiều lần tác chiến khiến Miêu Phi Xỉ nhanh chóng quay đầu.

Lưu Hoài không có hai tay trong miệng ngậm đoản kiếm ánh mắt âm ngoan đoạn tuyệt, đâm về phía Miêu Phi Xỉ còn chưa kịp né.

"Phi Xỉ cẩn thận!!" Miêu Cao Phụ kéo Miêu Phi Xỉ lại, song tốc độ của Lưu Hoài cực nhanh, cậu ta cắn đoản kiếm ép người thấp xuống đất, trong nháy mắt Miêu Cao Phụ định bảo vệ Miêu Phi Xỉ chuyển đổi đối tượng công kích, Lưu Hoài cắn đoản kiếm, biểu tình vặn vẹo dữ tợn, không tiếng động gào thét, đâm đoản kiếm vào eo Miêu Cao Phụ đang ngạc nhiên không thôi.

"Cậu sao có thể..." Miêu Cao Phụ không thể nào tin nổi đoản kiếm đang đâm vào eo mình, "... đột phá phòng ngự của tôi..."

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Hoài sử dụng kĩ năng cá nhân 【 một kích tất sát 】, kĩ năng bạo kích đột phá phòng ngự của người chơi Miêu Cao Phụ, tạo thành 30 giây cứng đờ cho người chơi Miêu Cao Phụ, giá trị tinh thần giảm xuống 51, sắp xuất hiện ảo giác, bởi tinh thần chấn động, lực phòng ngự của người chơi Miêu Cao Phụ đang giảm xuống... 】

Đồng thời, trong chớp nhoáng Miêu Cao Phụ rơi vào trạng thái "cứng đờ" cộng thêm tinh thần hoảng hốt, Bạch Liễu cảm giác được rõ ràng làn da vốn vô cùng cứng rắn của hắn ta bỗng trở nên mềm mại hơn một chút, hắn nhanh chóng dùng tay khỉ còn tốt nắm chặt mấy giây cơ hội này, tỉnh táo vươn về phía Miêu Cao Phụ.

Miêu Phi Xỉ được Miêu Cao Phụ kéo lại thấy động tác của Bạch Liễu, gã hốc mắt đỏ lên gào thét: "Chúng mày con mẹ nó đừng hòng động vào cha tao!!"

Miêu Phi Xỉ giơ cao song đao, một cái chém về phía Bạch Liễu đang chuẩn bị công kích Miêu Cao Phụ, một cái chém ngang về phía Lưu Hoài.

Lưu Hoài cắn đoản kiếm rút ra khỏi người Miêu Cao Phụ, thể lực của cậu ta đã dùng hết, không còn sức để sử dụng bạo kích một lần nữa, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh công kích của Miêu Phi Xỉ, không có khả năng tiếp tục công kích Miêu Phi Xỉ cầm chân gã nữa.

Nhưng Bạch Liễu căn bản không quan tâm lưỡi đao sắp chặt xuống người mình, ánh mắt hắn chuyên chú đến mức không thèm để ý sinh tử, móng vuốt khỉ vẫn còn lao về phía Miêu Cao Phụ, hắn đem phần lưng mình hoàn toàn giao phó cho một Lưu Hoài không còn hai tay.

Bọn họ ngay từ đầu đã phân công tốt.

【 ... Tôi cảm thấy tôi không thể đâm Miêu Cao Phụ xong, còn đi ngăn trở Miêu Phi Xỉ công kích anh, phương pháp này nguy hiểm quá lớn Bạch Liễu, anh giao phía sau cho tôi, anh sẽ chết! 】

【 Cậu và Mục Tứ Thành hợp tác rất nhiều lần, cậu ấy luôn giao phía sau mình cho cậu, cậu đã để cậu ấy chết bao giờ chưa? 】

【 ... Nhưng tôi khiến cậu ấy mất đi hai tay. 】

【 Cậu dùng thanh kiếm trong tay mình phản bội Mục Tứ Thành, tuy nhiên đến lúc đó cậu hơn nửa đã không còn tay để phản bội tôi, Lưu Hoài, phong cách làm việc của tôi là trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi luôn thích giả thiết rằng "có thể làm được", cậu thật sự có thể đúng không? 】

Giá trị tinh thần giảm khiến ánh mắt Lưu Hoài có chút tan rã hoảng hốt, cậu ta nhìn theo móng vuốt khỉ của Bạch Liễu, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt hắn.

