Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

TPTTTCKD - Chương 88

 Trên người quái vật bên cạnh đột nhiên phủ thêm một lớp xác ngoài pho tượng vừa dày vừa nặng.

Sức nặng của pho tượng cực kỳ quá đáng, ban đầu khi ở 《 Trạm cuối bốc lửa 》 nó thể trực tiếp ép Bạch Liễu quỳ sụp xuống đất, bây giờ treo trên người người bệnh thực vật gầy yếu chỉ có thể dẫn tới một chuyện —— bệnh nhân bỗng nhiên bị pho tượng treo trên người nặng nề ép trượt chân, lắc lư không vững ngã về phía trước, vừa vặn đè lên trên Mộc Kha.

Tất cả xảy ra như một cảnh quay chậm, song đao của Miêu Phi Xỉ bổ vào áo giáp trắng như tuyết của người bệnh thực vật, mũi đao hơi lắc lư hai cái, phát ra tiếng vang "cách cách", pho tượng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, đập lên đầu Mộc Kha đang hấp hối.

Đao của Miêu Phi Xỉ nhanh chóng cắt hỏng đạo cụ phẩm chất phổ thông, cơ hồ không dừng lại chút nào tiếp tục cắt xuống dưới, thẳng đến sắp chém đứt người quái vật bệnh nhân, mới nguy hiểm dừng lại trước khi kịp tới người Mộc Kha, có thể nói mảy may không kém thay cậu chịu một đao.

Bạch Liễu sắc mặt tái nhợt ánh mắt bình tĩnh thở dốc —— thành công.

Phòng ngự của đạo cụ phổ thông chỉ có hơn 100, căn bản không ngăn được lực công kích mấy nghìn của Miêu Phi Xỉ, coi như Bạch Liễu trang bị đạo cụ cho Mộc Kha cũng căn bản không làm chậm tốc độ chém đứt cậu của Miêu Phi Xỉ một chút nào.

Cho nên Bạch Liễu chơi một thủ đoạn nhỏ, lợi dụng cân nặng của pho tượng, trang bị pho tượng lên người bệnh nhân thực vật nhỏ dài cao gầy —— mà người bệnh là một quái vật cấp A+.

Sức nặng của pho tượng khiến người bệnh nghiêng về phía trước ngã lên người Mộc Kha, tổ hợp người bệnh + đạo cụ biến thành tấm khiên cho Mộc Kha, khó khăn chặn lại một đao kinh người của Miêu Phi Xỉ.

Thấy đạo cụ này, ánh mắt Mộc Kha bị quái vật bệnh nhân đè lên hơi sáng, cậu khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Liễu trong góc, im lặng dùng khẩu hình gọi tên Bạch Liễu, ngón tay bị quái vật hút máu đến chỉ còn một tầng da nhẹ nắm lấy mảnh cẩm thạch vỡ.

Mộc Kha chính là như vậy, không hề có lý do tin tưởng, Bạch Liễu sẽ không để mình dễ dàng chết, giống như ban đầu vậy, cho nên đến một khắc cuối cùng cậu cũng không lùi bước.

Bạch Liễu đích xác làm được điểm này.

Đếm ngược còn 8 giây.

Miêu Phi Xỉ trợn to mắt, lộ ra nụ cười máu tanh khi phát hiện con mồi, song đao vạch giữa không trung gạt đi bụi đá, không chút do dự chém xuống bệnh nhân đang đè trên người Mộc Kha.

"Bạch Liễu, mày không nhịn được dùng đạo cụ! Mày bại lộ chính mình!"

Mộc Kha lảo đảo đứng lên, cậu muốn đóng vai quái vật tới một khắc cuối cùng, vì vậy cậu cắn răng chịu đựng cắn về phía cổ tay Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Phụ chạy tới định một đấm đập tiểu quái vật Mộc Kha, Bạch Liễu lanh tay lẹ mắt đá văng giường bệnh, giường bệnh một đạp bay ra chắn giữa Miêu Cao Phụ và Mộc Kha, ngăn cản công kích của Miêu Cao Phụ đồng thời cũng ngăn cản Mộc Kha lao tới công kích Miêu Phi Xỉ.

Miêu Cao Phụ kì quái nhìn Bạch Liễu một cái, kiểu làm việc quen thuộc này...

Bạch Liễu suy yếu cười với hắn ta, ho khan hai tiếng, không nhìn ra chút sơ hở nào: "Tôi muốn cản nó hút máu Miêu Phi Xỉ."

Đếm ngược còn 6 giây.

Song đao của Miêu Phi Xỉ chém ngang vạch một đường trên vách tường, dồn người bệnh thực vật vào trong góc, người bệnh thực vật chịu mấy đao gào thét muốn cắn Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ đã hoàn toàn coi quái vật là Bạch Liễu, hơn nữa lúc nãy Mộc Kha cắn mãi không rách ra gã khiến gã có đánh giá sai lầm, Miêu Phi Xỉ thấy quái vật muốn cắn mình thì chỉ khinh miệt cười một tiếng, cũng không phòng bị nhiều.

