Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

TPTTTCKD - Chương 102

 Tiểu Bạch Lục còn lang thang bên ngoài nhìn chiếc di động tắt ngúm, thần sắc chăm chú, đồng tiền trước ngực chấn động liên tục, Tiểu Bạch Lục mở màn hình hệ thống, nhìn thấy rất nhiều nhắc nhở:

【 Hệ thống nhắc nhở: Thể lực của thân phận chính người chơi Bạch Liễu đã khôi phục, có thể sử dụng thuốc khôi phục thể lực, có sử dụng hay không? 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Thể lực của thân phận chính người chơi Bạch Liễu đã khôi phục đầy 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Thân phận chính người chơi Bạch Liễu có sử dụng kĩ năng cá nhân 【 móng vuốt khỉ đạo tặc 】 hay không? 】

Tiểu Bạch Lục hít sâu một hơi đóng màn hình hệ thống, cậu nhìn giáo viên đang từ từ đến gần phòng cậu trong đêm tối, Tiểu Bạch Lục sau khi ra ngoài dạo một vòng nói chuyện điện thoại với Bạch  Liễu liền nhẹ chân nhẹ tay trở về, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra nằm trên giường, hô hấp đều đều như đã ngủ say.

Chắc chắn giáo viên đã kiểm tra phòng mình xong, Tiểu Bạch Lục giả bộ ngủ mới tay chân nhẹ nhàng từ trên giường nhảy xuống, đồng thời Tiểu Miêu Phi Xỉ, Tiểu Miêu Cao Phụ và Tiểu Mộc Kha cũng nhảy xuống giường.

Bọn họ nhìn về phía Tiểu Bạch Lục đã đi tới gần cửa, hiểu rõ mà nhìn nhau một cái, sau đó rón rén đi theo Tiểu Bạch Lục rời phòng ngủ, vào trong hành lang tối om không ánh sáng, Tiểu Mộc Kha nhìn hành lang bị bóng tối nuốt chửng, cậu kìm lòng không đậu nuốt nước bọt, tự mình cổ vũ mình một chút, khẩn trương theo sau Tiểu Bạch Lục biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Phòng ngủ đối diện phòng Bạch Lục ở tầng 1 tòa nhà bên cạnh chính là phòng Lưu Giai Nghi, giữa hai tòa nhà là công viên, trên đó đã có vài trẻ nít dị tật lang thang, bọn Bạch Lục không thể trực tiếp xuyên qua công viên được, chỉ có thể tìm con đường khác.

Nhảy ra từ cửa sổ WC nữ, sau đó từ sau nhà vòng qua tầng 1 tòa nhà Lưu Giai Nghi ở, là có thể tránh khỏi trẻ nít dị tật nhìn thấy đuổi theo —— con đường này do Lưu Giai Nghi nói cho họ biết.

Bạch Lục động tác nhanh nhẹn xông vào WC nữ, nhìn chung quanh một chút, trực tiếp tiến vào, dứt khoát từ cửa sổ thông gió cạnh buồng vệ sinh cuối cùng nhảy ra rơi xuống bụi cỏ, phía sau các tòa nhà toàn là bụi cỏ —— Bạch Lục sờ tường, men theo tường đi sang tòa nhà bên cạnh.

Lúc đi bọn họ có thể nghe được từ trong nhà truyền tới tiếng cười thanh thúy mờ mịt như ẩn như hiện của đám trẻ nít.

Tiếng cười kia càng ngày càng gần, cuối cùng biến thành như hình với bóng theo sát đoàn người Bạch Lục, giống như có thứ gì cách một bức tường cùng họ bước đi, vui vẻ cùng họ chơi trò chơi.

Mộc Kha đi sau cùng luôn luôn quay đầu vì nghe thấy tiếng cười của trẻ nít, cậu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch —— cậu cứ cảm thấy có thứ gì đang đi theo họ.