Cảm giác hợp tác công kích vô cùng quen thuộc cảm nhiễm thế giới tinh thần lung lay của Lưu Hoài, trước mặt cậu ta mặt Mục Tứ Thành và mặt Bạch Liễu bỗng xếp chồng lên nhau, tên trộm thuần thục không chút hoài nghi giao phía sau mình cho cậu ta trông chốc lát hình như là Bạch Liễu, trong chốc lát lại như người bạn cũ đã lâu chưa từng liên lạc.

Tứ ca.

Lưu Hoài im lặng tự lẩm bẩm.

Phản bội như một thanh kiếm đâm vào ngực Lưu Hoài.

Lưu Hoài đâm vào Miêu Phi Xỉ, trên mặt toàn là nước mắt chảy trong vô thức, cậu ta chắn trước Bạch Liễu, cậu ta đã phân không rõ phía sau là Bạch Liễu hay Mục Tứ Thành nữa, cậu ta chỉ làm chuyện mà thích khách trong 【 đạo tặc và thích khách 】 nên làm.

—— đứng ở phía sau, dùng hết tất cả vì đạo tặc khỉ mũ mặt trắng càn rỡ kia, quét dọn hết thảy chướng ngại.

Miêu Phi Xỉ ngạc nhiên không kịp thu đao chém vào thân thể Lưu Hoài nghĩa vô phản cố chắn trước Bạch Liễu, cơ hồ là đồng thời, Bạch Liễu nghiêng đầu, móng vuốt khỉ của hắn rốt cuộc chạm đến thân thể Miêu Cao Phụ.

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Lưu Hoài bị Thượng Huyền song đao của người chơi Miêu Phi Xỉ công kích, giá trị sinh mạng giảm xuống 17... 16... 13, giá trị sinh mạng còn 4! Xin hãy mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm!! Giá trị sinh mạng đang tiếp tục giảm xuống! 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng kĩ năng cá nhân 【 móng vuốt khỉ đạo tặc 】 thành công ăn cắp từ người chơi Miêu Cao Phụ các vật phẩm: xương cá của Siren vương, gương quỷ (đã gom đủ),... 】

Bạch Liễu từ thân thể cứng đờ của Miêu Cao Phụ kéo ra một cây rơi hiện ánh sáng trắng, Miêu Cao Phụ cứng đờ trơ mắt nhìn Bạch Liễu rút roi ra xong không chút do dự hướng về phía cây dao còn đang tiếp tục chém xuống của Miêu Phi Xỉ, trở tay đánh một roi.

Xương cá của Siren vương khi nắm trong tay người chơi cấp F là Bạch Liễu thì không phát huy ra được sát thương lớn lắm, nhưng đạo cụ này có một điểm cực kỳ BUG —— đó chính là phán định công kích cực mạnh.

Phán định công kích mạnh ý là bất kể công kích của đạo cụ có tạo thành tổn thương hay không, nó đều được phán định "có", roi Bạch Liễu "ba" một tiếng quất vào song đao chém vào Lưu Hoài của Miêu Phi Xỉ, trực tiếp đánh tay song đao có sát thương cực cao kia, Lưu Hoài bị đao chém sắp chết hai chân mềm nhũn, hai mắt tan rã quỵ trên mặt đất nhuốm đầy máu chính mình.

【 Hệ thống cảnh cáo: người chơi Lưu Hoài chỉ còn 2 điểm giá trị sinh mạng! Xin hãy mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm! 】

30 giây cứng đờ của Miêu Cao Phụ rất nhanh liền hết, song hắn ta lại lâm vào bất an vô hình, nhìn Lưu Hoài hoàn toàn không có phản ứng gì cùng Bạch Liễu cũng sắp hao hết giá trị sinh mạng, chỉ cần Miêu Phi Xỉ là có thể nhanh chóng giải quyết.

Hai người này mặc dù thuận lợi trộm được đồ, nhưng vẫn không thể nào xoay người, bởi trong số đồ vật trộm đi hoàn toàn không có thứ gì có thể giúp họ chuyển bại thành thắng.

Thế thì cảm giác nguy cơ khiến hắn ta hít thở không thông này rốt cuộc đến từ chỗ nào...

Miêu Cao Phụ nhanh chóng hồi tưởng một lần các đạo cụ bị Bạch Liễu lấy đi —— đều là đạo cụ Bạch Liễu tự ném ra ngoài để giả chết.

Người này trả cái giá lớn như vậy chỉ để lấy lại những gì chính mình tự ném?!

Không! Chờ một chút!