Gã đúng là không cần phòng bị, quái vật cắn không chết Miêu Phi Xỉ, nhưng một khi Miêu Phi Xỉ bị cắn sẽ có nhắc nhở quái vật công kích của hệ thống, nhắc nhở thứ đồ chơi này là quái vật, mà không phải người chơi Bạch Liễu.

Bạch Liễu đứng dậy giẫm lên chiếc giường mình vừa đá ra.

Mộc Kha giả vờ là quái vật muốn lao đến cắn Bạch Liễu, Miêu Cao Phụ nửa tin ngửa ngờ lại một lần nữa dùng nắm đấm đập tiểu quái vật vụng về Mộc Kha.

Ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh đến trình độ cao nhất, hắn dùng chân đạp giá sách đang dựa vào giường lên ngăn cản Mộc Kha đang "lao" tới, đồng thời giá sách bị đá dựng đứng lên vừa lúc ngăn cản Miêu Cao Phụ đang muốn đi sang bên này.

Động tác nhìn như đang ngăn cản Mộc Kha công kích nhưng thực ra đang ngăn cản Miêu Cao Phụ công kích Mộc Kha được Bạch Liễu thực hiện nước chảy mây trôi, nhưng liên tục hai lần liền, Miêu Cao Phụ vẫn thấy nghi ngờ.

... Loại cảm giác bị cắt ngang đòn tấn công quen thuộc này, cũng giống với hành động trước đó của Mộc Kha, lơ đãng đẩy giường bệnh ngăn họ tấn công.

... Nhưng cảm giác khiến hắn ta rất không thoải mái một cách vi diệu là đến từ chỗ nào.

Miêu Cao Phụ cau mày, rất nhanh hắn ta không còn tâm tư tiếp tục suy nghĩ chuyện này, Bạch Liễu, hoặc là nói Mộc Kha trong mắt Miêu Cao Phụ sau khi ngăn cản quái vật, liền chạy tới chỗ Miêu Phi Xỉ.

Lúc này, quái vật bệnh nhân thực sự đang giương cái miệng to như chậu máu chuẩn bị cắn Miêu Phi Xỉ, nhưng Miêu Phi Xỉ không hề né tránh, chẳng qua chỉ múa đao, trong tiếng oán linh kêu rên thu lấy giá trị sinh mạng của đối phương.

Bạch Liễu nhìn Miêu Phi Xỉ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Bây giờ mọi mặt từ giá trị sinh mạng, giá trị tinh thần, dáng vẻ bên ngoài của hắn và Mộc Kha đều xêm xêm nhau, bọn họ chỉ có một chỗ không giống.

Bạch Liễu dời tầm mắt, sờ sờ cổ mình —— đó chính là vết thương trên cổ.

Vết thương trên cổ hắn và vết thương trên cổ Mộc Kha không giống nhau, một người là vết roi rạch, một người là vết quái vật cắn, đây là bước cuối cùng để hắn và Mộc Kha hoán đổi thân phận —— vết thương giống nhau.

Đếm ngược còn 4 giây.

Miêu Phi Xỉ hai tay cầm sống đao, vòng một cái hai tay vừa vặn bao lấy Bạch Liễu, ánh mắt âm ngoan ra tay dứt khoát, mũi đao xuyên qua đầu quái vật, quái vật cắn vào cổ Bạch Liễu, bên tai Bạch Liễu phát ra tiếng xương vỡ vụn khiến người ta ê răng.

Nháy mắt song đao của Miêu Phi Xỉ đâm vào đầu lâu quái vật, quai hàm quái vật dùng sức gấp đôi, Bạch Liễu bị quái vật cắn nứt xương quai xanh, máu tươi từ trên cổ nhỏ giọt, hắn nhẹ thở ra một hơi.

Chất lỏng nóng dính tí tách tí tách chảy xuống từ sau lưng Bạch Liễu, nhuộm ướt quần áo bệnh viện trên người hắn, tỏa ra mùi tanh nồng nặc, quái vật chậm rãi buông lỏng miệng.

Đầu nó bị hai chuôi loan đao tàn nhẫn đâm xuyên, nó đung đưa đầu sang hai bên hai cái, trên răng còn dính máu loang lổ, quái vật lui về sau lảo đảo, Miêu Phi Xỉ mặt không đổi sắc dùng một đao chung kết sự giãy giụa cuối cùng của quái vật —— cái đầu giống hệt tất cả mọi người bị Miêu Phi Xỉ một đao cắt ra, chết không nhắm mắt rơi xuống đất, rất nhanh thân thể không đầu cũng đổ xuống, không còn động đậy.

Bạch Liễu bởi cạn sạch thể lực xụi lơ trên đất, hắn cúi đầu thở dốc, che lỗ thủng do quái vật cắn ra còn đang rỉ máu tươi, Bạch Liễu chậm rãi điều chỉnh hô hấp, tiêu cự vốn có chút tan rã khi nhìn thấy đầu lâu quái vật lăn đến bên chân dần dần ngưng lại, biến thành bình tĩnh vốn có.

