Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

TPTTTCKD - Chương 75

 Bạch Liễu nhìn về phía Lục Dịch Trạm: "Cậu trước nói về tình huống cụ thể tối qua đi."

Lục Dịch Trạm nhắm mắt, anh hít sâu một ngụm khói, thở hắt ra: "Tầm rạng sáng ba giờ, 37 đứa trẻ không hẹn mà cùng xuất hiện hiện tượng nôn mửa nghiêm trọng..."

"Chúng nôn ra từng cây từng cây nấm hoàn chỉnh, nhưng hôm trước khi nhập viện cấp cứu toàn bộ trẻ em đều đã được rửa dạ dày, cả ngày hôm qua không ăn uống gì chỉ truyền nước, không có bất kì đứa trẻ nào có cơ hội trộm ăn cái gì, dạ dày chúng căn bản không thể có nấm."

Lục Dịch Trạm nói đến đây dừng một chút, anh tới gần thùng rác hành lang vứt thuốc lá: "Bác sĩ và y tá bị dọa sợ, lập tức gọi điện cho cảnh sát, sau đó chuẩn bị lấy máu xét nghiệm tất cả những đứa trẻ đó..."

Lục Dịch Trạm chậm rãi thở ra một ngụm khói trắng, "Trừ cô bé duy nhất còn sống, các đứa trẻ khác căn bản không lấy được máu xét nghiệm, y tá đâm kim tiêm vào chỉ rút ra được một loại chất lỏng nửa trong suốt màu xanh nhạt, sau khi đưa chất lỏng này đi xét nghiệm hóa sinh thì cho ra kết quả thành phần là chất lỏng của nấm."

Bạch Liễu ngược lại không bị hù dọa, mấy thứ này giống như chiếc gương cổ có thể giấu lựu đạn vượt qua trạm kiểm tra an ninh vậy, là một phó bản game kinh dị được chèn lên hiện thực, trong game kinh dị, bất kì chuyện gì đều có thể xảy ra, "rút máu lại ra chất lỏng từ nấm" coi như một tình tiết game khá thường gặp, cũng coi như nằm trong dự liệu của hắn.

Bạch Liễu suy nghĩ một hồi đặt câu hỏi: "Cô bé còn sống đâu? Máu của nó bình thường chứ? Nó đã lấy máu kiểm tra chưa?"

"Lấy được, thiếu máu mức độ nhẹ, nhưng đại khái là bình thường." Lục Dịch Trạm nói.

Bạch Liễu trầm tư một hồi lại hỏi: "Vậy các cậu có dò hỏi được tin tức mấu chốt gì từ cô bé kia không?"

"Không có." Lục Dịch Trạm cười khổ thở dài, "Cô bé này là một người mù bẩm sinh, không nhận biết giọng của bọn tớ, từ chối tiến hành bất kì trao đổi nào, chỉ biết thi thoảng gật đầu hoặc lắc đầu đáp lại mà thôi, hơn nữa cô bé không nhìn được, cho nên rất có thể cái gì cũng không biết, thậm chí cô bé không biết ngày hôm đó thực đơn là nấm."

"Cô bé tên Lưu Giai Nghi, có một anh trai cùng cha khác mẹ tên Lưu Hoài, cô bé phải đợi anh trai mình đến mới chịu mở miệng." Lục Dịch Trạm thở dài nói, "Chủ yếu là do cô bé không chịu nói, hay là tớ mang cậu vào trò chuyện với cô bé chút nhé, cậu rất giỏi lừa trẻ con."

Biểu tình Bạch Liễu hơi ngưng, hắn chậm rãi nhìn về phía Lục Dịch Trạm: "Cậu nói anh cô bé đó tên gì cơ?"

Lục Dịch Trạm sửng sốt một chút: "Tên Lưu Hoài, là sinh viên một trường đại học nổi tiếng, trước đó một mực đi làm công nuôi em, nhưng bắt đầu từ khoảng nửa năm trước, đột nhiên gửi nuôi em gái tại viện mồ côi, tầm một tuần sẽ đến gặp em một lần, chẳng qua cậu ấy đúng là không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng em gái cùng cha khác mẹ, làm sao, cậu biết anh cô bé à?"

"Coi như có duyên gặp qua một lần." Bạch Liễu cười cười, "Tớ với cậu ấy từng ghép đội chơi game online, chắc cậu ấy còn nhớ tớ, có lẽ sẽ đồng ý để tớ nói chuyện với em gái mình."