Ánh mắt Miêu Cao Phụ cứng lại, hắn ta nhớ đến một đạo cụ rất kì lạ —— trong số đạo cụ có một thứ không phải của Bạch Liễu, hoặc là nói không hoàn toàn là của Bạch Liễu.

Gương quỷ.

Tối qua khi họ lấy được mảnh gương vỡ từ Bạch Liễu liền ghép lại với mảnh vỡ mình có thành gương quỷ hoàn chỉnh, song gương quỷ dường như không có tác dụng gì, hệ thống không hề thuyết minh công dụng, chỉ nói 【 thuộc tính không rõ, cần tự thăm dò 】, hơn nữa mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần.

Mà chiếc gương sau khi ghép xong một tí phản ứng cũng không có, chỉ là một chiếc gương trông có vẻ rất thông thường có thể cất đồ vào trong.

Miêu Phi Xỉ còn phun tào rất lâu, "Chỉ vậy thôi? Một túi đựng đồ hình gương? Quỷ mới dùng gương để đựng đồ, ai biết đồ bên trong có tự dưng biến mất hay không."

Nhưng trong chiếc gương quỷ có thể cất đồ kia, nguyên bản cũng có sẵn một thứ —— lựu đạn trong 《 Trạm cuối bốc lửa 》.

Miêu Cao Phụ không để ý chỗ lựu đàn này, bởi dưới tình huống hắn ta mở hoàn toàn kĩ năng, lựu đạn không thể dễ dàng nổ chết hắn ta, mà có hắn ta bảo vệ, Miêu Phi Xỉ tự nhiên cũng không dễ dàng chết, suy đoán từ trước của hắn ta là chính xác —— trong Túi của hắn ta không có đạo cụ nào có thể một kích giết chết họ.

Tuy nhiên, Miêu Cao Phụ không ngờ tới trong phó bản này còn có người có thể khiến hắn ta rơi vào trạng thái "cứng đờ" trong ba mươi giây.

Cho dù hắn ta bị "cứng đờ" thì cũng không chết được vì kĩ năng còn mở ra, nhưng người chơi có phòng ngự thấp hơn là Miêu Phi Xỉ đứng gần trung tâm nổ như vậy tuyệt đối sẽ chết!!

Miêu Cao Phụ căn bản không nghĩ tới việc Bạch Liễu sẽ dùng lựu đạn, bởi hai người chơi cấp cao là Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ chưa chắc bị làm sao, hai người chơi cấp thấp là Bạch Liễu và Lưu Hoài thì tuyệt đối toi mạng.

Hai tên điên kia căn bản không phải hợp tác đánh lén kiểu 【 đạo tặc và thích khách 】 gì đó, mà triệt triệt để để là một lần tập kích bằng tự sát!!!

Bạch Liễu đang chơi trò chơi 2v2!!!

Từ đầu đến cuối Bạch Liễu căn bản không muốn đánh lén, mà là muốn giết họ!!!

"Phi Xỉ! Đừng công kích!!! Cách cậu ta xa ra!!" Miêu Cao Phụ đột phá ràng buộc, hai mắt đỏ bừng khàn giọng rống to, "Trốn sau lưng cha!!!!"

Bạch Liễu một chân giẫm trên giá sách, một chân còn lại giẫm trên chiếc gương to lớn cao bằng giá sách hắn vừa trộm ra, hắn đứng trên giá sách và gương, bàn tay khỉ còn lại vết thương chồng chất tùy ý khoác lên đầu gối hơi cong, máu tươi nhỏ giọt trên mặt gương.

Tay hắn còn cầm một chiếc roi xương cá tỏa ánh sáng trắng nhu hòa, trên trán vì trận chiến vừa rồi bị trầy da, máu chảy xuống nhuộm mắt hàng lông mi dài của hắn, song hắn vẫn mở to mắt, dùng gương mặt còn chảy đầy máu tươi, nở nụ cười hòa nhã nhìn Miêu Phi Xỉ còn chưa kịp hồi phục tinh thần bên dưới, cùng Miêu Cao Phụ sợ hãi rống to, bàn tay thò vào mặt gương, dường như đang dùng sức kéo thứ gì ra ngoài.

"Chậm rồi nha, cha Miêu." Bạch Liễu mỉm cười nói, "Cảm giác nhìn con mình chết không tệ phải không? Nhưng tôi vẫn phải nói với chú rằng —— tôi sẽ không làm chuyện xấu khiến cha con chia lìa, cho nên chú và con trai mình sẽ không rời xa nhau, hai người sẽ cùng chết, à, chính xác mà nói thì không phải cùng chết, phòng ngự của chú cao hơn con trai, cho nên chú sẽ nhìn con trai chết trước, sau đó rồi đi theo bồi anh ta."