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu có xác nhận quét sạch Túi hệ thống và điểm của mình ném trên mặt đất hay không? 】

Bạch Liễu: 【 Xác nhận. 】

Đếm ngược còn 2 giây.

Bên cạnh quái vật bệnh nhân ngã xuống đất tử vong xuất hiện một đống lớn đạo cụ và điểm, cảnh tượng giống người chơi sau khi chết đạo cụ rơi ra như đúc, trong số các đạo cụ có các mảnh gương vỡ, cùng một số đạo cụ nhỏ bừa bộn khác, phát ra ánh sáng nhẹ trong bóng tối.

"Đây là gương vỡ sao?" Miêu Cao Phụ ngồi xuống nhặt lên nhìn, đơn giản lướt qua các đạo cụ khác, Miêu Cao Phụ có chút phức tạp nhìn đầu lâu quái vật, "Đạo cụ và tổng điểm từ hai phó bản trước của Bạch Liễu đều ở chỗ này."

"Mặc dù phó bản chia nhỏ giá trị sinh mạng, thân phận chính chỉ có 50 điểm giá trị sinh mạng, chết rồi cũng không có thông báo tử vong, nhưng đây hẳn chính là Bạch Liễu."

"Hẳn gì mà hẳn." Miêu Phi Xỉ ngồi xổm xuống, liếm môi, "Đây chính là Bạch Liễu, cậu nói đúng không Mộc Kha? A, còn có vừa rồi cậu không cần cản đòn thay tôi, quái vật nơi này tối đa chỉ A+, cắn không chết tôi được, chẳng qua vẫn cảm ơn cậu ha, cho cậu một chai thuốc khôi phục thể lực, cậu uống đi."

Bạch Liễu rũ mắt, rất nhẹ "ừ" một tiếng, nhận lấy thuốc khôi phục thể lực Miêu Phi Xỉ đưa ra.

Nói xong, Miêu Phi Xỉ dùng đao cắt một khối da trên mặt quái vật, đưa đến đầu lưỡi liếm hai cái, ghê tởm phun ra ngoài: "Mẹ nó, toàn vị thịt thối rữa, thật khó ăn, Bạch Liễu bị dị hóa nghiêm trọng quá."

Miêu Cao Phụ thu lại đạo cụ và điểm, lỗ tai hắn ta giật giật, nhướng mày đẩy cửa phòng ICU, cửa phòng giao ban của các y tá đã mở, một đám y tá đang đi về phía phòng ICU.

Đã chín giờ tối, y tá trực đêm sắp bắt đầu tuần tra.

Miêu Cao Phụ nhắc nhở Miêu Phi Xỉ đang dùng đao chém thi thể "Bạch Liễu" chơi: "Phi Xỉ, đừng đùa, chín giờ, y tá ra rồi, đi thôi."

"Được." Miêu Phi Xỉ thu đao đứng lên, nhìn chung quanh một chút, "Còn con quái vật kia đâu? Giết luôn đi, nói không chừng lúc đánh giá tổng hợp còn được thêm điểm, cũng không mất mấy giây, nó đã yếu lắm rồi."

Thật ra Miêu Phi Xỉ căn bản không cần kiếm thêm điểm, gã chỉ là đang giết sướng tay, kĩ năng vẫn đang trong thời gian sử dụng, không giết luôn thì uổng.

Mộc Kha trốn dưới giường nín thở, cậu căng thẳng nắm chặt quả đấm, cả người dán vào giường bệnh không dám hô hấp, chỉ sợ Miêu Phi Xỉ phát hiện.

Một bước cuối cùng một bước cuối cùng! Mộc Kha điên cuồng cầu nguyện trong lòng, hi vọng mình không có việc gì!

Bạch Liễu đúng lúc che cổ ho khan, bên miệng và trên cổ hắn toàn là máu, trông giống như tùy thời có thể go die.

"Không được, không còn kịp rồi." Miêu Cao Phụ nhìn Mộc Kha không nhúc nhích ngồi dưới đất (thực ra là Bạch Liễu), gã hơi giảm âm lượng, "Chúng ta còn phải mang Mộc Kha chạy, thể lực của con sắp hao hết, không cần rước thêm phiền phức, cả hai mục đích tìm thuốc hay tục mệnh và giết Bạch Liễu đều đã đạt thành, trước rời đi, đám quái vật này có khắp bệnh viện, lúc nào con khôi phục rồi giết cũng không muộn."

Miêu Phi Xỉ đi quanh phòng bệnh một vòng, ánh mắt rơi đúng vào 【 Mộc Kha 】 nằm rạp nhìn như sắp chết, Bạch Liễu che cổ mình ho khan, máu từ khóe miệng trào ra.

Ngoài cửa lục tục vang lên tiếng giày cao gót của các y tá, có vẻ rất nhanh sẽ tới phòng ICU, Miêu Phi Xỉ chậc một tiếng, thu đao: "Đi thôi, dù sao chỉ là một quái vật phổ thông, cũng không coi như mất nhiều điểm lắm."