"Đừng quay đầu." Khi Mộc Kha nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên cỏ nhịn không được quay đầu lại lần nữa, Tiểu Bạch Lục đột nhiên bình tĩnh lên tiếng, "Đúng là có thứ gì đang đi theo chúng ta, nhưng nó có thể cảm thấy chúng ta đang chơi trò chơi với nó, đi mau, đừng để nó đuổi kịp."

Mặt mũi đám trẻ nít dị tật trong bụi cỏ rốt cuộc hiện ra dưới ánh trăng nhợt nhạt, chúng hoặc là gương mặt không lành lặn hoặc tứ chi có khuyết tật, vẻ mặt ngây thơ ngược lại tỏ ra âm u, nở nụ cười rộng tận mang tai, giơ lên đôi tay dính đầy bùn đỏ, trong miệng đứt quãng nói:

"Chơi! Cùng em chơi! Ở lại chơi với em!"

Mộc Kha cảm thấy tim mình sắp nổ tung, đứa nào đứa nấy điên cuồng chạy, rốt cuộc trước khi đám trẻ nít dị tật đuổi kịp thành công từ cửa sổ nhà WC nữ tòa nhà bên cạnh chui vào.

Miêu Cao Phụ lòng còn sợ hãi, mặt mày tái nhợt ngã ngồi trên đất, cậu ta là người cuối cùng tiến vào, giày bị đám trẻ nít dị tật giật ra một bên, cũng may Bạch Lục phản ứng nhanh chóng quay đầu đoạt lại cho cậu ta, đám trẻ nít dị tật phần lớn tay chân bất tiện, không quá có thể làm ra động tác độ khó cao như nhảy qua ô cửa sổ nhỏ tiến vào, lúc này, đám trẻ nít quái dị đang vây quanh ở chân tường ngay dưới ô cửa sổ thông gió WC nữ.

Mấy khuôn mặt giống loài người lại vô cùng kì quái, dưới ánh trăng ảm đạm chồng chất dưới ô cửa sổ thông gió, mở to đôi mắt tử khí trầm trầm không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn Bạch Liễu, còn đang không ngừng đưa tay muốn leo vào, miệng lẩm bẩm:

"Em muốn chơi! Các anh phải chơi với em! Đi ra!"

Bạch Lục đưa chiếc giày cậu giật lại được cho Miêu Cao Phụ, khóe mắt nhàn nhạt lướt qua đám trẻ nít dị tật: "Bọn chúng tạm thời không vào được, đi giày vào đi, lát nữa dễ chạy hơn."

Miêu Cao Phụ thần sắc phức tạp nhận lấy, cậu ta nói một tiếng cảm ơn, Bạch Lục sao cũng được "ừ" một tiếng, xoay người rời WC nữ —— bọn họ cuối cùng đã tới tòa nhà Lưu Giai Nghi ở.

Thời điểm bọn Tiểu Bạch Lục từ hành lang tới gần phòng ngủ Lưu Giai Nghi, họ nghe thấy tiếng Lưu Giai Nghi nhỏ nhẹ nũng nịu quấn lấy một giáo viên: "Cô ơi, em hình như có chút không khỏe."

Giọng cô bé hết sức yếu ớt, diễn giống như thật, còn mang theo tiếng ho khan nhẹ, làm một món hàng ngày mai phải bán đi, ngay tối hôm trước bị bệnh đối với các giáo viên ở viện mồ côi không phải là chuyện gì tốt.

Giáo viên lặp đi lặp lại hỏi kĩ triệu chứng của Lưu Giai Nghi, Lưu Giai Nghi diễn thêm một hồi, nghe thấy tiếng Tiểu Bạch Lục giả mèo kêu, Lưu Giai Nghi mới nói với giáo viên chúng ta nên đi tìm bác sĩ, giáo viên dắt tay cô bé xuống giường, lúc đi tới cửa, Lưu Giai Nghi đột nhiên kêu "ai da" một tiếng ngã xuống đất, giáo viên hoảng sợ theo bản năng quay đầu, lộ phần lưng với đoàn người Tiểu Bạch Lục sớm chờ sẵn ở cửa.

