Không khí trong xe trở nên trầm mặc, sắc mặt mọi người cũng trở nên kì quái.
Lucy lúng túng ha ha hai tiếng, Andrey cười lạnh, hai người rõ ràng không tin lời tài xế.
Jeff cúi đầu bất động, chỉ có Bạch Liễu thần tình như thường.
Tài xế thong thả ổn định lái xe tới một tòa nhà: "Đã đến bảo tàng, xuống đi." Đợi tất cả mọi người xuống xe, tài xế nói: "Các cô cậu cứ đi tham quan trước, chờ đến tối gọi tôi, tôi chở mọi người đi xem hoạt động bắt người cá."
Gã nói xong liền lái xe đi, Bạch Liễu xuống xe nhìn hoàn cảnh chung quanh, trước mặt hắn là một tòa nhà cao đến mức hắn phải ngửa đầu song song với mặt đất mới nhìn thấy đỉnh, trên đỉnh có mấy chữ tiếng Anh, Bạch Liễu phiên dịch một chút, là 【 Viện bảo tàng Siren 】.
【 Mở khóa cảnh tượng —— Viện bảo tàng Siren 】
Toàn bộ viện bảo tàng được sơn màu xanh thẳm như hải dương, nóc nhà được chống bằng các cột tròn to bằng đá hoa cương, Bạch Liễu đứng ở cửa có thể thấy được bên trong có rất nhiều pho tượng người cá, trưng bày trong từng ngóc ngách.
Bảo tàng Siren được sửa sang rất mới, nhưng tường ngoài nhìn vẫn có chút cũ nát, kiểu lát gạch đỏ, phía trên dán rất nhiều báo cũ rao vặt, bị gió thổi đập vào mặt Bạch Liễu.
Bạch Liễu gỡ tờ báo trên mặt xuống, đập vào mắt là hàng chữ to —— 【 Cảnh sát thông báo: Trong tháng này thị trấn Siren mất tích 12 người, mời các vị xem qua hình ảnh những người mất tích dưới đây, có phát hiện kịp thời thông báo cảnh sát, các du khách khi du lịch tại thị trấn Siren nhất định phải chú ý an toàn, không nên chơi cùng các loại cá lớn, đề phòng rơi xuống nước 】
Phía dưới thông báo là mười hai tấm hình trắng đen, người trong ảnh đều nở nụ cười vui thích khi mới tới thị trấn Siren du lịch, nhưng nụ cười trên tờ báo cũ ố vàng này khi đập vào mắt Bạch Liễu lại mang theo sự quái dị không nói nên lời.
Bạch Liễu nhìn kỹ cả tờ báo, hắn chuẩn bị gấp báo lại bỏ vào túi, vuốt hai cái, đột nhiên cảm thấy cạnh tờ báo không đúng lắm, có chút cứng thái quá.
Là một tờ báo, coi như bị gió biển thổi thành khô cứng, cũng không nên cứng như thế này... giống như không chỉ có một tờ.
Bạch Liễu nhìn từ cạnh tờ báo sang, cạnh giấy đúng là rất dày, nhưng không có dấu vết nhiều tờ, chủ yếu là báo dính vào nhau rất chặt, coi như có nhiều tờ cũng không dễ nhận ra, Bạch Liễu nhăn mày, cất báo vào trong ngực, quyết định vào viện bảo tàng phải tìm chút nước ấm xem tờ báo này có phải nhiều tờ không, nếu nhiều tờ thì có tách ra được không.
【 Kích hoạt nhiệm vụ chính —— Tìm bồn nước nóng trong viện bảo tàng, tách ra những tờ báo dính vào nhau, khen thưởng 10 điểm 】
Người trông coi bảo tàng là một ông lão mắc chứng đục thủy tinh thể, đôi mắt ông đục ngầu, nhưng thần kỳ ở chỗ ông không gặp khó khăn gì trong việc nhìn vật, bọn Bạch Liễu vừa tới, trên gương mặt ông bảo vệ dáng vẻ già yếu hai mắt không ánh sáng này hiện ra nụ cười lễ phép công thức hóa, thật nhanh đi về phía này, dọa Lucy nhỏ giọng kinh hô một tiếng.
Bảo vệ sắc mặt có chút kì lạ cùng thổn thức: "Đã rất lâu không có ai tới nơi này... Bắt đầu từ tháng trước khi không ngừng có chuyện không hay xảy ra, không còn du khách nào tới viện bảo tàng Siren nữa, cũng rất lâu rồi không có pho tượng người cá mới được đưa tới đây."
Bạch Liễu nghe tới chỗ này, hỏi bảo vệ: "Tại sao lâu rồi không có pho tượng người cá mới được đưa đến bảo tàng? Cái này có liên quan gì đến du khách sao?"
"Đương nhiên là có." Bảo vệ giọng nói mang theo kích động, ông thậm chí hoa hoa đôi tay có chút cứng còng của mình, "Không có du khách đến, chúng tôi rất ít tổ chức những hoạt động lớn tốn sức như mò vớt người cá, không có người cá, chúng tôi liền không có cách nào tạo pho tượng người cá bỏ vào trong."
"Bảo tàng Siren luôn không ngừng có pho tượng người cá mới sao?" Bạch Liễu lập tức ý thức được vấn đề, "Sức chứa của bảo tàng là có hạn mà? Nếu cứ một mực bỏ pho tượng mới vào, chẳng mấy mà hết chỗ."
