Mười phút vừa hết, Mộc Kha liền như con mèo đi lạc chổng mông nhảy cẫng lên, mở cửa dáo dác ngó ngó, chắc chắn không có giáo viên đi tới, Mộc Kha bắt đầu gõ cửa phòng thủ công bên cạnh liên tục.
"Bạch Lục!" Mắt Mộc Kha mơ hồ dâng lên lệ ý, "Bạch Lục! Em nghe lời anh đợi mười phút, hiện tại hết mười phút rồi! Anh đi ra đi!! Em không muốn chạy một mình!"
Miêu Cao Phụ ôm Mộc Kha không ngừng tay đấm chân đá nhấc ra: "Chờ chút nữa giáo viên sẽ tới đấy! Chúng ta đi trước, Bạch Lục lát nữa sẽ theo kịp! Mày chạy chậm hơn nó mà!"