——————

Lưu Hoài cứng đờ ngồi trong phòng bệnh, trên gường bệnh là một cô bé gầy yếu đang ôm đầu gối cuộn mình thành một đoàn, cô bé này chính là Lưu Giai Nghi.

Nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến Lưu Hoài cứng đờ, chủ yếu là do Bạch Liễu đang nở nụ cười thân thiện dễ thân ngồi đối diện cậu ta.

Lưu Hoài cũng không hiểu tại sao ra khỏi trò chơi rồi, cậu ta còn có thể xui xẻo vừa vặn gặp phải đại ma vương Bạch Liễu, người này vừa tới liền ôm bả vai cậu ta cứ như quen thân lâu lắm rồi vậy, cong mắt chào hỏi, nói muốn trò chuyện với em gái cậu ta, Lưu Giai Nghi một chút.

Lưu Hoài than thở một chút trong lòng, nhưng cậu ta vẫn mang Bạch Liễu vào.

Bởi Lưu Giai Nghi không thể tiếp nhận hoàn cảnh đông người, cô bé sẽ không nhịn được thét chói tai, Lưu Hoài từ chối mang thêm người vào phòng bệnh, cảnh sát liền canh ngoài cửa không vào, trước hết để Lưu Hoài trao đổi trước với Lưu Giai Nghi, sau đó Lưu Hoài mang Bạch Liễu vào trên danh nghĩa bạn mình.

Cho nên trong phòng bệnh hiện tại chỉ có ba người là Lưu Hoài, Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi.

Bạch Liễu và Lưu Hoài chia nhau ra ngồi hai bên trái phải giường bệnh, Lưu Giai Nghi ôm gối ngồi giữa giường, cô bé vùi mặt vào khe hở giữa tay mình và đầu gối, mặc bộ đồ bệnh nhân có chút rộng thùng thình, càng làm nổi bật khung xương gầy yếu.

Cô bé này giống như Lục Dịch Trạm nói, người gầy đến mức hơi dị dạng, như một bộ xương khô chưa kịp mọc thịt, so với mấy đứa nhóc thừa dinh dưỡng Bạch Liễu thấy trong tiệm bán đồ ăn nhanh thật sự kém không chỉ một chút.

Lưu Hoài không chịu được bầu không khí nặng nề này, cậu ta chặn lại tầm mắt đang nhìn Lưu Giai Nghi của Bạch Liễu, chắn trước người cô bé.

Lưu Hoài như một dã thú bảo vệ con cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Bạch Liễu, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Phong cách nói chuyện của Bạch Liễu trước nay luôn rất thẳng thừng: "Tôi không đến tìm cậu, tôi đến tìm em gái cậu."

"Em gái tôi?!" Lưu Hoài dùng chăn bọc Lưu Giai Nghi lại, ôm vào ngực, rất có địch ý nhìn chằm chằm Bạch Liễu, "Anh tìm con bé làm gì?"

"Lưu Hoài, người chơi nhỏ tuổi nhất cậu từng gặp là bao nhiêu tuổi?" Bạch Liễu bỗng nhiên đổi một đề tài.

Mặc dù trong phòng bệnh có camera có thể ghi âm, nhưng bởi cơ chế 【 cấm ngôn 】 của hệ thống tồn tại, lời Bạch Liễu nói đại khái sẽ bị che chắn, hắn không hề cố kỵ gì hỏi ra.

"Anh hỏi cái này làm gì?" Lưu Hoài nghi hoặc.

Bạch Liễu ngước mắt nhìn thẳng Lưu Giai Nghi còn đang run rẩy trong ngực Lưu Hoài: "Tôi đang nhắc nhở cậu, em gái cậu có lẽ sẽ thành người chơi nhỏ tuổi nhất."

Lưu Giai Nghi là đứa trẻ duy nhất còn sống sót trong sự kiện trúng độc nấm tại viện mồ côi, giống như Bạch Liễu cửu tử nhất sinh sống sót từ vụ đánh bom, giống như Mộc Kha sống sót khỏi ký túc xá ngôi trường cấp 2 Nhật Bản ma quỷ lộng hành.

Trước mắt, Bạch Liễu biết để thành người chơi cần phù hợp hai điều kiện, thứ nhất là 【 xung quanh tồn tại người chơi 】.

