Đêm khuya thâm trầm, ánh trăng sơ hiện.
Sesshomaru ngồi dưới tàng cây, lót nhung đuôi nghỉ ngơi.
Có gió từ từ tới, vén lên vài sợi tóc bạc; sương mù bao trùm, tan bớt đi vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn. Dường như chỉ khi hắn nhắm mắt không nói, ánh trăng mới có thể nhân cơ hội tới gần, xua tan mũi nhọn của hắn.
Chẳng qua, nghỉ ngơi luôn có lúc kết thúc.