"Tôi chỉ là muốn cho đi linh hồn mình, tìm một người có thể phó thác, tôi nghe người trong công hội nói, linh hồn người chơi chết trong trò chơi sẽ bị hệ thống thu về."
"Tôi không nghĩ vậy."
"Tôi chỉ là muốn cho đi linh hồn mình, tìm một người có thể phó thác, tôi nghe người trong công hội nói, linh hồn người chơi chết trong trò chơi sẽ bị hệ thống thu về."
"Tôi không nghĩ vậy."
Sau khi cúp máy, Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Hoài đang khó khăn uống thuốc tẩy trắng tinh thần bên cạnh —— người anh em này hai tay đều mất, hiện tại đang dùng miệng khó khăn co lại thành một đoàn ngậm lọ thuốc ngửa cổ uống, thuốc tràn ra khắp nơi.
Trước đó Bạch Liễu định giúp Lưu Hoài uống, nhưng chính hắn chỉ có một tay, điện thoại của Tiểu Bạch Lục vừa lúc gọi tới, Lưu Hoài để hắn nghe điện trước, hiện tại đã tiếp điện thoại xong, Bạch Liễu đưa tay cầm lọ thuốc đưa tới trước mặt Lưu Hoài, Lưu Hoài nhìn Bạch Liễu một cái.
Đúng là vì Bạch Liễu đánh lén chiếm tiên cơ, khiến Miêu Cao Phụ luống cuống trong nháy mắt, nhưng sau khi hắn ta tỉnh táo lại, rất nhanh ý thức được họ căn bản không thể thua.
Miêu Cao Phụ nhịn xuống cơn giận, không ngừng chậm rãi hời hợt chắn đòn Bạch Liễu như đang đùa bỡn một con khỉ vậy, thường thường liếc mắt quan sát tình hình chiến đấu bên Miêu Phi Xỉ và Lưu Hoài.
Mười bảy phút trước, trong phòng bệnh 713.
Hai đạo ánh sáng lạnh lẽo thẳng tắp bổ về phía Bạch Liễu, Lưu Hoài từ trên rơi xuống dưới, hai tay cầm đoản kiếm cắn răng cản lần công kích này, cậu ta trực tiếp bị đôi đao của Miêu Phi Xỉ đập vào trong tường, Bạch Liễu mở 【 đạo tặc lướt gió 】 hết tốc lực trực tiếp cúi người tránh qua Miêu Phi Xỉ.
Tiểu Bạch Lục vừa từ bồn tắm đi ra có chút choáng váng đầu, bị đập đầu gối vào thành bồn một cái, cậu khập khiễng đi ra ngoài, phí sức đẩy cửa nhà thờ.
Bên ngoài các giáo viên vừa đuổi Tiểu Bạch Lục sợ hãi thét chói tai chạy qua chạy lại, trên mặt đều mang thần sắc kinh ngạc không thôi, run sợ nhìn tòa nhà bệnh viện tư nhân còn đang bốc khói, hoa lửa tứ tung, giống con đom đóm khổng lồ trong đêm tối phía đối diện.
Các dây gai dính máu trên đất nhanh chóng thu trở về, có mấy sợi hơi nhẹ lướt qua mu bàn chân Tiểu Bạch Lục, lực độ rất nhẹ, hoàn toàn không đau, tựa như cái vuốt ve an ủi.
Cuối cùng, các dây gai trở lại cây thập tự, thần linh phía trên cũng bị dây gai quấn càng chặt hơn, trước đó y còn có thể lộ ra cả khuôn mặt, hiện tại chỉ có thể lộ ra một nửa.
Vòng vèo trở lại cõng Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, bước chân của ba đứa trẻ rõ ràng không sánh bằng người trưởng thành, nhưng cũng may bọn Tiểu Bạch Lục chạy đi từ 9 rưỡi, vẫn có ưu thế nhất định, giáo viên phía sau trong thời gian ngắn không đuổi kịp được họ.
Mắt thấy bọn họ sắp tới gần cửa, trên mặt Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đều lộ biểu tình mừng rỡ như điên, song rất nhanh, vẻ mặt này như giọt nến rơi xuống nước mà đọng lại trên mặt Miêu Phi Xỉ.
Các giáo viên và hộ công từ trong ánh đèn sáng lên chạy đến, biến thành từng bóng mờ không rõ mặt trong màn đêm, giãy giụa đến gần Tiểu Bạch Lục.
Đây là một viện mồ côi tư lập có khoảng hơn hai trăm giáo viên và hộ công, tốc độ chạy của một người trưởng thành đủ để đuổi kịp chiếc xe ô tô đồ chơi loại nhỏ đang quá tải, họ nổi giận đùng đùng mặt mũi dữ tợn từ phòng học đi ra, trông còn đáng sợ hơn đám trẻ nít dị tật cười ngây ngô.