"Không." Khóe miệng bảo vệ nở nụ cười cổ quái, con ngươi trong hốc mắt trắng đục của ông lão chuyển động một chút, nhắm ngay Bạch Liễu, giọng thần bí, "Pho tượng người cá rồi sẽ rời khỏi viện bảo tàng, bảo tàng Siren vĩnh viễn sẽ không đầy, bởi có bao nhiêu pho tượng đi vào, sẽ có bấy nhiêu pho tượng người cá rời đi."
Bạch Liễu tế nhị nhíu mi, tiếp tục hỏi: "Thế những pho tượng người cá rời viện bảo tàng sẽ đi đâu? Nó sẽ bị ném trở lại biển sao?"
Bảo vệ ngừng miệng, ông hình như cảm thấy mình đã nói cái gì đó không nên nói, Bạch Liễu lại nhạy cảm hỏi tiếp: "Du khách đến rồi, sau đó thì sao?"
"Cái gì cũng không xảy ra." Bảo vệ thấp giọng tự nói, "Mọi người sẽ trải qua một kì nghỉ vui vẻ tại thị trấn Siren, sau đó rời khỏi nơi này."
Hỏi lại, ông bảo vệ bất kể thế nào cũng không chịu mở miệng nữa, Bạch Liễu hỏi rõ nước nóng trong viện bảo tàng ở đâu rồi liền không khách sáo nữa, cầm vé mang đoàn người sau lưng tiến vào bảo tàng Siren.
Vừa đi vào, Bạch Liễu liền thấy tại cửa có một pho tượng sơn khắc vàng đứng thẳng, đây là một pho tượng hình người mặc âu phục, khác với các pho tượng Bạch Liễu thấy trước đó, không có đuôi cá, toàn thân vàng sáng, mang trên mặt nụ cười lễ phép, giống như một người đàn ông trung niên uy phong lẫm lẫm đứng trên bục màu đen, nhìn về phía các du khách vẫy tay hỏi thăm.
Ánh đèn bên trong viện bảo tàng rất tối, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống các pho tượng tạo thành bóng mờ, khiến cho nụ cười lễ phép của nó cũng trở nên quái dị.
Trên bục đen có khắc mấy lời thuyết minh về pho tượng này, Bạch Liễu tới nhìn —— 【 Đây là pho tượng thị trưởng của thị trấn Siren, hoàn thành vào ngày cắt băng khai trương bảo tàng 】
Bài thuyết minh còn dùng chất giọng tán dương cao độ khoa trương khen ngợi vị thị trưởng này, cái gì mà sau khi vớt được người cá liền phát triển mạnh mẽ ngành du lịch, cái gì mà ủng hộ kiến tạo bảo tàng Siren rất có giá trị nghệ thuật, giúp thị trấn ven biển lạc hậu trở nên phồn vinh.
Bài thuyết minh nói —— 【 Thị trưởng Harris hướng về phía các thôn dân tại thị trấn Siren, ánh mắt luôn chan chứa tình yêu vô điều kiện như đối với những đứa con yêu của mình 】
Bạch Liễu đang nghiêm túc xem, Jeff - người vẫn luôn trầm mặc suốt dọc đường - bỗng nhiên dựa sát vào người hắn: "Cậu tin tưởng có người cá không? Cậu cảm thấy các câu chuyện về thị trấn Siren có thật không?"
Dĩ nhiên sẽ không tin toàn bộ.
Các bài thuyết minh trong bảo tàng đều dùng để xúc tiến phát triển du lịch, mặc dù nhìn qua rất đứng đắn, nhưng là thật được một phần ba đã không tồi, phần lớn đều do người dân địa phương bịa ra nhằm hấp dẫn du khách.
Nhưng đây là một trò chơi kinh dị.
Bạch Liễu: "Tớ cảm thấy là thật."
Andrey khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, tựa hồ cười cợt Bạch Liễu và Jeff cả tin, đi theo sau mọi người cùng vào viện bảo tàng.
Bạch Liễu và Lucy vốn đi cùng nhau, nhưng Bạch Liễu muốn đi tìm nước nóng để tách báo, nên thông báo Lucy đi dạo một mình.
Lucy bày tỏ vô cùng tiếc nuối, nói mình sẽ đứng ở phòng triển lãm chờ Bạch Liễu, sau đó tò mò đi dạo xung quanh, Bạch Liễu thì theo lời bảo vệ đi tìm phòng để nước nóng.
Ui truyện hay quá íii, bạn edit cũng hay 😘😘😘
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaMình theo bộ này lâu rồi, toàn đọc convert mà giờ mới thấy có người edit uwu
Trả lờiXóaMình đu bộ này, nó hay quá đi. Mong ra chap nhanh OwO
Trả lờiXóaLần đọc thứ nhất thật sự là cuốn quá, chưa kịp cmt, bây giờ sẽ siêng năng tạo không khí cho khu cmt trống trãi của chủ nhà, he:33
Trả lờiXóa"Người" cá, khách du lịch :)) có khi nào thật ra người cá là khách du lịch bị thôn dân bắt lại chơi đùa hơm, ôi bộ não bé nhỏ của toiii
Trả lờiXóaCác pho tượng, hay nói cách khác là người cá chính là các du khách (điều này cũng giải thích vì sao các du khách đến thị trấn này luôn biến mất); lượng người cá bị chuyển khỏi bảo tàng được đưa đếm các khách sạn, nhà hàng để chế biến thành các món ăn phục vụ du khách?
Trả lờiXóa