Kiểu truyền bá của trò chơi khá tương tự với vi khuẩn, thuộc kiểu 【 người truyền người 】 ảnh hưởng lẫn nhau, chẳng hạn như Mộc Kha ảnh hưởng Bạch Liễu, Lý Cẩu ảnh hưởng Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc.

Xung quanh Lưu Giai Nghi có Lưu Hoài, cô bé phù hợp điều kiện này.

Điều kiện thứ hai, Bạch Liễu cảm thấy, chính là phải ít nhất trải qua một lần phó bản kinh dị, hơn nữa thành công sống sót.

Hai điều kiện này, Lưu Giai Nghi rõ ràng đạt đủ cả.

Bạch Liễu suy đoán cô bé vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc này có thể sẽ bị trò chơi chọn trúng thành người chơi dự bị.

Lưu Hoài hoàn toàn cứng lại, cậu ta chậm rãi nhìn về phía Bạch Liễu, dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn Lưu Giai Nghi vẫn còn đang run rẩy trong lồng ngực mình, cậu ta kinh ngạc không xác định hỏi: "... Nhưng nó mới tám tuổi, tại sao có thể thành người chơi... Hơn nữa tôi đã cực lực khống chế chính mình, mỗi tuần chỉ tới thăm nó một lần, với tần suất ảnh hưởng như vậy không thể nào trực tiếp ảnh hưởng nó vào trò chơi được..."

"Tại sao không thể nào?" Bạch Liễu rất bình tĩnh hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ hệ thống cũng giống các bậc phụ huynh cấm trẻ vị thành niên chơi game à?"

Phụ huynh Lưu Hoài cứng họng, cậu ta theo bản năng ôm chặt Lưu Giai Nghi, trên mặt biểu tình hoảng hốt: "Nhưng nó không nhìn thấy gì! Nó nếu vào trò chơi, ở hoàn cảnh tồi tệ thế kia căn bản không thể sinh tồn! Hệ thống không có lý do chọn nó!"

"Vậy nó làm sao để sống sót qua sự kiện trúng độc nấm lần này?" Thái độ Bạch Liễu ung dung không vội vã.

Đứa trẻ duy nhất còn sống sau phó bản kinh dị, coi như bị mù, Bạch Liễu cũng không cảm thấy Lưu Giai Nghi là một đứa trẻ đơn giản.

Lưu Hoài bị Bạch Liễu chặn họng không lời để nói, chỉ có thể cố mà phản bác: "Giai Giai sống sót được tất cả là nhờ vận may! Nhưng nó không phải Đỗ Tam Anh, không thể lần nào cũng nhờ vào may mắn được!"

Lúc này Lưu Giai Nghi nhỏ giọng lên tiếng, âm thanh yếu ớt: "Anh ơi, không phải vậy đâu."

Cái tay gầy yếu của cô bé nhẹ nhàng lôi kéo áo khoác Lưu Hoài, thò cái đầu nhỏ ra từ trong chăn, đôi mắt như bị làn khói mù màu trắng bao phủ, giọng nói rất nhẹ nhưng rõ ràng: "Anh, em không trúng độc không phải vì may mắn, mà vì em len lén đổ cơm đi."

Lưu Hoài sửng sốt một chút: "Sao em lại đổ cơm cô giáo cho em đi?"

Lưu Giai Nghi mím đôi môi khô khốc tái nhợt, cô bé nhỏ giọng nói: "Anh đừng trách em đổ cơm, hôm đấy em thấy có gì đó không đúng lắm, cô giáo cứ nhất định phải chủ động đút cơm cho em ăn, bình thường cô toàn đưa thìa cho em để em tự ăn thôi, sau đó em thừa dịp cô giáo xới cơm cho các bạn khác đổ cơm đi, giả vờ mình ăn xong rồi."

Bạch Liễu buông tay mỉm cười: "Xem ra em gái cậu thông minh hơn cậu nhiều lắm."

"Nó có thông minh nữa tôi cũng sẽ không để nó vào trò chơi!!" Lưu Hoài hoàn toàn nóng nảy, đôi mắt đỏ lên trợn mắt nhìn Bạch Liễu, "Bạch Liễu, bất kể anh muốn làm cái gì, em gái tôi đều không thể!"

Lưu Hoài được Lưu Hoài ôm chặt có chút mê mang ôm cổ cậu ta: "Các anh đang nói gì thế? Em phải vào đâu?"