Mộc Kha dưới giường bệnh nghe được câu này lả người ra, mẹ nó, cuối cùng đi rồi.

Miêu Cao Phụ còn dư lực một tay vòng dưới nách 【 Mộc Kha 】, đỡ hắn đứng lên, không khác gì vác bao tải.

Bạch Liễu cúi thấp đầu, hô hấp rất nhẹ, phát cắn cuối cùng hắn bị thương rất nặng, giá trị sinh mạng thiếu chút nữa thì đến đáy, Miêu Phi Xỉ chạy ra khỏi phòng đầu tiên, ngay sau đó Miêu Cao Phụ vác bao tải Bạch Liễu theo sau, hai người rời đi mau chóng, trước khi y tá đến trước ICU, hai người mang Bạch Liễu lén lút âm thầm đi vào lối thoát hiểm.

Miêu Cao Phụ giọng trầm ổn: "Những y tá này sẽ bắt đầu tuần tra từ tầng một, hơn nữa đi lên bằng thang máy, sẽ không sử dụng lối thoát hiểm, tôi và Miêu Phi Xỉ ở tầng 5, Mộc Kha cậu ở tầng 9, còn một đoạn thời gian nữa họ mới tuần tra đến phòng chúng ta."

"Xem ra chúng ta vẫn có thời gian để tính sổ một chút." Miêu Cao Phụ ngữ điệu vừa chuyển, đột nhiên giọng trầm xuống.

Nói xong, Miêu Cao Phụ ánh mắt nặng nề ném Bạch Liễu trên bả vai xuống đất, hắn ta ngồi xổm xuống, bàn tay to sần sùi bóp lấy cái cổ nhỏ gầy của Bạch Liễu, dễ như trở bàn tay chặn lại hầu kết đang chuyên động: "Mộc Kha, hoặc là nói, Bạch Liễu?"

Miêu Phi Xỉ ngẩn ra: "Cha đang nói gì vậy? Cậu ta không phải Mộc Kha sao?"

Bạch Liễu rũ mi, giọng khàn khàn: "... Hai người đang nói gì vậy?"

"Bạch Liễu là một người chơi với kĩ năng hệ khống chế, mặc dù trước khi chúng ta vào ICU đã xác nhận Mộc Kha không còn bị Bạch Liễu khống chế nữa, nhưng sau khi tiến vào, dưới tình huống hỗn loạn vừa rồi, tôi và Phi Xỉ đều là người chơi cấp S-, Bạch Liễu muốn tùy tiện khống chế chúng tôi là không thể nào." Ánh mắt Miêu Cao Phụ càng ngày càng tối, tay hắn ta dùng sức nâng cổ Bạch Liễu lên, áp xuống hầu kết hắn, "Nhưng Bạch Liễu muốn khống chế Mộc Kha lần nữa, hẳn là chuyện rất đơn giản."

"Tôi nghi ngờ sau khi tiến vào ICU không lâu, Mộc Kha liền bị cậu khống chế, cho nên mới không ngừng quấy nhiễu chúng tôi tấn công, cuối cùng không chừng cũng bị cậu đẩy ra làm con dê thế tội, để chúng tôi giết chết."

Miêu Cao Phụ cười lạnh: "Tôi trước giả vờ tin cậu là Mộc Kha, mang cậu ra khỏi phòng bệnh rồi nói, dù sao y tá cũng sắp đến, ở cùng cậu trong ICU quá lâu sẽ bị y tá bắt, tôi và Phi Xỉ cũng không có chỗ tốt gì, nhưng muốn chơi kế phản gián trước mặt tôi?"

Vừa nói, Miêu Cao Phụ vừa dùng hai ngón tay nắm cằm Bạch Liễu, bàn tay ở cổ hơi thu lại.

Bạch Liễu chỉ cảm thấy cổ bị gắt gao bóp lấy, khó thở, muốn ho khan hai tiếng cũng không được, tay chân vì nghẹt thở mà phát run, trên gò má tái nhợt xuất hiện màu đỏ do thiếu dưỡng khí.

Miêu Cao Phụ híp mắt: "Quái vật bị chúng ta giết sử dụng đạo cụ, có thể sử dụng đạo cụ nhất định là người chơi, nhưng đạo cụ quái vật kia sử dụng là 【 xác ngoài pho tượng 】, phần thưởng thu thập trang Pho tượng người cá trong Sách Quái Vật tập 《 Thị trấn Siren 》."

"Đạo cụ này không đúng." Miêu Cao Phụ ngừng một lát, "Bạch Liễu đúng là có đạo cụ này, nhưng đạo cụ này đã bị Bạch Liễu sử dụng ở 《 Trạm cuối bốc lửa 》, dùng để đỡ đòn của Mục Tứ Thành, tôi xem qua video của cậu nhiều lần, nhớ vô cùng rõ ràng."