Tiểu Bạch Lục dẫn theo đám trẻ xông lên, ý chí cầu sinh khiến hai đứa trẻ đã có hình hài ban đầu của người trưởng thành là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ ra tay vô cùng ra sức, rất nhanh giáo viên chỉ thấy đầu váng mắt hoa, ngã xuống đất ngất đi.

 Lưu Giai Nghi "yếu ớt" trong nháy mắt buông lỏng tay giáo viên, từ dưới đất bò dậy, đôi mắt mờ mịt có chút lo lắng "nhìn về phía" bọn Tiểu Bạch Lục: "Em không nhìn thấy, các anh mau tìm chìa khóa trên người cô giáo! Đợi lát nữa sẽ có giáo viên khác tới tuần tra! Thời gian chạy trốn tối nay rất ít!"

Bọn Tiểu Bạch Lục rất nhanh tìm được một chuỗi chìa khóa treo bên hông vị giáo viên nọ, Lưu Giai Nghi nhìn không thấy đường, lúc chạy rất phiền phức, Tiểu Bạch Lục để Miêu Cao Phụ thân hình tương đối cường tráng cõng Lưu Giai Nghi, bọn họ vượt qua vị giáo viên chính diện đập mặt xuống trợn trắng mắt, thật nhanh chạy ra ngoài.

Trừ Mộc Kha, không có bất kì một đứa trẻ nào quay đầu lại nhìn giáo viên sống chết chưa biết kia.

Bọn họ dường như đều là tội phạm trời sinh, rất có thiên phú mưu hại người khác, sẽ không sinh ra cảm giác tội lỗi hay thương hại với đối tượng bị mưu hại, mà đứa trẻ tam quan tương đối bình thường Mộc Kha hoàn toàn không ăn khớp đi theo sau họ, quay đầu mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn giáo viên, song cậu nhanh chóng thu tầm mắt thấp thỏm chạy.

Dẫu sao tối nay, họ không có thời gian lãng phí để đi đồng tình người khác.

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ chạy nhanh xông ra ngoài trước tiên, dẫn đám trẻ nít dị tật ở công viên đi một lát, Tiểu Bạch Lục thừa cơ mở khóa ô tô đồ chơi, Miêu Cao Phụ cõng Lưu Giai Nghi tới, hai người thở hồng hộc lên xe, còn Tiểu Mộc Kha ——

Tiểu Mộc Kha hai chân xỏ vào hai lỗ trên xe tập đi, mắt ngấn lệ gào thét hai chân chạy nhanh: "Bạch Lục anh lái xe nhanh lên một chút!! Đừng gọi điện thoại nữa! Trẻ nít sau em sắp đuổi tới nơi rồi!"

Tiểu Bạch Lục ngồi ghế tài xế, tốc độ xe đồ chơi cũng không nhanh, cộng thêm trọng lượng của bốn đứa trẻ, trừ Lưu Giai Nghi nhẹ hơn chút ra, ba người còn lại đều là thiếu niên mười mấy tuổi, tổng cân nặng không ít, xe chạy chậm hơn nữa, cơ hồ như kéo dài hơi tàn mà lết.

Đám trẻ nít quái dị sau lưng họ rất thích trò chơi đuổi bắt này, cười hì hì, kéo đôi chân trên đất trườn theo, mắt thấy sắp đuổi kịp bọn Tiểu Bạch Lục, nhưng ngay lúc trẻ nít quái dị vươn tay đụng vào xe đồ chơi bọn Tiểu Bạch Lục ngồi, chiếc xe bỗng tỏa khói đen.

Khói đen cuồn cuộn sôi sùng sục, trào ra vô số thi thể cháy giương nanh múa vuốt, tựa làn khói  mù lại tựa chân thực, ảo thực luân phiên, họ rống to miệng phun lửa xua đuổi đám trẻ nít dị tật đang chạy tới.