Miêu Phi Xỉ lúc này đã trốn ra sau Miêu Cao Phụ, gã còn chưa kịp phản ứng kịp rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên dựa theo thái độ vừa rồi của Miêu Cao Phụ thì không phải chuyện nhỏ, cho nên gã vẫn nghe lời đi qua.

Miêu Cao Phụ lúc này ngước đầu nhìn Bạch Liễu đang giẫm trên gương, hết sức duy trì bình tĩnh: "Uy lực của lựu đạn không đủ để giết chết tôi."

Nói chính xác hơn, lựu đạn bình thường phải có sát thương gấp năm lần mới có thể giết chết Miêu Cao Phụ.

Bạch Liễu mở mí mắt nhuốm máu, đôi mắt không gợn sóng nhìn hai cha con, giống như vị thần vì nhàm chán mà tùy ý chế tài tính mạng người khác.

"Chú cho rằng lựu đạn sẽ không giết chết người chơi có lực phòng ngự rất cao là mình, nhưng chú quên rồi sao, chú bây giờ không chỉ là một người chơi, mà còn là một quái vật."

"—— một quái vật mắc bệnh hiểm nghèo cần hút máu trẻ em để sống, quái vật sẽ có nhược điểm."

Hô hấp Miêu Cao Phụ dừng lại hai giây, con ngươi co rút lại thành một điểm nhỏ.

Đúng vậy không sai, khi người chơi có thêm thân phận quái vật, tất sẽ chịu ảnh hưởng từ nhược điểm quái vật tự có, ảnh hưởng này không lớn, chứ không phải hoàn toàn không, mà bình thường chính ảnh hưởng không nhẹ không nặng này lại chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Nhược điểm của bệnh nhân ở đây là gì —— tại nơi nuôi cấy nấm ẩm ướt không có ánh sáng thế này, nhược điểm thật ra ngay từ đầu đã quá rõ ràng, chỉ có điều hệ thống không cho phép họ mua bất kì đạo cụ nào liên quan trong Cửa hàng.

"Hai người không thể thấy ánh sáng mạnh." Bạch Liễu thò tay trong gương mò, mặt gương bằng phẳng bỗng từng đợt sóng gợn, hắn kéo ra từ trong gương một cái lựu đạn màu đen to ném xuống đất, cười vân đạm phong khinh, "Cũng không thể gặp lửa, hoặc là nói, khô ráo."

Lựu đạn trên đất bộc phát ra nhiệt độ và ánh sáng mãnh liệt.

Gương mặt Bạch Liễu đứng trên gương, cùng đôi mắt trống rỗng của Lưu Hoài nằm trên đất, dần dần bị ánh sáng đỏ từ lựu đạn nhấn chìm.

Vành mắt Miêu Cao Phụ như muốn nứt ra: "Dừng lại cho tôi!!!"

Nóc nhà phanh một tiếng lớn lắc lư, bộc phát ra ngọn lửa to lớn.

【 Sách Quái Vật tập 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 đổi mới —— Người bệnh thực vật (2/3) 】

【 Tên quái vật: người bệnh thực vật 】

【 Đặc điểm: tốc độ 1500 - 2000, sinh trưởng cần lượng nước lớn, thích hoàn cảnh ẩm ướt 】

【 Nhược điểm: huyết linh chi, khô ráo, ánh sáng (3/3) 】

【 Phương thức tấn công: hút máu, khói độc ô nhiễm 】

【 Chúc mừng thân phận chính người chơi Bạch Liễu thu gom đủ Sách Quái Vật trạng 【 người bệnh thực vật 】 】

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng một lần đạo cụ Gương quỷ, đạo cụ tại phó bản 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 tiến vào trạng thái CD, không thể sử dụng lần nữa trong phó bản này... 】

"Cho nên? Anh làm sao vẫn còn sống?" Tiểu Bạch Lục hiếm thấy mà có chút hứng thú, cậu vừa xem giao diện Sách Quái Vật vừa mở miệng hỏi, "Em trước đó thấy anh nói Lưu Hoài, anh trai Lưu Giai Nghi cũng còn sống, hai anh làm cách nào để sống sót sau vụ nổ?"