Lưu Giai Nghi rõ ràng không nghe thấy đầy đủ cuộc đối thoại giữa Bạch Liễu và Lưu Hoài bởi cơ chế 【 cấm ngôn 】, bởi cô bé còn chưa phải là người chơi.

"Lưu Hoài, tôi chỉ muốn hợp tác với cậu mà thôi." Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Nếu Lưu Giai Nghi thật sự bị trò chơi chọn trúng, cậu không có cách nào ngăn cản."

"Mà tôi có cách có thể giúp cậu, giúp Lưu Giai Nghi." Bạch Liễu ngước mắt nhìn về phía Lưu Hoài, nhẹ giọng nói.

Lưu Hoài cười lạnh: "Cách giúp đỡ của anh chính là khống chế chúng tôi phải không? Bạch Liễu, bản chất của anh giống hệt Trương Khôi, tôi cảm kích anh vì từng giúp tôi, nhưng tôi sẽ không để em gái mình rơi vào tay anh!"

"Tôi không biết hiện tại nó có giá trị gì khiến anh tìm tới cửa, anh cút đi!" Lưu Hoài như mãnh thú bảo vệ con non, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Liễu mà hét lên, sống lưng hơi cong như một giây kế tiếp liền lao tới bóp chết Bạch Liễu.

Bạch Liễu yên lặng hai giây, sau đó đứng lên, hắn cũng không giải thích quá nhiều, đúng là hắn muốn cứu Lưu Giai Nghi, nhưng đây chẳng qua là vì Lục Dịch Trạm có ý muốn nhận nuôi cô bé này.

Mà nếu Lục Dịch Trạm thực sự muốn chọn cô bé làm con gái nuôi, Bạch Liễu sẽ thử bảo vệ cô bé.

Lục Dịch Trạm rất muốn giúp Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu đã nhìn ra, con người Lục Dịch Trạm luôn thích xen vào việc của người khác.

Giống như ban đầu tại viện mồ côi, Lục Dịch Trạm thường xuyên len lén chia đồ ăn cho Bạch Liễu, bởi anh nghĩ Bạch Liễu còn chưa ăn no, cho dù Bạch Liễu thực sự chưa từng bị đói.

Bạch Liễu cho tới giờ vẫn không thể nào hiểu được luận điệu thấy người gặp khó khăn là phải giúp của Lục Dịch Trạm, cho dù hắn cũng là người được lợi từ luận điệu này, phần lớn thời điểm Bạch Liễu lựa chọn dung túng các loại quyết định tự cho là đúng của anh, dù sao Lục Dịch Trạm sẽ trả thù lao cho hắn, Bạch Liễu không làm việc không công, mà Lục Dịch Trạm thì rất hiểu tính cách con người hắn.

Đây cũng là nguyên nhân Bạch Liễu luôn làm bạn được với Lục Dịch Trạm.

Bạch Liễu tiện tay xé một tờ giấy viết số điện thoại mình, đặt ở đầu giường Lưu Giai Nghi: "Tôi có thể giúp Lưu Giai Nghi vượt qua phó bản đầu tiên, nhưng điều kiện tiên quyết là cô bé phải bán linh hồn mình cho tôi, như vậy tôi mới có thể giúp."

Chỉ có lấy được linh hồn Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu mới có thể điều khiển màn hình hệ thống của cô bé.

Lưu Hoài rống giận cầm tờ giấy chuẩn bị ném thẳng vào mặt Bạch Liễu: "Tôi không cho phép!!!"

"Tôi cảm thấy từ lúc cậu đưa cô bé tới viện mồ côi, cậu từ bỏ quyền giám hộ cô bé, không còn là người giám hộ theo luật pháp của cô bé nữa." Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Hoài, "Cho nên tôi cảm thấy cậu không có quyền quyết định thay cho Lưu Giai Nghi."

Bạch Liễu tùy ý mình hoàn toàn chọc giận Lưu Hoài, Lưu Hoài giận đến mức con người đỏ thẫm, cậu ta giận quá hóa cười: "Bạch Liễu, anh biết dục vọng nào đã đưa tôi vào trò chơi sao?"

"Tôi muốn em tôi nhìn thấy ánh sáng." Lưu Hoài hít sâu một hơi, "Anh đi đi, tôi sẽ không giao em gái mình cho loại người như anh, như vậy tương lai của nó sẽ trở nên tối tăm."