Miêu Cao Phụ giọng tỉnh táo, ánh mắt hung ác: "Dĩ nhiên không loại trừ khả năng chính cậu lại tới thị trường giao dịch mua một 【 xác ngoài pho tượng 】 khác, song là một người mới cậu không quá cần phải mua đạo cụ cấp thấp này, mà vừa vặn trong kho hàng của Mộc Kha, chúng tôi đã từng kiểm tra, cậu ta có đạo cụ 【 xác ngoài pho tượng 】, quái vật bị giết chết rất có thể là Mộc Kha, thời điểm cầu sinh theo bản năng sử dụng đạo cụ, mà những thứ rơi ra là do cậu cố ý vứt trên đất."

"Chính là để chúng tôi tin đó là Bạch Liễu cậu đúng không? Nhưng tiếc rằng đạo cụ 【 xác ngoài pho tượng 】 mà Mộc Kha sử dụng chính là chỗ sơ hở duy nhất trong toàn bộ kế hoạch, Bạch Liễu không có đạo cụ này."

Bạch Liễu bị siết đến hít thở không thông, theo bản năng muốn đẩy tay Miêu Cao Phụ ra, khó khăn giải thích: "Tôi thật sự là Mộc Kha, đạo cụ bị Bạch Liễu lấy đi lúc khống chế tôi trong phòng bệnh..."

Miêu Cao Phụ dĩ nhiên không tin, thấy hắn cãi cố thì xì cười: "Nhãi con, cậu còn non lắm, lăn lê bò lết trong giải đấu ba năm đi rồi hẵng đấu với tôi."

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu tải màn hình giao diện của người chơi Mộc Kha, tải xong 】

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Liễu kịp thời mở màn hình hệ thống, màn hình hiện ra trước mặt tất cả mọi người, Miêu Cao Phụ thấy màn hình thì híp mắt, bàn tay buông lỏng ra một chút, Bạch Liễu che cổ từng ngụm từng ngụm hô hấp, cổ hắn bị bóp đến tím bầm, môi thấm khí lạnh như người chết, thở dốc quá độ khiến môi Bạch Liễu run rẩy.

Hắn thiếu chút nữa thật sự bị Miêu Cao Phụ ra tay tàn nhẫn bóp chết.

Miêu Cao Phụ nửa tin nửa ngờ nhìn màn hình hệ thống, đây đúng là giao diện của người chơi Mộc Kha, đạo cụ trong Túi đích xác thiếu 【 xác ngoài pho tượng 】.

Nhưng tiếc là Miêu Cao Phụ không phải người chơi tin tưởng màn hình giao diện lắm, hắn ta lăn lộn trong giải đấu nhiều năm, tâm tư thâm trầm, biết rất nhiều đạo cụ có thể đánh lừa thị giác —— mà hắn ta từ đầu đến cuối nhớ kĩ Bạch Liễu là một người chơi hệ khống chế, mà kĩ năng khống chế của hắn cụ thể thực hiện thế nào, bởi Bạch Liễu là một người mới chỉ chơi qua hai phó bản, vẫn chưa người nào rõ ràng.

Mặc dù là kĩ năng dùng chung màn hình ngoại hạng Miêu Cao Phụ cũng từng suy đoán đến, tuy nhiên nếu được thế thì đã xâm phạm quyền lợi của hệ thống rồi, thuộc phạm trù 【 kĩ năng quy tắc 】 cao cấp nhất, kĩ năng của người chơi cao cấp Quân Bích, Quân Cơ và no.3 bảng điểm 【 giáo đồ chữ thập ngược 】 đều là 【 kĩ năng quy tắc 】, là kĩ năng cá nhân có quyền hạn ngang với quyền hạn hệ thống.

Bạch Liễu không quá có thể có loại kĩ năng này, mà người có loại kĩ năng này coi như ở giai đoạn sơ cấp cũng tội gì phải chơi trò lừa bịp đấu trí với Miêu Cao Phụ, trực tiếp đánh là được —— bởi 【 kĩ năng quy tắc 】 có thế mạnh vô cùng, hoàn toàn có thể vượt cấp giết người.

Dĩ nhiên cũng có thể Bạch Liễu có 【 kĩ năng quy tắc 】, song kĩ năng của hắn bị hạn chế quá nhiều, nhưng khả năng này quá nhỏ, ít nhất Miêu Cao Phụ chưa từng gặp kĩ năng nào vừa nhiều ưu thế vừa nhiều hạn chế kì lạ như thế.

Bạch Liễu hắng giọng, hắn cúi thấp đầu nhẹ nhàng giải thích rõ: "Lúc tôi vào ICU, đúng là có bị Bạch Liễu khống chế một thời gian, sau đó giá trị tinh thần Bạch Liễu quá thấp, liền giải trừ khống chế, nhưng lấy đi một đạo cụ của tôi, tôi cũng vì đạo cụ này mới xác định quái vật là Bạch Liễu."

"Là vậy phải không?" Ánh mắt Miêu Cao Phụ u ám không rõ, hắn ta dù sao cũng là người chơi lâu năm trải qua nhiều sóng to gió lớn, mặc dù bởi dung túng con trai mà rất nhiều chuyện đều nghe Miêu Phi Xỉ, nhưng so với nhãi con thích kích thích như Miêu Phi Xỉ thì Miêu Cao Phụ lão luyện hơn nhiều lắm.