Bạch Liễu miễn cưỡng nói: "Một khắc cuối cùng trước nổ, anh dùng roi kéo Lưu Hoài cùng trốn vào gương, gương quỷ rõ ràng có thể chống cự sức nổ, cho nên anh rất may mắn còn sống, thật ra thì anh cũng cho rằng mình sẽ chết, bởi giá trị sinh mạng của cả anh và cậu ta đều quá thấp, dư âm vụ nổ chỉ cần chạm phải anh một tẹo là coi như xong, cuối cùng coi như may mắn đi, chỉ bị hôn mê thôi, vừa mới tỉnh."

"Thế bọn Miêu Cao Phụ chết rồi sao?" Tiểu Bạch Lục hỏi.

"Thật bất hạnh là, bọn họ còn chưa chết." Bạch Liễu cũng không quá buồn bã khi kế hoạch thất bại, mà rất khách quan bình thản đánh giá, "Là anh tính toán sai lầm, Miêu Cao Phụ cuối cùng không biết dùng cách gì tự mình giảm giá trị tinh thần xuống dưới 20, mở trạng thái cuồng bạo chống đỡ vụ nổ này."

"Nhưng giá trị sinh mạng của họ cũng có hao tổn nhất định, sau vụ nổ y tá rất mau lên đến đây mang họ đi rồi, bây giờ đang giải phẫu cấp cứu, anh cảm giác ít nhất đến mai hai người họ muốn ra tay với các em thì sẽ tương đối khó khăn, y tá không cho phép, bên viện mồ côi cũng không mở cửa."

"Rất nhiều người đầu tư và giường của mình bị tổn thương, huyết linh chi trên giường cũng vậy, hiện tại đều đang cấp cứu, vì vậy bệnh viện hủy bỏ lễ xứng đôi ngày mai, dù sao thì mục đích vẫn đạt được."

Tiểu Bạch Lục yên tĩnh rất lâu không lên tiếng, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dần dần yếu bớt của Bạch Liễu bên kia.

Thật ra có chút buồn nôn là, cậu muốn hỏi thăm tình hình Bạch Liễu thế nào, nhưng hỏi lên cậu lại cảm thấy ghê ghê, cho nên cứ duy trì trầm mặc.

"Alo? Em không nói chuyện anh sẽ tố cáo em bồi liêu tiêu cực lừa tiền đấy." Bạch Liễu tản mạn lên tiếng.

"Anh thế nào rồi?" Cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, Tiểu Bạch Lục mặt không đổi sắc nói nhanh, "Hơi buồn nôn chút, nhưng em cảm thấy mình vẫn nên hiểu rõ tình huống bên anh, dù sao anh vì tạo cơ hội cho em mà sắp chết."

Bạch Liễu nằm trên đất không thể động đậy, khó khăn dùng cánh tay bị nổ rách rưới đỡ điện thoại, ngửa đầu nhìn trần nhà bị chính hắn dùng lựu đạn nổ ra một lỗ to.

Bầu trời đêm không có ngôi sao, chỉ có bóng tối thâm trầm, cả bầu trời và mặt đất nơi hắn nằm đều phủ một lớp màu đen sau cháy, khiến hắn trong nháy mắt cảm giác mình dường như đã chết, biến thành linh hồn trôi nổi trong bóng đêm gọi điện cho chính mình mười bốn tuổi.

"Còn tốt." Bạch Liễu cười thu hồi tầm mắt, hắn có chút mệt mỏi nói, "Tất cả mọi người đều còn sống, tối nay chúng ta đều làm được không tệ."

Chương trước

Mục lục

Chương sau

7 nhận xét:

  1. Mé đọc chương này mà hồi hộp nghẹt thở,6 ca lúc nào cũng liều ăn nhiều làm đau tim mún chết ;—;

    Trả lờiXóa
  2. Ù oé! Sao anh lúc nào cũng liều mạng thế hả Liễu meo meo!!

    Trả lờiXóa
  3. thế cục cưng của tôi đâu Liễu tra nam??? Mộc Kha đâu (〃` 3′〃)

    Trả lờiXóa
  4. hồi hộp xỉu á *A*

    Trả lờiXóa
  5. Quá kích thích, tui không biết tui nói kích thích mấy lần cho bộ này rồi nữa 🥲
    Btw 2 cha con cương thi vớ vẩn thật, không ai đụng tới thì một hai đòi truy nã đòi giết người ta, tới lúc người ta thả lựu đạn giết lại thì không chịu, hớ hớ hớ

    Trả lờiXóa
  6. Đệt :) 6 ca, với chỉ số may mắn =0 thì a sao có thể mặt lạnh nói may mắn thoát chết vậy :) chắc chắn là BUG, a hiểu hơm :)

    Trả lờiXóa