Lưu Hoài hốc mắt ửng đỏ quay đầu, "Tôi đã chịu đủ nỗi thống khổ khi bị người khác khống chế, cho nên nhân sinh của em gái tôi tuyệt đối không thể bị anh khống chế."

"Khi tôi bị Trương Khôi khống chế phản bội Tứ ca, trong nháy mắt đó, người mất đi bạn thân và đồng đội duy nhất không chỉ một mình Mục Tứ Thành." Lưu Hoài cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt, giọng cậu ta khàn khàn, "Người bị buộc trở thành lưỡi đao đi tổn thương người khác trong lòng cũng không dễ chịu... Cho nên tôi không muốn con bé rơi vào tình cảnh như tôi."

Bạch Liễu yên lặng một chút: "Khống chế một bé gái chưa đến mười tuổi không mang lại cho tôi bất kì giá trị gì, bạn thân nhất của tôi muốn cứu cô bé này, mới là giá trị duy nhất của nó."

Lưu Hoài ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu.

Lưu Giai Nghi có chút mê mang chuyển động cái đầu nhỏ, đôi mắt che kín sương mù trên gương mặt nhỏ gầy phơi bày ra cảm giác yếu ớt kì dị, cô bé được Lưu Hoài ôm trong ngực, tựa như con bướm nhỏ màu xám tro bị người buộc chặt râu ngoan ngoãn nằm im, cô dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm Lưu Hoài, tựa như đang trấn an.

Bạch Liễu dưới ánh mắt kinh nghi bất định của Lưu Hoài không nói gì thêm, bình tĩnh xoay người mở cửa phòng bệnh rời đi.

Lục Dịch Trạm đứng ở khúc rẽ cầu thang chờ Bạch Liễu, người này còn đang hút thuốc lá, thùng rác bên cạnh có một đống tàn thuốc, cũng không biết đã hút tới điếu thứ mấy rồi.

Thấy Bạch Liễu tới, Lục Dịch Trạm ánh mắt sáng lên: "Thế nào, cậu có ý tưởng gì chưa?"

Nhưng khi Lục Dịch Trạm thấy rõ biểu tình trên mặt Bạch Liễu, anh hơi sửng sốt.

Con người Bạch Liễu, mặc kệ tâm tình bình thường hay vui thích vẫn luôn giữ gương mặt tươi cười, tỉnh bơ như không, thời điểm cảm xúc phập phồng mạnh trên mặt càng không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ cảm giác trên mặt và trong mắt hắn có cái gì đó đè nén, khi hắn gặp phải chuyện gì không nghĩ được thông, rơi vào trầm tư liền hay thấy biểu tình này.

Đơn giản mà nói, lúc này tâm tình Bạch Liễu không tốt lắm.

"Thế nào?" Lục Dịch Trạm kìm lòng không đậu nhẹ giọng, "Bị người ta mắng à? Tớ nghe thấy Lưu Hoài trong phòng bệnh rống lên với cậu, cậu nói gì đắc tội cậu ta sao? Nhưng camera cũng không thấy cậu nói gì quá mà, chắc do người bị hại cảm xúc kích động thôi, cậu đừng để trong lòng."

"Tớ có lúc, vẫn không thể hiểu được logic tình cảm của loài người." Ánh mắt Bạch Liễu có chút phiêu, đây cũng là một trong số biểu hiện hắn còn đang suy tư.

"Thật kì quái." Bạch Liễu lẩm bẩm, "Tôi không hiểu được một số logic của Lưu Hoài, bản chất cậu ta là một người rất ích kỉ, nhưng đối với em gái, luật pháp không yêu cầu cậu ta thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng, Lưu Hoài lại có thể vì em gái mà làm đến mức này."

Bạch Liễu ngược lại không nghi ngờ Lưu Hoài nói dối lừa gạt hắn, phản ứng bản năng của con người là không thể lừa dối, Lưu Hoài rõ ràng sợ hắn, nhưng vẫn ôm Lưu Giai Nghi vào trong ngực, chắn trước người cô bé.

Rất nhanh hắn khôi phục lại từ trạng thái này.

Bạch Liễu nhìn lướt qua Lục Dịch Trạm: "Kệ, tớ cũng không phải lần đầu tiên gặp kiểu tự mình dâng hiến khó hiểu này, chúng ta nắm chặt thời gian tới viện mồ côi xem qua một chút đi."