Miêu Cao Phụ coi như thấy màn hình hệ thống của Mộc Kha Bạch Liễu cho xem rồi, trong lòng cũng không tin tưởng hoàn toàn, ngược lại sinh ra sát ý.

Người chơi nguy hiểm không thể xác định trận doanh thế này, Miêu Cao Phụ sẽ chọn dứt khoát giết chết, chấm dứt hậu hoạ, nhưng trước khi giết...

Lý do quan trọng để trước đó họ lựa chọn mang theo Mộc Kha là bởi 【 thuốc hay tục mệnh 】  , Miêu Cao Phụ đột ngột mềm giọng: "Mộc Kha, không phải tôi không tin cậu, nhưng dù gì cậu cũng phải chứng minh chính cậu chứ, màn hình hệ thống tuy có thể thể hiện thân phận của cậu, nhưng còn chưa đủ để chúng tôi quyết định tiếp tục dẫn cậu theo, trong ICU cậu nói mình đã tìm được 【 thuốc hay tục mệnh 】, không bằng cậu cho chúng tôi xem một chút?"

【 Thuốc hay tục mệnh 】 là cái cớ Mộc Kha nói ra để hạn chế hành động của Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ, làm loạn tiết tấu tấn công của họ, Mộc Kha bây giờ còn đang một mình tìm kiếm trong phòng ICU đâu, nhanh nhất phải đến sáng mai mới có, Bạch Liễu căn bản không có cái gọi là 【 thuốc hay tục mệnh 】, mà hai người chơi lão làng Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ đang nhìn hắn chằm chằm, thái độ đã rất rõ ràng.

Lấy ra 【 thuốc hay tục mệnh 】, ít nhất tối nay Bạch Liễu sẽ được coi như 【 Mộc Kha 】 mà an toàn về phòng.

Không lấy ra được, hai người rất có thể vì ngừa tai họa ngầm mà làm thịt hắn tại chỗ.

Trừ phi Bạch Liễu có thể chứng minh mình còn có các giá trị khác.

Bầu không khí nhất thời trầm tĩnh lại, chỉ có tiếng Bạch Liễu chậm chạp hồi phục hô hấp, cùng tiếng song đao va chạm với nhau vang lên sau lưng Bạch Liễu.

Miêu Phi Xỉ còn đang chần chờ: "Cha, cha xác định cậu ta là Bạch Liễu thật không, cậu ta cứu con một lần..."

Miêu Cao Phụ nhàn nhạt nhìn Miêu Phi Xỉ: "Chuyện này nghe cha."

Miêu Cao Phụ dừng một chút, ăn ý sau nhiều lần chơi trò chơi khiến gã rất nhanh lựa chọn tin tưởng cha mình vô điều kiện, song đao của gã dần đến gần Bạch Liễu —— thể lực của Miêu Phi Xỉ dù bị hao hết, không thể sử dụng kĩ năng cá nhân, tuy nhiên chỉ dựa vào thuộc tính sẵn có giết chết Bạch Liễu là chuyện rất dễ dàng.

Song đao sắc bén chậm chạp lạnh băng vờn quanh gáy Bạch Liễu, một luồng khí lạnh lẽo xẹt qua da Bạch Liễu, hai tay Miêu Cao Phụ ấn bả vai Bạch Liễu, động tác như đang trấn an, song chỉ cần hai tay hắn ta nhẹ nhàng hợp lại, dùng sức của Miêu Cao Phụ có thể dễ dàng siết chết Bạch Liễu chỉ có 6 điểm giá trị sinh mạng.

"Xin lỗi, đắc tội nhé." Miêu Phi Xỉ cười hì hì, "Cha tôi nghi ngờ cậu, hay cậu tự chứng minh trong sạch đi thì tốt hơn."

Miêu Cao Phụ đứng trước mặt Bạch Liễu, không chớp mắt nhìn hắn, mang trên mặt nụ cười hiền hòa, trong mắt một chút ý cười cũng không có: "Cho tôi xem 【 thuốc hay tục mệnh 】 cậu lấy được đi, Mộc Kha."

Trước sau giáp công, kĩ năng của Mục Tứ Thành đang trong thời gian CD, với thể lực của Bạch Liễu hiện tại căn bản không cách nào sử dụng kĩ năng gì, hoàn toàn chạy không thoát.

Miêu Cao Phụ giọng hòa hoãn: "Sao vậy, không nghĩ ra sao Mộc Kha? Muốn tôi giúp cậu hồi tưởng lại sao? Lúc cậu ở dưới gầm giường đột nhiên rống to mình lấy được 【 thuốc hay tục mệnh 】, cắt đứt đòn công kích của tôi, khi đó cậu có phải đã bị Bạch Liễu khống chế rồi không? Nếu lời này là cậu ta điều khiển cậu nói ra lừa chúng tôi, chúng tôi mất công mất sức mang cậu theo mà không thu hoạch được gì, chúng tôi sẽ tức giận nha."