【 Hệ thống nhắc nhở: thân phận phụ người chơi Bạch Liễu sử dụng đạo cụ 【 Lời chúc phúc từ hành khách 】, ngồi trên phương tiện giao thông, linh hồn hành khách sẽ trợ giúp bạn xua đuổi quái vật 】

Trẻ nít dị tật giật mình, trong mắt lộ ra kinh hoàng, khóc lóc tản ra, nhưng vẫn cố bám theo ở một khoảng cách nhất định, cảnh giác, tò mò, không cam lòng theo sau bọn Tiểu Bạch Lục.

Tiểu Mộc Kha đang khóc tê tâm liệt phế thấy tràng cảnh này ngạc nhiên nấc cụt, Tiểu Bạch Lục một tay cầm điện thoại, một tay nắm tay lái xe ô tô, ánh mắt trầm tĩnh nói với ống nghe: "Này, Bạch Liễu, bên anh còn ổn không?"

Bên kia lặng yên không một tiếng động —— không có ai nhận cuộc gọi.

Tiểu Bạch Lục còn đang không ngừng gọi điện thoại, cậu đã mười lăm phút không nghe được âm thanh gì từ Bạch Liễu, từ sau cuộc gọi ngắn ngủi lúc 9 giờ 15 phút.

Ánh mắt Tiểu Bạch Lục lạnh xuống, cậu nhanh chóng mở màn hình hệ thống, phát hiện giá trị sinh mạng của Bạch Lục trong mấy phút cậu ngồi lên xe đã tụt từ 6 xuống 3, vẫn còn đang lấy tốc độ giật mình tiếp tục giảm, các chỉ số khác cũng nhảy qua nhảy lại hoa cả mắt.

Nhất là giá trị thể lực, cơ hồ chỉ có hai trạng thái là max và 0, kĩ năng cá nhân sử dụng điên cuồng như không muốn sống vậy.

Đồng tiền hệ thống không ngừng chấn động, bắn ra các khung đỏ cảnh báo và nhắc nhở.

Từ viện mồ côi có thể thấy bệnh viện tư nhân phía đối diện, Tiểu Bạch Lục ngẩng đầu nhìn về phía kiến trúc tối om như muốn ăn thịt người bên kia, con ngươi đen nhánh chiếu ngược nơi mà một "mình" khác đang ở, đôi môi mím chặt.

Đột nhiên, viện mồ côi sau lưng Tiểu Bạch Lục sáng lên ánh đèn, có giáo viên kinh hoảng thét chói tai: "Có trẻ em đánh ngất giáo viên chạy rồi!"

Đèn toàn viện mồ côi cứ như đều là đèn điều khiển bằng giọng nói vậy, tiếng thét chói tai vừa vang lên liền toàn bộ sáng, các giáo viên sắc mặt âm trầm kinh khủng đứng bên cửa sổ, bóng họ bị ánh đèn kéo dài hắt lên khung cửa, tựa như 【 Slender Man 】 đang lạnh lùng nhìn đám trẻ không nghe lời.

Giờ khắc này, các giáo viên cởi ra lớp áo ngụy trang thân thiện ban ngày, biến thành quái vật giống hệt người đầu tư.

"Bắt bọn chúng trở lại!" Tiếng viện trưởng từ loa phát thanh có mặt trong toàn viện mồ côi truyền tới gió thổi không lọt, bà ta gầm thét như một gia trưởng cuồng loạn, dục vọng khống chế bùng nổ, "Đem đám trẻ muốn chạy ra ngoài hung hăng trừng phạt! Đem thằng nhãi dẫn đầu ấn chết chìm trong ao!"

Chương trước

Mục lục

Chương sau

3 nhận xét:

  1. Có khi nào 6 nhỏ chạy đi giúp 6 lớn k ?!

    Trả lờiXóa
  2. nhìn tụi nhỏ trốn ra ngoài viện mồ côi mà tui tưởng tượng ra cái băng trộm nhí siêu quậy XD *mỹ nữ rùng mình*

    Trả lờiXóa
  3. Cố lên, xem mà nhạc nổi lên : "kình kịch kình kịch kình kịch" :)

    Trả lờiXóa