——————

Bạch Liễu tới viện mồ côi cùng với Mộc Kha.

Mộc Kha dậy từ sớm canh trước cửa nhà Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu bị Lục Dịch Trạm gọi đi từ sớm hơn, hắn rạng sáng đã theo Lục Dịch Trạm tới bệnh viện, cũng may Bạch Liễu nửa đường về nhà lấy đồ, mới thấy một tiểu thiếu gia Mộc Kha ôm chân ngồi trước cửa nhà.

Tiểu thiếu gia gõ cửa không thấy mở, đoán Bạch Liễu chắc đang ngủ, ngay cả gọi điện cho hắn cũng không dám, cứ như vậy ngơ ngác canh trước cửa chờ Bạch Liễu thức dậy.

Mộc Kha được ông bố lắm tiền Bạch Liễu thường xuyên thấy mặt trên TV đưa tới, bố Mộc Kha đứng trước cửa chờ Bạch Liễu cùng cậu, thậm chí hết sức tôn trọng Bạch Liễu, biết Bạch Liễu có thể vẫn còn đang ngủ cho nên mới không ra mở cửa, lựa chọn cùng con trai đứng chờ.

Thời điểm Bạch Liễu về nhà liền bắt gặp Mộc Kha và bố mình đứng ở cửa chờ, không dám trao đổi lớn tiếng, thấp giọng thì thầm, sợ quấy rầy đến giấc ngủ Bạch Liễu.

Cũng không biết Mộc Kha nói với người nhà thế nào, sếp lớn không hề nghi ngờ gì coi Bạch Liễu thành ân nhân cứu mạng của Mộc Kha, ông hình như cho rằng Bạch Liễu mang Mộc Kha đi hai tháng là để chữa bệnh, tóm lại Bạch Liễu cũng không hỏi tiểu thiếu gia Mộc Kha lừa bịp bố mình kiểu gì, dù sao sếp lớn cực kỳ tin tưởng Bạch Liễu là thần y cứu sống Mộc Kha, đối Bạch Liễu thiên ân vạn tạ, cảm ơn Bạch Liễu đã cứu con trai ông.

Hơn nữa sau khi biết Bạch Liễu phải tới viện mồ côi, ông sếp lớn tài sản không biết có bao nhiêu này cảm động bày tỏ mình cũng phải làm việc thiện tích đức giúp con trai khỏi bệnh, muốn quyên tiền cho viện mồ côi, hơn nữa tự mình lái chiếc xe Maybach giá trị hơn mười triệu đưa hắn và Mộc Kha đi.

Đến viện mồ côi, Mộc Kha cũng không theo sau lưng bố ruột, mà ngoan ngoãn theo sau Bạch Liễu, ánh mắt một mực len lén nhìn hắn, ngốc ngốc, như một con mèo muốn kề cận chủ nhân nhưng không được cho phép.

Bạch Liễu có thể nhận ra nỗi bất an mãnh liệt của Mộc Kha, loại bất an này không có lợi cho việc vào trò chơi, hắn có nghĩa vụ trấn an một chút tiểu thiếu gia đang căng thẳng quá độ, vì vậy ngầm cho phép Mộc Kha dính hắn.

Bạch Liễu nói một tiếng với Lục Dịch Trạm, bảo hắn và bạn mình, cũng chính là Mộc Kha muốn đi xem một chút tình hình của viện mồ côi.

Lục Dịch Trạm cùng đồng nghiệp đi chỗ khác điều tra.

Bởi bố Mộc Kha vỗ ót một cái, tài đại khí thô nói muốn quyên tiền cho viện mồ côi, Bạch Liễu và Mộc Kha được viện trưởng viện mồ côi rất tôn kính dẫn đường đi vào.

Viện trưởng viện mồ côi là một bà lão tướng mạo già yếu, chóp mũi và hai bên gò má lấm đấm vết ban của người già, khiến Bạch Liễu nhớ đến vết hoen tử thi, con người lão viện trưởng đục ngầu, sống lưng còng, trên người có mùi nấm mốc như có như không, khi nhìn người có cảm giác như đang nhìn một món hàng hóa, làm Bạch Liễu hơi cảm thấy khó chịu.

Bố Mộc Kha đi theo viện trưởng thương lượng chuyện quyên góp, viện trưởng để một giáo viên dẫn họ đi dạo trong viện mồ côi.