"Hậu quả của việc chúng tôi tức giận, cậu không gánh nổi." Miêu Phi Xỉ như một trưởng bối nhẹ nhàng khuyên bảo, tay thì đột nhiên kẹp lấy cổ Bạch Liễu, mắt lộ hung quang.

Một giây ngay trước khi kiên nhẫn của Miêu Cao Phụ mất hết, điện thoại trên người Bạch Liễu đột nhiên vang lên, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ hai mắt nhìn nhau —— không nghĩ tới trẻ em của người này thực sự có gọi điện.

Bạch Liễu nhận điện thoại còn chưa kịp nói gì, Miêu Cao Phụ liền giành lấy điện thoại của hắn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu nháy mắt liền hiểu Miêu Cao Phụ muốn làm gì.

Miêu Cao Phụ không hổ là người chơi lâu năm, đầu óc phức tạp có thể so với tổ ong, hoặc là do kĩ năng khống chế với cách thức không rõ của Bạch Liễu khiến người chơi cảnh giác cao như Miêu Cao Phụ thậm chí cảnh giác hơn bình thường, Bạch Liễu đã trình màn hình giao diện ra rồi, Miêu Cao Phụ vẫn nghi ngờ thân phận của hắn, còn hoài nghi không biết hắn có phải Bạch Liễu hay không.

Trong phó bản này cách xác định thân phận người chơi không chỉ có màn hình giao diện, mà còn một cách quan trọng khác —— trẻ em tương ứng với từng người chơi.

Điện thoại hệ thống phát làm việc theo từng cặp, hơn nữa bởi hệ thống yêu cầu người chơi tùy thời mang theo điện thoại tiện cho trẻ em gọi, điện thoại tương đương với khóa trên người người chơi, không thể vứt đi, cũng không thể trao đổi.

Có nghĩa rằng gọi tới chỉ có thể là điện thoại của trẻ em của mình mà thôi, chứng minh tại một trình độ nào đó cuộc gọi của trẻ em tuyệt đối phản ánh chân thực thân phận người chơi.

Lại thêm trẻ em gọi tới không biết người chơi, cũng chính là Bạch Liễu đang giả trang Mộc Kha bên này xảy ra chuyện gì, Bạch Liễu có thể giả trang thành Mộc Kha là vì hình dáng bên ngoài thậm chí là giọng nói của các người đầu tư đều giống nhau.

Mà Tiểu Bạch Lục bên kia lại không có cách nào thay đổi thân phận của mình, cậu chính là Tiểu Bạch Lục, cậu và Tiểu Mộc Kha có rất nhiều chỗ không giống nhau, chẳng hạn như giọng nói.

Mà người chơi đẳng cấp S- như Miêu Cao Phụ có thể rất dễ dàng phân biệt giọng của Tiểu Bạch Lục và Tiểu Mộc Kha.

Dù bây giờ hắn ta còn không biết giọng nói cụ thể của hai đứa, thì đến ngày mai tham gia lễ rửa tội, nếu lúc này Tiểu Bạch Lục bên kia mở miệng lừa gạt mà có giọng khác với giọng Tiểu Mộc Kha ngày mai Miêu Cao Phụ nhìn thấy, Bạch Liễu tuyệt đối vẫn sẽ bại lộ thân phận mình không phải Mộc Kha.

Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Miêu Cao Phụ cầm đi điện thoại của mình, Miêu Cao Phụ không mở miệng, cho dù y tá dưới tầng đã bắt đầu đi lên tuần tra, người này cũng hết sức bình tĩnh.

Miêu Cao Phụ suy tư hai giây, dùng ngón trỏ nhất bả vai Bạch Liễu, đưa điện thoại tới gần tai Bạch Liễu, hắn ta muốn Bạch Liễu mở miệng nói chuyện, hắn ta muốn để trẻ em bên kia cho rằng nghe điện là người đầu tư của mình mà không bại lộ là có những người khác.

Như vậy có thể bảo đảm trẻ em bên kia lên tiếng dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, nói cách khác, đối diện nhất định là giọng của trẻ em tương ứng với người chơi.

"Chào buổi tối." Bạch Liễu giọng vững vàng, hắn biết nghe lời phải lên tiếng dưới ánh mắt ra chỉ thị của Miêu Cao Phụ.

Bên kia truyền tới tiếng hít thở và tiếng bước chân dồn dập, mật độ dày đặc, cảm giác giống như một đám trẻ nít đang chạy như điên, còn có tiếng khóc loáng thoáng cùng tiếng cười quỷ dị như ẩn như hiện, chặt chẽ theo sau tiếng bước chân, không nghe rõ rốt cuộc có mấy đứa trẻ đang chạy.

"Chào, chào buổi tối, người đầu tư tiên sinh." Là giọng một bé trai nhu nhu nhược nhược, cậu bé hình như đang bị người ta lôi chạy, giọng mang theo chút nức nở, "Em, em hức hức là Mộc Kha, em ra tới gọi điện thoại cho anh."

Là giọng Tiểu Mộc Kha chân chân chính chính.