Viện mồ côi là một kiến trúc đổ nát theo phong cách cũ từ mười năm trước, ba tòa nhà không cao tạo thành hình tam giác, bên ngoài bức tường thấp sơn tróc hết, lộ ra mặt tường gạch rêu mọc đầy bên trong, giữa ba tòa nhà là một sân chơi dành cho trẻ em, có ngựa sắt nhiều màu rỉ sét, có xích đu và bập bênh.

Nhưng các thiết bị đều rất cũ rồi, kẽo kẹt đung đưa theo gió trong bãi cỏ hoang vu, bập bênh tự động lên xuống, xích đu lên lên xuống xuống theo quy luật, biên độ càng ngày càng lớn, phát ra tiếng vang ken két, cứ như có thứ gì đó đang ngồi chơi bên trên vậy.

Giáo viên dẫn đường sắc mặt có chút trắng bệch, cô không dám nhìn về phía công viên, cúi đầu bước thật nhanh, đi vào một trong ba tòa nhà, Bạch Liễu theo ở phía sau nhìn lướt qua tường ngoài tòa nhà, phát hiện bên ngoài có treo hai tấm huy chương sơn vàng, theo thứ tự là 【 Viện mồ côi top 10 cả nước 】, 【 Đơn vị vàng trong bảo hộ trẻ vị thành niên toàn quốc 】.

Bạch Liễu nhìn lướt qua ngày tháng tặng thưởng, cách hôm nay đã hơn mười năm, cũng chính là lúc viện mồ côi vừa thành lập không bao lâu.

Giáo viên trước mặt thấp giọng giới thiệu với họ: "Viện mồ côi của chúng tôi thành lập từ rất lâu rồi, ban đầu diện dích 25 mẫu (1 mẫu = 3600 m2), diện tích kiến trúc gần 10.000 thước vuông (1 thước vuông = 0.84 m2), có phòng học chuyên dùng cho trẻ em khuyết tật, phòng học nhạc cụ, phòng y tế vân vân, có hơn ba trăm giường, có thể chứa ba trăm đứa trẻ, có hơn hai trăm hộ công..."

Bạch Liễu nhìn quanh một vòng, nhướng lông mày hỏi lại: "Gần 10.000 thước vuông diện tích kiến trúc? 200 hộ công?"

Bạch Liễu từ lúc đi vào chưa từng thấy hộ công nào, rất có thể trong viện mồ côi đã chả còn mấy hộ công nữa.

Giáo viên dừng một chút, trả lời đứt quãng: "Đó lúc lúc mới xây, sau đó... bán ra ngoài một số, về sau viện mồ côi chúng tôi vì vấn đề tài chính rút nhỏ một kích thước nhất định, hộ công phần lớn đều bị sa thải."

"Vốn viện mồ côi chúng tôi còn 46 đứa nhỏ, tết 1/6 năm nay còn đang luyện tập tiết mục văn nghệ biễu diễn cho nhà đầu tư xem, nhưng họ tài trợ viện mồ côi hơn mười năm, tiền tiêu đi thật sự quá nhiều, cho nên... năm nay họ không tài trợ chỗ này nữa, chúng tôi tạm thời không tìm thấy nhà tài trợ khác..."

Bạch Liễu giọng không nhanh không chậm hỏi: "Chỗ này các cô còn 46 đứa trẻ, bên bệnh viện có 37 đứa, còn 9 đứa nữa đang ở đâu, sao tôi không thấy ai vậy? Có thể để 9 đứa trẻ còn lại ra gặp chúng tôi sao?"

Giáo viên sắc mặt càng thêm trắng nhợt, cô bẻ ngón tay mình, không lên tiếng, tựa hồ cũng không muốn đám trẻ đi ra.

Có vấn đề, Bạch Liễu híp mắt một cái.

Mộc Kha và Bạch Liễu bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hiểu ý, tiểu thiếu gia làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng, hơi ưỡn ngực đi về trước hai bước, nâng cằm kiêu ngạo nói: "Chúng tôi bước đầu định quyên tặng 10 triệu cho viện mồ côi các cô, chúng tôi muốn gặp những đứa trẻ trong viện mồ côi một lần, yêu cầu này không quá phận chứ?"

Con số 10 triệu rõ ràng đả động giáo viên, môi cô run rẩy, cách cực kỳ lâu, cô giống như hạ quyết tâm, quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu và Mộc Kha: "Hai anh thật sự muốn quyên tiền? 10 triệu?"

Mộc Kha dường như cảm thấy 10 triệu thực sự chỉ là một số tiền lẻ, đứa nhỏ hố cha này không chút do dự gật đầu.

Giáo viên hít sâu một hơi, thấp giọng nhanh chóng nói: "Không có đủ 9 đứa nhỏ có thể thấy hai anh, chỉ có 5."

"4 đứa còn lại đâu?" Bạch Liễu cau mày.

Trong mắt giáo viên xuất hiện vẻ kinh hoàng không thể che giấu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Còn có 4 đứa nữa tối hôm qua mất tích, chúng nó ban đêm lén ra ngoài chơi xích đu bập bênh với nhau, nhưng chơi mãi chơi mãi, bọn chúng đã không thấy tăm hơi, nhưng xích đu và bập bênh lay động suốt đêm..."

Gió bất chợt mãnh liệt thổi tới, các món đồ chơi sau lưng Bạch Liễu bị gió thổi chuyển động, nhiệt độ trong sân chợt giảm xuống, ngọn gió lạnh lẽo khiến bập bênh lên xuống càng lúc càng nhanh, xích đu đu lên càng lúc càng cao.

Chợt xích đu và bập bênh đồng thời dừng lại, xích đu trong gió đứng yên không nhúc nhích dừng tại chỗ, bập bênh cũng im bặt quỷ dị, cân bằng bất động như một cái cân thăng bằng vậy.

Giống như thứ vừa một mực chơi trò chơi bỗng nhiên nhảy xuống, giữ chặt dụng cụ đứng nhìn chằm chằm ba người lớn.

Chỉ chốc lát sau, bập bênh cân bằng bỗng nhiên dùng tốc độ chậm chạp không giống bình thường nghiêng về bên trái, có vật gì phía trên lăn xuống, Bạch Liễu nhìn sang, phát hiện là một con búp bê bị bẻ gãy đầu.

Thứ vừa lăn xuống là đầu con búp bê này.

Mà con búp bê rơi xuống theo cái đầu mặc áo sơ mi trắng quần đen, tứ chi và đầu bị bẻ gãy, trên mặt búp bê mang theo nụ cười mỉm quỷ dị, trước ngực còn đeo một chiếc dây chuyền chất lượng kém hình đồng tiền xu.

Đây là một con búp bê, mặc trang phục giống hệt Bạch Liễu.

Chương trước

Mục lục

Chương sau

9 nhận xét:

  1. Wao hiện thực cũng kinh dị y hệt phó bản, không hề che giấu. Mà kể ra Tiểu Bạch tốt tính thật, chứ đã chìa cành ô liu còn bị quát vào mặt thế kia =)) quý hoá quá cơ :> dù sao điềm tĩnh như vậy cũng quá xịn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn có dám giao em gái mình có cái tên quái thai, mạch não khác người vừa chặt đứt 2 tay mình trong trò chơi không?

      Xóa
    2. K dám giao k đồng nghĩa việc LH chụp cái nồi cho BL như thế là đúng đâu, lý do LH bị chặt 2 tay bạn thật sự k hiểu à🤡

      Xóa
    3. Bạn đứng dưới góc nhìn người đọc biết và hiểu nv chính là ng ntn nhưng Lưu Hoài mới chỉ tiếp xúc trong phó bản . BL là ng thông minh , liều lĩnh , rất nguy hiểm , thích bỏ vốn thấp nhất đổi lấy lãi cao nhất , đến mạng mình mà còn k cần thì LH sao dám đem linh hồn egai trao cho BL

      Xóa
  2. Tui đoán 1 chút ,sau ch này chắc Lưu Hoài là người t3 vào tổ đội đoàn xiếc của vị họ Bạch đúng ko:)))

    Trả lờiXóa
  3. 00:14 đọc bộ này
    Xỉu ngang^^

    Trả lờiXóa
  4. Í hình như tui đã lý giải đc sao phó bản trước ghi phần của a 4 và thích khác là 2 năm, chắc 2 năm là thời gian thính khu ở trong các phó bản, chà 🤭

    Trả lờiXóa
  5. Nửa đêm đọc mà rợn hết cả ng 😰😰

    Trả lờiXóa