Bạch Liễu rất nhẹ nhếch khóe miệng.

Làm không tệ, Tiểu Bạch Lục.

Nghe thấy tiếng trẻ em, Miêu Cao Phụ nhìn thẳng Bạch Liễu một phút, mới chậm rãi thu tay đang đặt ở cổ Bạch Liễu.

Bên đối diện đích xác dưới tình huống không biết gì cả thông báo thân phận của mình, Miêu Cao Phụ không có bất kì lý do gì để nghi ngờ Bạch Liễu không phải Mộc Kha nữa.

Miêu Cao Phụ rốt cuộc buông cảnh giác vỗ bả vai Bạch Liễu: "Y tá sắp lên đến nơi, trước về phòng bệnh đã, xin lỗi vì thái độ vừa rồi với cậu, chủ yếu vì Bạch Liễu quá giảo hoạt, chúng tôi phải xác nhận nhiều lần mới được, trẻ em của cậu sẵn lòng gọi điện cho cậu mang lại sự trợ giúp lớn với chúng tôi, tối nay trước đến đây đã, còn 【 thuốc hay tục mệnh 】..."

"Tôi biết 【 thuốc hay tục mệnh 】 là gì." Bạch Liễu cắt ngang lời Miêu Cao Phụ, "Nhưng toa thuốc quá phức tạp, chờ sáng mai tôi làm được thì trực tiếp mang cho hai người đi."

Sáng mai Mộc Kha có thể gặm xong đống sách trong ICU, vừa vặn có thể cho Bạch Liễu.

Hết thảy đều được Bạch Liễu tính toán vừa vặn đúng, mà tin tức Bạch Liễu, à không, là Mộc Kha có 【 thuốc hay tục mệnh 】 khiến thái độ Miêu Cao Phụ hòa hoãn hơn không ít, hắn ta gật đầu: "Vậy làm phiền cậu, chúng tôi sau này sẽ tận lực mang theo cậu qua cửa, y tá sắp tới, tối nay đến đây thôi, mọi người trở về phòng bệnh đi."

Sau khi về phòng bệnh, Bạch Liễu ngồi trong phòng Mộc Kha, hắn khóa trái cửa phòng, cầm điện thoại vẫn còn trong cuộc gọi lên, nhẹ giọng hỏi: "Bạch Lục?"

"Là em." Bên kia đột nhiên đổi về giọng nam sinh lãnh đạm, bên cạnh còn tiếng một đứa trẻ nữa lạch bạch chạy theo sau, hẳn là Tiểu Mộc Kha.

Tiểu Bạch Lục rất bình tĩnh hỏi: "Mới vừa còn có ai nghe điện thoại?"

"Em sao biết bên này còn có người khác nghe điện thoại?" Bạch Liễu rất thú vị hỏi ngược lại, "Chỉ có tiếng một mình anh nha."

Bạch Lục rất lạnh nhạt nói: "Em nghe thấy tiếng hít thở của ba người, hơn nữa tiếng anh cách ống nghe quá xa, không phải trạng thái nghe điện thoại bình thường của anh trước đó, điện thoại rất có thể không nằm trong tay anh, mà là anh đang bị người khác uy hiếp nhận điện thoại."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu 6 thật đáng tin cậy! Tui yêu tiểu 6!

Chương trước

Mục lục

Chương sau

15 nhận xét:

  1. Tiểu Bạch Lục thật thông minh quá đi mấtttttt

    Trả lờiXóa
  2. Tiểu Bạch Lục quá đỉnhhhhhh

    Trả lờiXóa
  3. Liễu meo meo giống với Shikamaru quá! Đi 1 bước, tính mấy trăm bước.🤣

    Trả lờiXóa
  4. Hahaa tác giả quá đỉnh. Chỉ chơi người với người như thường thì bạn Bạch không thể thắng nổi, nhưng mà chọn cách chơi như thế này, chia ra so cặp nhỏ - lớn như vậy, mà cả hai đều có giá trị sinh mạng như nhau, quan trọng như nhau, thì Tiểu Bạch Lục của chúng ta out trình các bạn đồng trang lứa rồi

    Trả lờiXóa
  5. tiểu Bạch Lục đỉnh quá à nhaa

    Trả lờiXóa
  6. Tiểu 6 ăn đứt đám người lớn =))))

    Trả lờiXóa
  7. Quái vật thì dù có thu nhỏ vẫn là tiểu quái vật, dư sức ao chìnhhh

    Trả lờiXóa
  8. Mỗi làn đọc truyện đều tự nhủ y ca là nhân vật chính khống phải nhân vật phản diện, 6 ca dù lớn hay nhỏ đều rất biết lừa người

    Trả lờiXóa
  9. uầy tiểu 6 thông minh thật sự

    Trả lờiXóa
  10. :))))) Version nào của a 6 cũng là bug

    Trả lờiXóa
  11. Đại quái vật và tiểu quái vật song kiếm hợp bích quá đỉnhhh

    Trả lờiXóa
  12. Giỏi từ nhỏ, cưng vc

    Trả lờiXóa